Trường đại học kinh tế lúc nào cũng nhộn nhịp với hàng ngàn học sinh tụ tập về đây, người cười người nói, có cả tiếng la hét đuổi bắt nhau như là tụi học sinh lớp tiểu học; nhưng con người ấy vẫn thản nhiên như chốn không người.
Cô bước vào lớp đến chỗ của mình mặc cho bất kì ai nhìn cô rồi xì xầm to nhỏ với nhau cũng không hề quan tâm.
Đó chính là Hoàng Ly Ly.
- Lyly... mình báo cho cậu một tin vui "chưa thấy người nhưng nghe giọng líu lo cô cũng biết đó là ai".
- Thanh Trúc, có việc gì à... ngày nào mà cậu không có chuyện vui chứ "cô không thèm nhìn Thanh Trúc một cái tay vẫn lật lật cuốn sách tìm gì đó".
- Ây... cậu thật là, cười với mình một cái có chết đâu "Thanh Trúc thở dài ngao ngán".
Lúc này Lyly mới chịu nhìn Thanh Trúc một cái rồi dùng hai tay cô kéo miệng mình lên tạo thành nụ cười hề.
Thanh Trúc thấy vậy bật cười đánh tay bạn một cái vì cô hiểu rõ tính nết kì quái của cô bạn mình mà.
- Thế có tin gì vui kể mình nghe xem "Lyly lấy hai tay ngoáy ngoáy lỗ tai như chứng minh cô đang rửa tai nghe bạn mình nói".
- Thật là... mình thấy chỉ có mỗi mình mình là chịu được cái tính này của cậu thôi à...
- Vậy càng tốt vì mình không có ý định làm bạn với ai khác nữa "cô cười nhạt".
- Được rồi không nói nữa... à mình đã tìm được việc làm rồi cậu có đi làm với mình không?
- Thật không... làm gì, công việc thế nào?
- Có hứng rồi chứ gì... cuộc sống phải vậy chứ.
- Cậu lại chuẩn bị làm bà cụ non đấy à.
- Xia... anh Minh hỏi bạn ảnh cho tụi mình làm ở tiệm bán đồ ăn nhanh, làm từ 5 giờ chiều đến 10 giờ đêm, chủ nhật được nghỉ lương khởi đầu hai triệu rưỡi.
-... lạ nha, không phải nhà cậu chi tiền cho cậu sao còn có sự trợ giúp của ông chồng quí tử, cậu cũng muốn đi làm cực khổ giống mình à "Duy Minh bạn trai của Thanh Trúc".
- Đúng là như vậy nhưng mình muốn đi làm với cậu cho vui, công việc nhàn mà có thêm thu nhập dại gì không làm... ủa mà nhà cậu cũng gửi tiền cho cậu vậy.
- Thì cậu biết đấy mình đang dần hình thành lối sống tự lập, mình cũng muốn bước đầu tiếp xúc với xã hội.
- Ừm... thầy vào rồi học đi, chiều đi xem thử công việc như thế nào rồi tính tiếp.
Đã mười bốn năm qua Lyly chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài ngay cả với ba mẹ mình cô cũng tiết kiệm lời nói dù cho sống chung dưới một mái nhà.
Cô đi học về là vào phòng, cơm nước có sẵn ai muốn ăn thì tự lấy mà ăn vì công việc của Ba không có thời gian cố định (nhà Lyly thuộc khu du lịch nên Ba Lyly làm tài xế chuyên đưa đón khách nước ngoài), Mẹ thì đi làm đẹp hoặc chơi đánh bài.
Có ai biết rằng Lyly khao khát một bữa cơm gia đình, được chia sẽ ước mơ, được nói lên suy nghĩ của đứa con gái mới lớn.
Nếu như Ba không như vậy với cô, nếu như mẹ quan tâm cô một chút có phải cô sẽ sống khác rồi không; giống như bao đứa trẻ khác vui cười hưởng thụ cuộc sống.