Áo khoác quá lớn, Anh Túc mặc vào rất rộng, gió thổi qua làm những sợi tóc của cô bay, tăng thêm huơng vị không chỉnh tề, quần áo xốc xếch.
Anh Túc không để ý tới Cách Chi, tiếp tục cất bước, tránh xa cô ta, đế giày cao gót giẫm xuống sàn kêu vang. Dù thế, Anh Túc vẫn bị Cách Chi cản lại, tay cô ta vừa nhấc lên, đã bị cô nhanh một bước bắt lại, ánh mắt Anh Túc lạnh lùng, tay còn lại trực tiếp bóp cổ Cách Chi.
Cách Chi bị Anh Túc chế trụ, xương tay đã vang lên vài tiếng, vì thở không được mà cô ta ra sức giãy dụa. Mãi cho đến khi mắt đã trợn trắng, Anh Túc mới buông tay, còn Cách Chi như đóa hoa Hải Đường bị gió thổi bay xuống đất, không chút sức lực mà ngã xuống bậc thang.
Con ngươi Cách Chi trợn lên, nhất thời không dám trêu chọc Anh Túc nữa. Anh Túc cũng không thèm nhìn cô ta, trực tiếp bước qua người Cách Chi đi lên lầu.
Trở lại phòng, Anh Túc liền tắm rửa, lúc thay đồ thì hơi do dự chần chừ. Cô không thể đoán được ý tứ câu nói cuối cùng kia của Sở Hành, nên không biết có nên đi đến thư phòng không.
Đứng nhìn tủ quần áo rất lâu, Anh Túc hít sâu một hơi, rút đại một bộ đồ ra mặc. Nhưng sau khi cầm nó lên mới phát hiện, thì ra đây là bộ đồ mà nửa tháng trước, lúc Sở Hành nhất thời vui mừng, đã kéo cô đến một cửa hàng mua cho.
Đêm hôm đó, cô và Sở Hành đi gặp khách hàng. Đêm ở thành phố C không tệ, tâm trạng Sở Hành dường như không tốt. Trong hộp đêm, anh vốn bị đám oanh oanh yến yến vây quanh nên có phần không tập trung. Hơn nữa, anh còn nhanh chóng ném ít đồ trang sức quý giá cho đám người đẹp, sau đó liền không coi trọng mấy lão đại đem Anh Túc cáo từ sớm.
Đi qua trung tâm thành phố phồn hoa ngập tràn ánh sáng, anh bỗng dừng xe, từ đầu tới cuối im lặng dẫn cô vào một cửa hiệu, sau khi yêu cầu cô mặc thử ba bộ trang phục, anh đã chọn bộ cuối cùng, trả tiền rồi nghênh ngang dẫn cô đi. Đó là lần đầu tiên, anh ấy tự mình đi đến cửa hàng mua cho cô một bộ quần áo, mặc dù có mấy phần không thể giải thích được.
Anh túc nhìn chằm chằm bộ quần áo trắng tinh trên tay, mắt rũ xuống, cuối cùng cũng vẫn phải mặc bộ này.
Kết cấu khu vực của nhà họ Sở được chia làm hai phần. Anh Túc và những người khác sống bên ngoài, bên trong là nơi nghỉ ngơi của Sở Hành và quản gia. Càng vào trong, cấp bậc càng cao. Anh Túc ở đây đã hơn mười năm, sau khi được cất nhắc bước chân vào nhà tổ, phòng cô trang hoàng ngày càng tinh xảo, chỗ ở chưa từng thay đổi.
Sau khi thông báo, Anh Túc chậm rãi đi theo nhân viên tùy tùng băng qua hành lang. Bên trong nhà tổ, toàn bộ được trang hoàng theo phong cách thời Minh Thanh, có niên đại từ rất xa xưa. Nếu đứng ở đây, mặc dù giữa trưa hè, nước trong hồ cá trong veo tỏa sáng, cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt, dù sao cũng làm cho áp lực giảm xuống một chút. Anh Túc đối với nơi này luôn luôn trốn tránh. Nếu không phải Sở Hành chỉ đích danh cô tới đây thì ngay cả việc báo cáo cô cũng cố gắng chọn cao ốc Sở thị, thậm chí là hộp đêm.
Ở ngoài thư phòng, Anh Túc đứng đợi thật lâu, thì được quản gia gọi vào. Tay của cô vừa định giơ ra mở cửa, thì Cách Chi từ bên trong bước ra, cô ta đã thay bộ váy thắt eo diễm lệ, mái tóc vừa búi giờ buông xuống, lộ vẻ quyến rũ của một cô gái trưởng thành. Thấy cô, đuôi mắt cô ta nhếch lên, không che giấu sự ghen ghét.
Anh Túc tự động nhường lối, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Chị Cách Chi.”
Âm thanh của cô không cao không thấp, vừa lúc có thể để Sở Hàng đang ngồi bên trong nghe thấy. Ở chỗ này Cách Chi không dám lỗ mãng, cắn răng, cười lạnh một tiếng, không nói nói nào, phất tay bỏ đi.
Anh Túc bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng cách bàn của Sở Hàng một khoảng. Sở Hành liếc nhìn cô, cuối đầu nhìn tập tài liệu trên tay, mở miệng phun ra hai chữ: “Quỳ Xuống.”