Đó là qúa khứ 14 năm về trước lúc đó cô mới bảy tuổi, một đứa trẻ hồn nhiên vô tư như bao đứa trẻ khác.
Ngày định mệnh - ngày kết thúc ánh sáng ấm áp và bắt đầu với bóng đen u ám, ngày thay đổi cuộc sống của cô.
¤ Gia Đình:
Hôm ấy buổi chiều tầm 3 giờ, cô cùng nhỏ bạn gần nhà rủ nhau ra đám dừa ngoài biển chơi; nhỏ bạn cô có tiền nên mua rất nhiều thức ăn mang theo, ăn uống no nê lại bắt đầu bầy trò chơi, qúa vui nên đến gần 5 giờ hai đứa mới về.
Hơn 6 giờ mẹ cô lên phòng gọi cô xuống, đến phòng khách đã thấy bạn và mẹ bạn đang ngồi đối diện với ba cô; cô không quan tâm vẫn vui vẻ chạy đến cạnh bạn ngồi xuống thì tự nhiên ba cô nổi trận lôi đình lấy cây đánh cô, không biết chuyện gì cô chỉ xin ba đừng đánh.
- Nói tại sao mày lại bầy trò ăn cắp tiền.
- Ba, con không có.
- Mày còn dám chối.
- Ba ơi! con không có, đừng đánh con.
- Không có tại sao bạn mày nói mày kêu nó ăn cắp tiền của mẹ nó mua bánh ăn... người ta chửi vào mặt tao là không biết dạy con kìa.
Cô nhìn sang gương mặt đang trắng bệch của nhỏ bạn, cô chợt hiểu ra số tiền mà bạn cô có là ở đâu ra. Cô đứng yên nhìn gương mặt tội nghiệp của nhỏ bạn, cô không biết phải làm sao.
Ba cô lại đánh, cô sợ qúa định chạy về phòng thì ba cô túm cô lại nhấc bỏng lên rồi ném cô xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người, kể cả mẹ cô (anh trai cô đi chơi đá banh chưa về). Cô nằm yên bất động, mẹ gọi taxi đưa cô vào bệnh viện.
Đó là lần cô chết đi sống lại, lần tổn thương lớn nhất trong cuộc đời cô, lần mất đi niềm tin tình yêu thương từ gia đình.
Người ta nói tuổi của cô và ba cô khắc nhau nên chuyện không hòa hợp là rất bình thường, nhiều lúc cô tự hỏi "cuộc sống không phải chỉ cần cố gắng sống tốt là được sao, chẳng lẽ chúng ta đều phải phụ thuộc vào số mạng và sự sắp đặt của Thượng đế".
Hơn một tháng cô nằm viện cô không nói không cười cũng không muốn giải thích nữa, cô quyết định buông xuôi cuộc sống.
Kể từ đó cô không thích có bạn không thích nói chuyện cũng ít ra khỏi phòng, tình cảm gia đình cô vốn không đầm thấm vì thiếu những bữa cơm chung những buổi hội hợp do ba mẹ cô ít ở nhà; nhà chỉ có hai em lúc nào cũng lủi thủi có nhau.
Cô bắt đầu làm bạn với sách báo, thích nghiên cứu món ăn, thích tiếng anh và thiết kế trang phục.
¤ Tình bạn:
Học phổ thông, trường cách nhà cô gần hai mươi cây số nên mẹ thuê nhà trọ của cô Khánh dạy hóa trong trường cho cô ở, lớp mới trường mới đối với cô cũng bình thường vì cô đã quen với cách sống một mình.
Học được mấy tuần nhỏ bạn bên cạnh muốn làm quen với cô nên cứ cười nói không ngừng cũng làm cô siêu lòng đồng ý làm bạn.
Lúc đầu cô nói chuyện còn e dè nhưng vì cô bạn nhiệt tình nên đôi lúc cô cũng cười, có khi buổi tối bạn cô còn chạy xe đạp sang chở cô đi chơi, đi ăn những món ngon.
Một ngày bạn cô rũ cô đến một quán ăn nào đó mới mở:
- Lyly, quán đó mới khai trương nên có giảm gía nếu không đi thì không còn cơ hội nào đâu.
- Nhưng cuối tháng mình còn rất ít tiền không thể đi được (vì mỗi lần đi chơi cô luôn là người chi tiền).
- Vậy mua mì tôm để sẵn còn dư bao nhiêu thì tính tiếp.
Cô chỉ mỉm cười cho qua, về phòng cô nhớ lại thấy buồn rười rượt nhưng rồi cô nghĩ tiền có thể mua được tình bạn thì cũng đáng chỉ có một điều là nó không bền.
¤ Tình yêu:
Năm học lớp 11 cô chọn một gốc cuối lớp nhầm ít tiếp xúc với bạn trong lớp, có khi mấy thằng con trai trong lớp giật tóc cô, cô chỉ im lặng không nói.
Vào một hôm cô cũng bị giật tóc như vậy nhưng lần này có một bạn trai trong lớp đã đứng ra bảo vệ cô, khi cô giáo trách cô qúa trầm hắn cũng đứng dậy giải cứu cho cô; có lẽ trong lòng cô đã ấm áp lên một chút nhưng cô vẫn không nói gì với hắn ngay cả lời cảm ơn.
Một hôm giờ ra chơi hắn lôi cô xuống căn tin trường bắt cô ngồi uống nước với hắn:
- Anh thích em làm bạn gái anh đi.
- Tại sao tôi phải làm bạn gái anh.
- Vì anh có thể bảo vệ em.
Tuy cô thụ động trong lớp nhưng hai năm học chung cô cũng biết chút ít thông tin các bạn trong lớp kể cả hắn, hắn là học sinh cá biệt của lớp của trường, là công tử con nhà giàu ăn chơi quậy phá học hành thì xa xuất trên tay luôn cầm điếu thuốc khuẩy khuẩy.
Cô đã ra điều kiện bắt hắn bớt quậy phá, phải cố gắng học, không được lúc nào cũng hút thuốc vậy mà hắn đã đáp ứng cô ngay lặp tức.
Đúng với những gì hắn nói hắn đã làm được, tuần đó cô giáo khen hắn có tiến bộ còn động viên hắn nên cố gắng phát huy; có ai biết cô còn hạnh phúc hơn hắn bởi có ai đó vì cô, cần cô.
Đến một ngày thứ tư tiết thứ hai môn công dân, hắn đã gửi cho cô mãnh giấy "chúng ta chia tay đi". Đọc dòng chữ cô bất thần nhìn hắn nhưng hắn không còn nhìn cô nữa, không cam tâm cô quyết định ra về sẽ hỏi hắn tại sao?
Kết thúc buổi học, thấy hắn đang đi ra cổng, cô cũng nhanh chóng đi theo nhưng được một lúc cô bắt gặp hắn cùng một cô gái xinh đẹp hơn cô, tóc dài hơn cô, cao hơn cô đang khoắt tay thân mật.
Kể xong cậu chuyện Lyly nhìn Tinh Quân mỉm cười.
- Vậy bây giờ em còn nhớ hắn không?
- Em chỉ tiếc nuối.
- Tiếc nuối...