• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đơn ly hôn hôm nay nhất định phải ký! Dương Hiên, làm người thì phải có thể diện, một tù nhân ngồi trong ngục tù ba năm như mày, ở lại đây chỉ làm mất thanh danh Lâm gia chúng tao thôi!”

Dương Hiên ngẩng đầu lên, cười lạnh lùng nói với bà mẹ vợ khí thế hung hăng đang đứng trước mặt: “Ba năm trước cháu trai của ông nội phạm tội, chính mẹ là người ép buộc con nhận tội thay hắn, mẹ vì muốn con gái Lâm Toàn của mẹ lấy được công ty bảo an của tập đoàn Lâm Thị trong tay ông, mà tự tay đẩy đứa con rể này vào tù. Bây giờ con ra tù, mẹ lại muốn con phải ly hôn với Lâm Toàn, mẹ à, trong hai chúng ta ai mới là người không biết xấu hổ?”

Gương mặt già dặn của Lưu Hồng ngay lập tức đỏ ửng lên, bà ta cắn chặt răng, vẻ mặt vô liêm sỉ nói nói: “Dương Hiên, ba năm trước bảo mày nhận tội thay rồi vào tù đúng là đã để mày chịu uất ức, nhưng bây giờ công ty của Lâm Toàn đang tuột dốc nghiêm trọng, nó phải được gả cho gia tộc giàu có thì mới có thể giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này. Để Lâm Toàn có được cuộc sống giàu sang quyền quý thì mày hãy ký tên vào tờ đơn ly hôn này đi, mỗi tháng chúng tao sẽ cho mày một nghìn tệ tiền phí sinh hoạt, không để mày chết đói đâu mà lo.”

Dương Hiên cười nhếch môi: “Mẹ, mẹ có nói gì cũng vô ích thôi, Lâm Toàn mới là vợ của con, chỉ cần cô ấy không gật đầu thì con cũng sẽ không ký tên. Hôm nay mới ra tù hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Lưu Hồng lửa giận ngùn ngụt, hét lớn: “Cái đồ phế vật vô dụng như mày còn dám gọi tao là mẹ sao? Ba năm ngồi trong tù, da mặt càng ngày càng dày, không có chút bản lĩnh giúp đỡ Lâm Toàn, suốt ngày chỉ biết ở nhà ăn bám!”

Dương Hiên nhíu mày, anh không để ý đến Lưu Hồng, trực tiếp đóng cửa phòng lại.

Kể từ khi đến ở rể cái nhà này, bà mẹ vợ Lưu Hồng vẫn không xem anh ra gì.

Ba năm trước, Lâm Đông em họ của Lâm Toàn say rượu đánh người bị thương trong quán Karaoke.

Lâm Thiết Sơn chủ tịch tập đoàn Lâm Thị vì không đành lòng để đứa cháu trai yêu quý của mình phải ngồi tù, nên ông ta đã đề nghị Dương Hiên nhận tội thay, với điều kiện sẽ để Lâm Toàn vợ của anh làm chủ công ty bảo an, một công ty con của tập đoàn Lâm Thị.

Lưu Hồng bức ép Dương Hiên nhận tội, đẩy anh vào tù giam.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh ra tù, bà mẹ vợ Lưu Hồng lại muốn đuổi anh ra khỏi nhà.

Những người này căn bản không biết được Dương Hiên đã trải qua những gì khi ở trong tù, anh đã không còn là Dương Hiên của năm đó nữa.

Dương Hiên hít thở sâu, sau đó nhảy lên đánh một bài Long Hổ quyền* ở trong phòng. (*bài quyền trong võ thuật)

Ba năm trước ở rể, Dương Hiên chỉ là một thằng oắt con vô dụng, yếu đuối không có năng lực, nhưng thời gian ở trong tù đã khiến anh hoàn toàn lột xác.

Rồng bay hổ nhảy, khí thế hiên ngang!

Đánh xong bài quyền pháp, Dương Hiên mồ hôi nhễ nhãi.

Tiếng chào hỏi ở dưới phòng khách vang lên, Lâm Toàn vợ anh tan làm trở về nhà.

