Anh Túc im lặng một lúc rồi đáp: “Em không may gặp phải người của Sở gia.”
“Nghe nói gần đây Sở gia cực kỳ xem trọng một người mới tên là A Lương.” Tưởng Miên nghĩ một chút rồi nhìn Anh Túc hỏi: “Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, muộn như vậy rồi, đi ngủ trước đã.”
Đêm ấy Anh Túc ngủ cũng không yên giấc.
Cánh tay cô đau âm ỉ, bản thân lại nghĩ đông nghĩ tây, lăn qua lăn lại đến khi trời hửng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, không thấy Tưởng Miên, hỏi ra mới biết là cô ấy đi tìm Sở Hành.
Anh Túc kinh ngạc hỏi cô giúp việc: “Tìm Sở Hành làm cái gì?”
“Sáng nay đại tiểu thư nghe người ta kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua liền vô cùng tức giận cái người tên A Lương kia. Đại tiểu thư nói, A Lương làm sai, lại còn khiến cho nhị tiểu thư của Tưởng gia bị chế giễu, sau này Tưởng gia sẽ như thế nào.”
Anh Túc đứng tại chỗ, nhất thời không nói được câu gì?
Mấy ngày nay mặc dù Anh Túc nán lại Tưởng gia, nhưng cũng không màng gì tới chuyện hay người của Tưởng gia. Cho dù là Tưởng Miên tìm cô nói chuyện phiếm hay là chăm cho cô chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày, Anh Túc cảm nhận được săn sọc nhưng vẫn cho rằng cô ấy có mục đích bên trong, nên chỉ nhiệt tình cảm ơn còn trên phương diện tình cảm thì lộ rõ vẻ hời hợt.
Đã rất lâu, mỗi ngày mọi hành động của cô đều là tùy tâm trạng, thậm chí chuyện bị Sở gia gạch tên Tưởng Miên cũng là từ miệng người khác mà biết được mà không phải chính miệng Anh Túc nói cho cô.
Bởi vậy khi Anh Túc biết chuyện Tưởng Miên đi Sở gia từ miệng người giúp việc, tim đập loạn nhịp rất lâu mới hồi phục tinh thần hỏi: “Đã đi bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng đồng hồ rồi ạ?”
Khi Anh Túc đuổi tới Sở gia thì Tưởng Miên đã nói chuyện gần xong với Sở Hành.
Có thể thấy Tưởng Miên không có được kết quả mà mình muốn, nhưng vẫn mỉm cười, có chút mất tự nhiên. A Lương ngồi ở một bên, ngón tay ngịch đuôi tóc, tuy không nói gì nhưng khóe mắt lại lộ ra chí chất ngang tàng cao ngạo.
Những năm gần đây Anh Túc chưa bao giờ thấy Sở Hành nói chuyện với một người không quá thân quen quá một tiếng giờ đồng hồ. Cô đại khái cũng có thể đoán được đãi ngộ dành cho Tưởng Miên, ngoài bị đợi một tiếng thì có thể là cùng Sở Hành nói mấy câu rồi nhanh chóng bị đuổi ra ngoài, và nói những câu áy náy cự tuyệt này nọ, vân vân.
Anh Túc không coi ai ra gì, cứ thế đi vào phòng tiếp khách, cầm tay Tưởng Miên kéo ra ngoài. Phía sau lưng “kịch” nhẹ một tiếng, Sở Hành đặt cốc trà xuống, nói: “Đứng lại.”