Anh tùy ý hỏi, căn bản không có ý tứ nghe cô trả lời. Anh Túc hơi nhếch môi, hai mắt nhắm lại, đầu ngửa lên, không bao lâu cảm giác được Sở Hành lật người cô lại, đặt thành một tư thế khác, so với trước kia càng tiến vào thật sâu.
Lần này, Sở Hành không dùng quá nhiều động tác, Anh Túc lại cảm thấy mỗi lần đều gian nan hơn so với trước kia.
Lần trước, cô cảm thấy như vậy mười phần khó có thể chịu được, hay là một năm trước trong bể bơi, mà lần kia dù sao cũng là ở dưới điều kiện tiên quyết đầy đủ ẩm ướt. Lần này, Anh Túc từ đầu tới đuôi cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, lúc đầu là bởi vì khô khốc, sau đó có lẽ là vì tư thế cùng sức lực không đúng.
Sở Hành giống như cố tình không để cho cô dễ chịu, mỗi lần Anh Túc muốn mở miệng cầu xin tha thứ thì anh đều cúi đầu, tha ra đầu lưỡi của cô, nông nông sâu sâu cắn. Đến cuối cùng, lúc Anh Túc cảm thấy đã không cách nào nhẫn nại, đẩy anh ra muốn trốn đến chỗ sâu trên ghế sô-pha, kết quả bị anh kịp thời bắt được bắp chân, kéo về, cứ như vậy hậu quả càng thêm nghiêm trọng, hai người cùng nhau từ ghế sô-pha mềm mại lật tới trên sàn nhà cứng rắn, Sở Hành vân vê áp cô làm thật lâu, cho đến khi Anh Túc cảm thấy cả người đều bị cấn đau.
Cuối cùng, thể lực Anh Túc đã tiêu hao hết. Chính cô khẽ động cũng không muốn động, được Sở Hành ôm vào phòng tắm, sau khi tắm xong lại ôm vào phòng ngủ. Anh Túc đã rất buồn ngủ, nhưng không dám cũng không cách nào ngủ. Sở Hành nằm nghiêng ở bên người cô, một tay đỡ má, một tay thủy chung dừng lại ở trên cổ của cô. Phân nửa bốn ngón tay của anh, lỏng loẹt cầm, ngón cái là một mực êm ái vuốt ve trên động mạch cổ của cô.
Nếu như Anh Túc bị một người xa lạ đối xử như thế, có lẽ cô sẽ cho rằng đối phương đang suy nghĩ muốn hay không một phen bóp chết cô.
Anh Túc muốn ngủ lại không thể ngủ, mắt miễn cưỡng nửa mở thật lâu, rốt cuộc cho đến khi Sở Hành thu tay về, ở trên tóc của cô nhẹ nhàng vỗ: “Ngủ đi.”
Anh Túc như được đại xá, nhắm mắt lại, gần như lập tức ngủ liền.
Ngày hôm sau, Anh Túc vừa mới tỉnh, liền nghe được Sở Hành đang nói điện thoại. Âm thanh phía bên kia không lớn, nhưng giờ phút này ở trong phòng an tĩnh vẫn có thể nghe rõ ràng: “Tôi thật không nghĩ ra nhà họ Thôi làm sao lại vẫn ngu xuẩn như vậy. Leo lên một Mạnh Khánh liền dám chơi đùa không chút kiêng kỵ như vậy, cho là tất cả mọi người ngồi không thì một mình hắn liền ăn thịt?”
“Khách quan mà nói, nhà họ Thôi không chút kiêng kỵ nữa cũng không so với anh được, tiên sinh Thương.”
“Hả? Lời này tôi không dám nhận.” Bên kia giọng nói lười biếng mang theo vài phần ý cười nói tiếp, “Nhưng mà tôi đã gởi cho anh tất cả tài liệu phạm tội của Mạnh Khánh, đoán chừng giờ này tháng sau Mạnh Khánh cũng có thể bị miễn chức rồi, anh nói anh nên dùng một phần đại lễ kết hôn như thế nào để cám ơn tôi mới thích hợp đây? Ngẫm lại một chút tôi đều thay anh rầu rĩ.”
