“Không cần.” Lý Du Anh khoát khoát tay, “Ngay cả cô không trả lại cho tôi cũng vậy không có quan hệ gì.”
“Anh đối với mỗi người đều sẽ khẳng khái giúp đỡ giống như vậy sao?”
“Không phải.” Lý Du Anh há miệng, thử thăm dò nói, “Tô Phác, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Thấy cô gật đầu, Lý Du Anh hơi chần chờ một chút, tận lực có thể làm người ta buông lỏng, dùng giọng nói ôn hòa, hỏi “Cô có phải là đại tiểu thư lớn lên từ trong dòng dõi thư hương hay không, bởi vì mâu thuẫn cãi nhau với người trong nhà, mới trong cơn tức giận chạy đến?”
Anh Túc sửng sốt một chút, cười cười: “Anh nghĩ hơi nhiều. Tôi sao có thể là.”
Một buổi trưa cuối xuân mười năm trước, trong sân nhà họ Sở hoa hải đường vừa nở, ánh mặt trời cũng dịu dàng, Sở Hành đang chọn trong bảy cô gái đứng xếp hàng, nhìn chọn trúng đầu tiên chính là Tô Phác. Từ đó về sau, anh mang cô theo bên người dường như một tấc cũng không rời, không được một tháng tất cả mọi người trên đường đều biết bên cạnh thiếu gia Sở có thêm một cô gái nhỏ, buộc một đuôi ngựa đơn giản, đeo một vòng tay phỉ thúy trong suốt, cực kỳ được cưng chiều, mười hai tuổi, gọi Anh Túc.
Khi đó Sở Hành đặc biệt mời người, dạy cô biết viết chữ kiến thức lễ độ, dạy cô ôn hòa khiêm tốn, dạy cô cầm kỳ thư họa thơ trà tửu hoa. Anh vốn là mời khuôn mẫu tiêu chuẩn thục nữ cổ điển tới hết lòng dạy cô, thậm chí tất cả mặt hắc ám của nhà họ Sở đều bị Sở Hành cố ý thu hồi cách xa với cô, rốt cuộc cũng không biết, vì sao cô vẫn trở thành cái dáng vẻ như bây giờ.
Bốn năm trước, rốt cuộc Sở Hành buông tha cho mong đợi khiến Anh Túc trở thành tiểu thư khuê các, ngược lại dạy cô bắn súng ám sát trước, từng trước mặt mọi người dùng tám chữ rất chính xác để đánh giá về cô, nói cô xinh đẹp động lòng, lòng dạ độc ác.
Ở thành phố A, Anh Túc ngây người hơn nửa tháng, rốt cuộc có người của nhà họ Thôi tìm tới cửa.
Ngày đó, cô thèm ăn không chịu nổi, liền đi một cửa hàng bánh ngọt cách chung cư khá xa mua bánh ngọt, sau khi trở lại chung cư, ở chỗ khúc quanh hẻo lánh đột nhiên bị một người bịt miệng mũi, tay cũng bị thuận theo siết chặt với nhau, một con dao nhỏ chống lên trên cổ của cô, giọng nói lạnh nhạt ở bên tai vang lên: “Tiểu thư Anh Túc không nên lộn xộn. Dao găm không có mắt, ngộ thương rồi không dễ xử lý.”
Anh Túc hơi dừng một chút, tiếp theo hai tay phát lực, chợt tránh ra, mu bàn tay hướng ra phía ngoài trực tiếp bắt được cổ tay đối phương, sao đó hai ngón cái thuận lợi giữ chặt lòng bàn tay đối phương, lại hợp lực tàn nhẫn quặn một cái ra bên ngoài.
Đối phương bị đau, buồn bực rống một tiếng, cổ tay thì mềm nhũn thoát khỏi cánh tay. Thừa dịp sơ hở, hai người còn lại đang ngây ngẩn, Anh Túc vứt bỏ bánh ngọt, nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng còn chưa được mấy bước liền cảm giác trượt chân, trong nháy mắt, Anh Túc chỉ còn kịp hối hận vì sao hôm nay lại mang giày cao gót, thân thể đã không bị khống chế trực tiếp té lên mặt đất cát đá.
Trước khi đầu gối cô dập xuống liền được người vững vàng ôm vào ngực, chóp mũi nhanh chóng tràn tới mùi nước hoa không thể quen thuộc hơn, Anh Túc chỉ nghe được ba tiếng súng nặng nề khe khẽ vang lên, quay đầu lại thì ba người đuổi giết cô đã ngừng thở.
Anh Túc nhắm mắt lại, cảm thấy Sở Hành thu súng lục giảm thanh, lấy điện thoại gọi đi, trầm giọng phân phó: “Trong vòng hai phút lái xe tới chung cư phía tây. Có ba người chết cần xử lý.”
Chờ Sở Hành cúp điện thoại, Anh Túc lập tức thối lui khỏi ôm ấp của anh. Bởi vì dùng sức quá lớn, ngay lúc thối lui cô trực tiếp ngồi xuống mặt đất. Sở Hành liếc nhìn cô một cái, đưa tay túm cô, Anh Túc không để lại dấu vết tránh ra, đón ánh mắt của anh, nguội lạnh mở miệng: “Lúc nào thì biết?”
“Mười hai ngày trước.” Sở Hành khẽ nhíu mày, thu tay lại, tự mình đứng lên, hơi nhớ lại một chút, lại hời hợt bổ sung, “Tối hôm đó hình như là em ăn mỳ ăn liền. Hơn nữa rất nhiều ngày liên tiếp đều ăn mỳ ăn liền.”
“. . . . . .”
Anh Túc ngửa mặt nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu phát ra một câu nói: “Vậy tại sao bây giờ anh mới tới tìm tôi!”
Sở Hành lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ không phải chính em không chịu về nhà?”
Anh Túc vừa nghẹn lời, lại qua một lúc lâu, phát ra câu nói thứ hai: “Tôi không trở về anh cũng không tìm, vậy anh bây giờ đứng ở chỗ này làm cái gì!”
Sở Hành để hai tay trong túi áo, trên cao nhìn xuống quan sát cô mười giây, gật đầu một cái, xoay người đi về hướng cửa chung cư. Đi ra xa ba mét đã cảm thấy sau lưng bị một cục đá ném trúng, anh quay đầu lại, Anh Túc ngồi dưới đất, trong tay nắm một cục đá khác, đang muốn nhắm ngay anh tiếp tục ném. Thấy anh dừng bước, cổ nức nở hai cái, phát ra một câu nói: “Tôi bị trặc chân, cõng tôi trở về!”