Nghĩ đến Lâm Toàn, Dương Hiên không kìm lòng được liền mỉm cười.

Cô ấy là bạn học cấp ba của anh, bốn năm trước anh đã vô tình cứu mạng cô.

Đúng lúc ấy Lâm Toàn bị gia đình giục cưới nên cô đã bảo Dương Hiên đến ở rể.

Sau khi kết hôn Dương Hiên chưa từng được ôm Lâm Toàn, nhưng Lâm Toàn đồng ý với Dương Hiên, chỉ cần Dương Hiên cố gắng làm Lâm Toàn thích anh thì lúc đó Lâm Toàn sẽ trở thành người vợ thật sự thuộc về anh.

Nghĩ tới đây, Dương Hiên bước ra khỏi phòng.

“Dương Hiên, xuống bếp nấu cơm với em.” Sau khi nhìn thấy Dương Hiên, Lâm Toàn không có ánh mắt lạnh lùng giễu cợt như Lưu Hồng, nhưng cũng không toát ra sự quan tâm dịu dàng của một người vợ.

Lâm Toàn xào nấu thức ăn, Dương Hiên đứng bên cạnh giúp đỡ, hai người phối hợp rất ăn ý, không có chút thời gian để nói chuyện riêng với nhau.

Lúc ăn cơm, Lâm Nhã – em gái của Lâm Toàn cũng đến.

Lâm Nhã là một người mẫu, bình thường cô ta sống ở ký túc xá do công ty sắp xếp.

Dương Hiên suy đoán, chắc là Lưu Hồng đã gọi Lâm Nhã đến đây để cùng nhau giễu cợt châm biếm mình.

“Dương Hiên, cái đồ phế vật như anh định khi nào ly hôn với chị tôi đấy?” Đúng như dự đoán, Lâm Nhã vừa ngồi xuống chưa động đũa đã không chút kiêng dè, nhục mạ Dương Hiên: “Dáng người không đẹp trai, cũng không có chút bản lĩnh, anh rể của người khác lúc em vợ nũng nịu một chút là có thể xin được một ít tiền tiêu vặt, còn cái ông anh rể của tôi ngược lại chỉ biết ăn bám.”

“Tôi sẽ không ly hôn.” Dương Hiên chỉ đơn giản lắc đầu một cái.

“Không ly hôn ư? Tao nói cho mày biết, mấy năm nay mày ngồi tù, có khối công tử thiếu gia đến tận cửa cầu hôn, nhà người ta nhiều tiền, có thể giúp công ty của Lâm Toàn vượt qua cửa ải khó khăn. Dương Hiên mày có thể giúp được gì cho nó? Chẳng lẽ mày giúp đỡ lúc nó nấu cơm thì đã có cảm giác vô cùng tự hào rồi sao?”

Lưu Hồng thêm dầu vào lửa, nhưng lần này Lâm Toàn ngồi bên cạnh lại lên tiếng: “Mẹ, công ty vẫn có thể cứu vớt được, con sẽ tự nghĩ cách, mọi ngươi không biết gì thì đừng đưa ra chủ ý nữa.”

Lưu Hồng vốn còn định nói tiếp, nhưng ánh mắt sắc bén và thái độ kiên định của Lâm Toàn khiến bà ta đành phải im lặng.

Buổi tối.

Lâm Toàn tắm xong, mặc váy ngủ, nằm trên giường xem máy tính

Trong máy tính là một ít tài liệu nội bộ liên quan đến công ty.

Bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất của công ty thiếu hụt vốn, có thể chưa tới hai tháng nữa, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không trả nổi.

Cô muốn giải quyết vấn đề nan giải này nhưng công ty không có bất kỳ điểm nào đặc biệt để hấp dẫn các nhà đầu tư.

Lâm Toàn cân nhắc suy nghĩ, đôi chân thon dài lắc lư bên mép giường.

Dương Hiên ngồi bên cạnh, đang định luyện khí công, nhưng không kiềm chế được liền lén nhìn vào đôi chân xinh đẹp của Lâm Toàn.

Đôi chân của vợ thật trắng, vô cùng hấp dẫn, đáng tiếc là mình không sờ vào được.

————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang