Vì mấy câu nói của Sở Hành, mà mấy tiếng đồng hồ sau đó của Yên Ngọc cũng hết sức khắc nghiệt. Sở Hành hỏi anh ta vết thương trên cằm Anh Túc có thể để lại sẹo hay không, Yên Ngọc trả lời anh bằng một giọng điệu nửa trống nửa mái: "Không để lại sẹo thì thế nào? Mà để lại sẹo thì sao? Chẳng lẽ để lại sẹo thì anh không cần người ta? Thiếu gia Sở ngài thật đúng là điển hình của câu nhan sắc là tối thượng nha. Anh cho rằng bản thân anh đẹp mắt lắm sao? Dáng dấp không phải cứng ngắc khó chịu thì lại mang vẻ mặt của một ông già, anh ghét bỏ người ta thì người ta cũng chẳng có thèm anh đâu!"
"......"
Sở Hành vốn định lạnh lùng nhanh chóng đáp trả, nhưng khi nhìn thấy Yên Ngọc đang tiêm thuốc cho Anh Túc, tất cả những lời muốn nói đều bị ngăn lại trên cửa miệng, rồi lặng lẽ nuốt trở vào.
Một lát sau, Sở Hành không nhịn được hỏi khi nào Anh Túc mới có thể tỉnh lại, Yên Ngọc nghe được nhưng lại coi như không nghe thấy gì, Sở Hành lại hỏi thêm lần nữa, lần này Yên Ngọc liếc anh bằng nửa con mắt, ý tứ trong đôi mắt cao quý ngạo mạn đằng sau cặp mắt kính là "có bản lĩnh thì vừa rồi đừng có kích thích tôi, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi sẽ nói cho anh biết, không cầu xin tôi mà còn muốn tôi nói cho anh biết, quả thật là con mẹ nó mơ mộng hão huyền", anh ta lạnh nhạt nói: "Đợi khi cô ấy chết rồi anh hỏi câu này cũng không muộn."
"......"
Những ngón tay của Sở Hành đặt lên cơ quan giấu súng trên mép giường, nhịn thật lâu mới miễn cưỡng không ấn xuống.
Anh Túc không tỉnh cả một đêm, thì Sở Hành cũng cả đêm không ngủ. Yên Ngọc nói có thể nửa đêm Anh Túc sẽ phát sốt, Sở Hành liền nhét đôi chân đông cứng của cô vào trong ngực, suốt đêm liên tục kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ có dấu hiệu hơi tăng cao thì lập tức dùng khăn thấm cồn lau mặt cho cô, mãi cho đến sáng, nhiệt độ cơ thể Anh Túc cũng trở lại bình thường.
Sáng ngày hôm sau, Thương Dật đến thăm.
Cùng đến còn có bà xã mới cưới của Thương gia, Cảnh Trí. Khi hai người cùng xuất hiện bên trong phòng ngủ thì Anh Túc vẫn còn chưa tỉnh, Sở Hành cũng chẳng có tâm trạng nào để ý tới hai kẻ đặc biệt đến xem náo nhiệt này, chỉ hơi nhướng mắt, ngay cả nói cũng không muốn mở miệng. Thương Dật cũng không để ý, rất biết phối hợp kéo Cảnh Trí đến ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân nhìn Sở Hành đang bám dính vào giường một tấc cũng không rời.
Quần áo của Sở Hành vẫn chưa được thay ra từ ngày hôm qua đến giờ, Thương Dật lười biếng nằm nghiêng ngã trên ghế sofa như ở nhà mình, cười nói: "Tiếp khách ngay tại phòng ngủ của nhà mình, quần áo lại xốc xếch, hồn vía thì đang trôi nổi tận đâu đâu, đã biết cậu đang chăm sóc người bệnh, không biết còn tưởng cậu đang bị một sợi xích vàng vô hình khóa lại trong phạm vi nửa thước."
Hắn vừa dứt lời, từ ngoài cửa bỗng truyền đến một câu châm chọc: "Bất kể thiếu gia Thương đi tới đâu, cũng đều không quên đồng tiến đồng xuất cùng với tiểu thư Cảnh, đã biết vợ chồng thiếu gia Thương tình thâm một tấc cũng không rời, không biết còn tưởng trên cổ thiếu gia Thương có một sợi dây da, đầu còn lại cột vào tay tiểu thư Cảnh nữa đấy."
Cảnh Trí vốn đang lạnh mặt ngồi cách Thương Dật hai mét, giờ phút này bỗng bật cười một tiếng, vừa cắn cắn miệng cái tách thủy tinh, sóng mắt mênh mông liếc sang một cái. Thương Dật chỉ làm như không nhìn thấy, lạnh nhạt nói: "Yên Ngọc, tôi chọc cậu chỗ nào hả?"
Yên Ngọc vừa đặt hộp thuốc xuống, vừa thong thả ung dung nói: "Thiếu gia Thương nói những lời này, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói không đúng sao?"
