- A... đúng rồi, không sai haha...
Quốc Đạt cùng Quang Thắng thay nhau cười còn Anh Khoa và Tinh Quân chưa hiểu rõ vấn đề nên chỉ có thể ngồi im nhìn họ.
Quang Thắng nhịn cười đằng hắn một tiếng mới nói cho hai bạn mình nghe.
- Hôm bữa ba đứa tao uống cafe ở đây đang buồn chán không có việc gì làm, thấy cô ấy ngồi một mình nên Thành Lâm dỡ chiêu cua gái của nó ra ai ngờ bị một vố bẻ mặc... haha... đó là lần đầu tiên tao thấy nó bị con gái từ chối, tao cũng không ngờ nó lại gặp ngày này haha...
- Cũng tại tụi bây bảo tao mời cô ấy sang ngồi cùng cho vui đấy thôi... tao hi sinh vì tình bạn mà tụi bây còn cười được "Thành Lâm ấm ức kể lại cho Anh Khoa và Tinh Quân cùng nghe".
- Chào em, anh có thể ngồi đây được không? "Thành Lâm bước đến bàn Lyly hỏi với chất giọng dịu dàng".
Nghe tiếng có người hỏi mình, Lyly đang đọc sách cũng ngẩn đầu lên thấy người đàn ông đứng bên bàn mình từ lúc nào.
Nhìn sơ qua thấy anh cao ráo, đẹp trai nhưng với tính cách bất cần của Lyly, cô tiếp tục cúi đầu chăm chăm vào cuốn sách trên tay có vẻ không quan tâm gì mấy, mới cất tiếng:
- Nếu ở đây không còn bàn nào trống, tôi sẽ cho anh ngồi.
Thành Lâm khá bất ngờ vì từ xưa đến nay không có cô gái nào cưỡng được mi lực của anh hết, nhưng anh cũng kéo ghế ngồi đối diện cô.
- Có lẽ em không biết anh là ai, để anh giới thiệu, anh là...
Anh chưa kịp nói hết câu Lyly đã cắt ngang, cô đóng quyển sách lại rồi nhìn anh lạnh lùng:
- Tôi không quen anh, nếu anh thích ngồi đây tôi sẽ nhường lại cho anh vậy?
Thành Lâm nghe có ý mừng nhưng sau khi Lyly gọi phục vụ tính tiền anh lại nổi giận:
- Em có biết tôi là Lê Thành Lâm, tổng giám đốc công ty xuất - nhập khẩu bánh kẹo Snappy không? Không phải ai tôi cũng muốn làm quen đâu, em có phước mà không biết hưởng.
- A... thì ra anh là tổng giám đốc công ty xuất - nhập khẩu bánh kẹo Snappy, có phải công ty anh đã sản xuất loại bánh Pears không? "Lyly tỏ ra có chút hứng thú thầm nghĩ 'thì ra cái tên lâu lâu lại xuất hiện trên báo với những scandals ái tình thay bồ như thay áo đây mà, qúa tự tin và ngạo mạn".
- Đúng vậy... bây giờ em biết anh là ai rồi chứ! "Thành Lâm đắc ý".
- Rất vui được gặp anh ở đây, tôi muốn cảm ơn anh "Lyly hơi mỉm cười".
- Cảm ơn anh... vì sao? "Thành Lâm thắc mắc 'có phải mình làm quen với cô ấy nên cô ấy vui đến như thế'".
- Là vì... tôi là người Việt Nam rất trân trọng câu tục ngữ: "Uống nước nhớ nguồn, ăn qủa nhớ kẻ trồng cây" mà tôi lại thích ăn bánh Pears do công ty anh sản xuất vì vậy tôi muốn cảm ơn chủ nhân của nó... để tỏ lòng biết ơn anh bánh Pears, tôi rất vui nhường lại chỗ này.
Nói xong Lyly đứng dậy bước đi mặc cho Thành Lâm ngồi tại chỗ bất động, ở phía sau cô bắt đầu vang lên những tiếng cười của ai đó.
Sau khi kể lại mặt Thành Lâm đỏ lên vì ngượng, Anh Khoa và Tinh Quân chỉ lắc đầu cười trừ còn Quốc Đạt và Quang Thắng thì đang ôm bụng cười làm nhiều người trong quán chú ý, kể cả Thanh Trúc và Lyly không cưỡng lại được phải lướt qua họ một cái.
Thanh Trúc định nói gì đó nhưng vừa thấy chị Vỹ My đến nên chạy ra đón.
Thành Lâm đang tức lũ bạn nhưng khi nhìn thấy Vỹ My đến bàn của cô gái kia thì hơi bất ngờ.
- Này... đó không phải Vỹ My sao? Cô ấy quen họ à.
Câu nói của Thành Lâm làm mọi người ngừng cười chuyển sự chú ý sang bàn của Lyly.
- Chị Vỹ My ngồi đây với em đi "Thanh Trúc kéo ghế bên cạnh mình cho Vỹ My ngồi".
- Chào em... Lyly.
- Vâng ạ, em chào chị "Lyly hơi lúng túng".
- Chị Vỹ My, chị uống gì để em gọi.
- Ừm... cho chị nước ép dâu đi.
- Vâng ạ.
- Hai em có định đi đâu chơi không?
- Chị! thật ngại qúa, anh Minh đang trên đường qua đón em về thăm nhà anh ấy... em không tiếp chị được rồi.
- Người nhà không à, tiếp gì chứ.
- Vậy chị ở lại chơi với Lyly nha!
- Bạn của em cũng là bạn của chị, em cứ đi chơi vui vẻ đi "Vỹ My hứng thú hơn vì được ở riêng với Lyly".
Nói chuyện được một lúc thì Thanh Trúc nhận điện thoại của Duy Minh đang chờ ở trước quán nên cô cáo biệt Vỹ My và Lyly đi trước.