Sở Hành bình tĩnh mở miệng: “Xem ra Thượng Đế nhất thời không có mắt mới để cho anh thừa cơ kết hôn, tôi miễn phí giúp anh tìm một phụ nữ có thai tốt nhất thay thế, anh thấy như thế nào? Tôi cho là tương lai anh sẽ đặc biệt cần.”
“Tôi không cần, cám ơn. Anh thay vì ác độc nguyền rủa tôi như vậy, còn không bằng quan tâm quan tâm chính anh đấy. Nghe nói anh đến nay độc thân không có xuống dốc, đoán chừng vô cùng đáng thương? Cần tôi giúp anh giới thiệu xem mắt không? A Trí khuê mật trong đoàn đến nay còn có một cặp phụ nữ độc thân, vô cùng dối trá âm hiểm, tuyệt đối xứng đôi với anh. . . . . . Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới, nghe nói lúc anh đối phó nhà họ Thôi đã lợi dụng một chút người được nuông chiều từ nhỏ thành tiểu thư Anh Túc? Còn đưa người ta ra ngoài? Tôi nói anh bỏ được thật không, anh sẽ không sợ ngày nào đó cô ấy oan khí sâu nặng, nửa đêm tiện tay cho anh một đao?”
Giọng nói Sở Hành thoải mái đáp lại: “Có loại lo lắng này phải là anh.”
Lại tùy tiện tán gẫu mấy câu, Sở Hành mới cúp điện thoại. Mặt Anh Túc hướng vào vách tường, hai mắt nhắm lại, cảm giác sau lưng Sở Hành vứt di động xuống bên cạnh, sau đó ngừng một lát, hình như nghiêng người tới đây, từ trên xuống dưới quan sát cô chốc lát.
Hành động của anh nhẹ nhàng chậm chạp, hai cái tay đỡ hai bên thân thể cô, nhất thời không hề cử động. Anh Túc không nhúc nhích mặc ánh mắt anh quan sát, qua một lúc, Sở Hành thu hồi tầm mắt, xuống giường.
Lại đợi hơn 20 phút, Anh Túc mới rời giường. Rửa mặt xong đến phòng khách, Sở Hành đang một thân quần áo sáng màu thoải mái nửa nằm trên xích đu bên cạnh cửa sổ sát đất. Tay vịn một ly cà phê đen bên cạnh, mặt nghiêng tóc ngắn tuấn tú gọn gàng, hai cái chân dài khoác lên cùng nhau, lật tạp chí, bộ dáng lười biếng mà thanh thản.
Anh nhận thấy được cô đến, đầu cũng không có ngẩn lên, chỉ chỉ lên khay trà chân giò hun khói pho mát bánh mì nướng bánh bao, trứng chiên, cùng với một ly sữa tươi: “Ăn điểm tâm xong trở về thành phố C.”
Anh Túc nhìn chằm chằm trứng chiên hình tròn vàng óng ánh chốc lát, mới chậm rãi đi tới. Còn chưa bưng sữa tươi lên, liền nghe được Sở Hành lại mở miệng: “Em còn thiếu người khác tiền phải không?”
Anh Túc khẽ ngừng động tác, để sữa tươi xuống, đáp: “Vâng”
Sở Hành quay đầu sang, liếc nhìn cô một cái, lấy ra ví tiền đưa tới. Anh Túc đôi tay nhận lấy, mở ra, sau khi nhìn lướt qua, lấy toàn bộ tiền bên trong ra ngoài. Đếm, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Còn thiếu 500.”
Sở Hành lại nhìn cô một cái, lần này khẽ nhắm mắt lại, mới thuận tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh Anh Túc, gọi dãy số, cùng đối phương nói: “Lương Phương, lấy chút tiền mặt tới đây.”