Thương Dật ngẫm nghĩ một lát, rồi thong thả nói: "Về khoảng tình sử của cậu, thì đếm hai đầu ngón tay cũng không hết, không phải là bị cùng một người vứt bỏ đến ba lần sao, xảy ra cũng đã xảy ra, còn có gì không thể nói?"
Ấn đường Yên Ngọc nặng nề giật giật, đang chuẩn bị phun trả nọc độc, thì Cảnh Trí đã hạ mi mắt, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hờ hững mở miệng: "Nói không sai. Tình sử của Yên Ngọc có thể được miêu tả chi tiết chỉ trong một bài làm văn của học sinh lớp một, còn tình sử của thiếu gia Thương thì ngay cả một cuốn nghiên cứu sinh đúng chuẩn cũng không thể sánh bằng, đúng không?"
Nụ cười trên mặt Thương Dật hơi cứng lại, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, vừa định nói chuyện, thì bị Cảnh Trí tiện tay nhét cho một trái quýt chặn lại. Cảnh Trí cười nhạt một tiếng: "Anh muốn nói gì? Đừng lôi cái gì lãng tử hồi đầu quý hơn vàng ra với em. Đó chỉ là một cái cớ thối nát mà các người tìm để biện hộ cho mình. Lúc các người muốn chơi, cũng đâu có để ý đến sống chết của phụ nữ, chơi đến tương đối đặc sắc, không muốn chơi nữa muốn lên bờ, lại nhất định bắt người ta cùng lên bờ với các người. Người ta không muốn, thì các người ra tay cưỡng ép. Mặc kệ là chuyện hợp lý hay không hợp lý, đều một đao giải quyết. Các người lãng tử hồi đầu mắc mớ gì đến người khác? Vậy thì một giỏ chuyện hư hỏng của các người chỉ cần dùng một câu lãng tử hồi đầu là có thể hoàn toàn biến mất được sao? Quả thật là mơ mộng hão huyền. Tôi thấy thần trí không rõ ràng không phải là Anh Túc, mà là Sở Hành và Thương Dật anh. Thể loại đức hạnh như các người, đáng lẽ xứng đáng cô độc tới già, tốt nhất là từ đầu tới chân thối rữa như bùn mới phải."
Cảnh Trí khoanh tay sảng khoái nói một hơi, Sở Hành không đổi sắc nhìn cô, đuôi mắt xinh đẹp của Cảnh Trí nhướng lên, chiếc cằm xinh xắn cũng lạnh lùng hất lên: "Sao hả, nói một chút sự thật đã đâm vào chỗ đau của anh? Thẹn quá hóa giận? Muốn cầm súng bắn tôi đúng không?"
Thương Dật cuộn tay che miệng, ho nhẹ một tiếng. Yên Ngọc dựa vào mép bàn mang thái độ đang xem kịch hay, anh ta đẩy mắt kiếng lên, vẫn không quên vỗ tay thêm dầu vào lửa.
Thủ hạ xung quanh không dám thở mạnh. Không khí bên trong phòng ngủ lập tức rơi vào yên lặng, một lát sau, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ.
Hơn mười cặp mắt đồng loạt nhìn về phía giường. Ngón tay Anh Túc khẽ nhúc nhích, khẽ chau mày rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô lướt qua Yên Ngọc, Cảnh Trí và Thương Dật, có chút mơ hồ. Cuối cùng dừng lại trên người Sở Hành mấy giây, ánh mắt cô từ từ trở nên sáng trong, nhưng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt một cách rõ ràng, sau đó không đổi sắc quay mặt đi.
Những ngón tay đang được Sở Hành cầm trong lòng bàn tay cũng bị rút ra, Anh Túc từ từ xoay người, đưa lưng về phía mọi người.
Sở Hành hơi khựng lại, rồi hướng về phía lưng của cô khẽ nói: "Lần này là anh không đúng. Anh sai rồi, có được hay không? Anh Túc, để Yên Ngọc kiểm tra lại một lần nữa rốt cuộc ngày hôm qua có bị lạnh đến tổn thương hay không, nha?"
Sở Hành vừa nói xong, ánh mắt của mọi người liền quét lên người hắn.
Ngay cả Thương Dật, người quen biết Sở Hành nhiều năm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy anh hạ giọng ăn nói khép nép như vậy.
Khi còn bé, hai người bọn họ từng vì không có cái gọi là dáng vẻ của thiếu gia, đã bị trưởng bối phạt nặng. Khi đó, hai ngày hai đêm, Sở Hành không uống một giọt nước, đến cuối cùng vẫn không thay đổi sắc mặt. Bị trưởng bối chất vấn nhiều lần, cũng đều cắn chặt răng không nói một lời. Đến khi tiếp quản Sở gia, ngược lại cũng từ từ có dáng vẻ của đương gia. Chỉ là càng ngày càng trở nên thâm trầm kín đáo, cho đến bây giờ, rất ít để lộ tâm tình ra ngoài, lại càng không muốn biểu lộ trước đám người quản gia và vệ sĩ, đó là một hình thức nhận lỗi thấp hèn.
Yên Ngọc nhìn thấy cũng nhướng mày, một hồi lâu mới nhớ tới chức trách của mình là một bác sĩ, chân mày dãn ra, nâng hộp thuốc tiến lên: "Tôi cũng cần phải kiểm tra xác nhận thêm một lần nữa. Tiểu thư Anh Túc, vui lòng xoay người lại."
Không biết Anh Túc có nghe được hay không, cô chỉ nằm im bất động. Yên Ngọc nói thêm: "Còn vết thương trên cằm, rất có khả năng sẽ lưu lại một vết sẹo. Phải phẫu thuật mới được."
Anh Túc vẫn không chút cử động, sống lưng cứng cỏi bướng bỉnh. Sở Hành dò xét gọi cô một tiếng: "Anh Túc, ngoan, để Yên Ngọc nhìn một chút có được hay không?"
Anh liên tục dùng giọng điệu dụ dỗ rất nhiều lần, cuối cùng Anh Túc cũng từ từ xoay mặt lại. Sở Hành quỳ một chân ở trên giường, ôm lấy cô định đỡ dậy, kết quả lại bị Anh Túc lấy tay đẩy ra.
Sức lực của cô yếu ớt, nhưng thái độ lại kiên quyết, cô ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy lạnh dần, một hồi lâu, khàn khàn khạc ra hai chữ: "Tránh ra!"
Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi cô tự bế cho tới nay. Nhưng lại bảo anh tránh ra.
Sở Hành nhất thời không nhúc nhích. Anh Túc bắt đầu dùng cả tay và chân để đẩy anh xuống giường, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, ý chí cương quyết, gằn hai chữ: "Tránh ra!"
Cô không còn bao nhiêu sức lực, hoàn toàn không đẩy nổi anh. Nhưng vẫn tiếp tục cố gắng, dần dần sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đã dùng hết tất cả sức lực. Sở Hành nhìn cô một hồi lâu, rồi trầm giọng nói: "Được. Anh tránh ra. Em ngoan ngoan để cho Yên Ngọc kiểm tra cơ thể, anh sẽ tránh ra, có được hay không?"
Anh Túc hoàn toàn không để ý tới lời anh nói, vẫn dùng sức đẩy anh ra. Sau một lúc lâu, cuối cùng Sở Hành cũng xuống giường, liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Chờ bóng dáng của anh đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, Cảnh Trí và Anh Túc mới đồng loạt thu hồi tầm mắt. Trong khi Anh Túc miễn cưỡng chấp thuận cho Yên Ngọc kiểm tra, thì Thương Dật chà sát lông mày thở dài một hơi, Cảnh Trí liếc nhìn anh một cái, âm dương quái khí lên tiếng: "Ơ, người trong cuộc còn chưa có thái độ nào, thiếu gia Thương ở chỗ này than thở giúp cái gì chứ? Than thở thỏ chết cáo khóc sao? Tạm thời tôi còn chưa bị anh bức điên đâu, ngài không cần sốt ruột như vậy."
Thương Dật còn chưa thở dài hết một nửa đã bị cô chặn ngang họng nuốt trở về: "A Trí......"
"Anh Túc cũng quá mề lòng rồi. Tôi nghĩ cô ấy nên nửa đêm thuận tay một đao cho xong việc từ lâu rồi, dùng dằng cho tới bây giờ?"
Cảnh Trí lại cho Thương Dật nếm thử cảm giác bị nhét quýt chặn họng thêm một lần nữa, cô hừ lạnh một tiếng, rồi giận dữ bỏ đi.
Trong mấy ngày kế tiếp, Anh Túc vẫn không chịu để cho Sở Hành đến gần.
Một khi Sở Hành xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô, cô nàng liền như động vật xù lông cảnh giác cao độ. Nếu Sở Hành thử đến gần thêm một chút, liền nhìn thấy trong mắt cô, ngoại trừ cảnh giác còn có một chút tức giận không cách nào hạ xuống được. Có một buổi trưa, trong lúc cô đang ngủ, Sở Hành đến ngồi bên mép giường, ngón tay còn chưa kịp chạm vào tóc cô, đã bị Anh Túc chưa ngủ say phát giác, trên má phải lập tức được thưởng năm dấu tay và năm vệt máu dài nhỏ tương ứng trên gương mặt Sở hành.
Sở Hành: "......"
Trong những ngày kế tiếp, Sở Hành chịu đựng mấy vết cào không biết làm sao, nhân vật nhìn thấy đầu tiên là Lộ Minh.
Lộ Minh nhìn chằm chằm chừng 2 phút gương mặt trước giờ vẫn luôn anh tuấn không thể bắt bẻ của Sở Hành, bây giờ lại cảm thấy hài hước một cách thần kỳ, ngay cả đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rầm rầm rơi xuống đất mà không hề hay biết. Mãi cho đến khi Sở Hành nâng mí mắt, bình tĩnh hỏi anh ta: "Nhìn đủ chưa?"
Cả người Lộ Minh run lên, nhưng hai mắt vẫn còn trong trạng thái nhìn đăm đăm, theo bản năng nói: "Đủ, đủ rồi......" Đến khi anh ta phát giác không ổn, liền vội vàng chỉnh lại: "Không, không đủ......"