• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hiên rất muốn cởi chiếc áo vest mới mua trên người ra, choàng lên người Lâm Toàn, không hiểu vì sao vợ này khá là nghe lời anh, nhưng lúc này lại không chịu nhượng bộ, còn nói năng đầy lý lẽ để thanh minh về vấn đề danh dự của phụ nữ, làm sao có thể bị thua chỉ trong vấn đề ăn mặc bình thường chứ.

Khí chất không thể thua kém.

Dương Hiên chỉ còn cách miễn cưỡng đồng ý, rồi liên lục nhìn xung quanh đề phòng đám háo sắc, ai dám nhìn lâu một chút, lập tức bị ánh mắt sắc lạnh soi tới.

Nhiều người hiểu được khí thế của Dương Hiên, nên cũng không dám nhìn lâu, nhưng cũng có một số người không biết sợ, cố nhìn lâu hơn chút.

Dương Hiên đã được Lâm Toàn sửa soạn chỉnh tề ở nhà, Lâm Toàn kéo lấy Dương Hiên rồi vuốt nhẹ vào lưng còn đang căng thẳng của anh, đẩy cửa bước vào.

Lúc này trong phòng mọi người đã ngồi kín, đang nói chuyện rất rôm rả, thấy hai vợ chồng Lâm Toàn giờ mới đến, đều ngừng nói chuyện lại, ánh mắt đổ dồn về hai người họ.

“Lâm Toàn, đến muộn thế, tự phạt ba ly rượu đi.”

Mấy người có quan hệ thân thiết, chỗ quen biết với Lâm Toàn đều nâng ly rồi sán lại gần Lâm Toàn trêu đùa.

Còn đa số người thì dồn ánh mắt về phía người đứng bên cạnh Lâm Toàn là Dương Hiên.

“Ồ, đây chính là Dương Hiên đúng không? Rất vinh hạnh, rất vinh hạnh!”

Có một người phụ nữ trang điểm đậm, ngoài đội vương miện kim cương trên đầu ra, trên tay còn đeo kín vàng và đá quý, khắp người lộ ra một vẻ kiểu nhà giàu mới nổi, nhìn Dương Hiên một cách ngạo mạn, vừa giả tạo nói vừa giơ bàn tay phải có đeo nhẫn kim cương 10 carat.

Người này tên Hứa Nhu, bạn cùng lớp đại học với Lâm Toàn, nếu không phải vì Hứa Nhu có quan hệ tốt với mấy người bạn thân của Lâm Toàn, Lâm Toàn và Hứa Nhu sẽ không chơi với nhau.

Nhưng Hứa Nhu lại luôn ghen tị với Lâm Toàn có gia thế tốt, thành tích tốt, lại xinh đẹp, nên thỉnh thoảng ăn nói chẳng nể nang gì.

Lâm Toàn chơi thân với mấy người khác, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không thèm để ý đến Hứa Nhu lúc lại lên giọng khiêu khích.

Dương Hiên mượn cớ dìu Lâm Toàn ngồi xuống, tránh được bàn tay đang giơ ra của Hứa Nhu.

“Uống rượu thì để tôi.”

Dương Hiên cởi một cúc tay áo, đón lấy ly rượu trước mặt Lâm Toàn, giơ lên uống.

Bị người khác coi như người vô hình, sắc mặt Hứa Nhu cứng lại, đột nhiên nổi giận đùng đùng, kéo mạnh tay của Dương Hiên sang một bên, rượu trong ly bị đổ tung tóe.

“Chờ đã, hai người đã đến muộn thì chớ, hơn nữa Lâm Toàn không phải là không biết uống rượu, việc gì phải để đàn ông uống thay chứ?”

Dương Hiên nhíu mày, không nói gì, ba ly rượu thì đối với người có chút tửu lượng như Lâm Toàn vẫn không sao, nhưng những ly sau thì anh uống thay là được.

Không ngờ Hứa Nhu lại tiếp tục làm khó: “Một người đến muộn uống ba ly, hai người thì không phải là chuyện cộng lại là xong, đến muộn như vậy, buộc phải mười hai ly mới được.”

“Được rồi, uống một chút cho có là được rồi, chuốc say hai người họ thì sau đó không vui nữa đâu, mọi người đều lâu lắm rồi chưa ôn lại kỷ niệm cũ, ăn đi nào rồi cùng nhắc lại chuyện ngày xưa.”

Một người đứng lên giảng hòa, kéo Hứa Nhu đi, Hứa Nhu cũng biết không nên gây sự quá đáng, nên tạm thời không gây khó dễ cho hai người họ.

Không khí căng thẳng liền được trở về trạng thái rôm rả ban đầu.

“Chồng tớ là chủ nhiệm văn phòng, mỗi tháng cũng khoảng tám nghìn đến mười nghìn tệ, chẳng mua được gì đã hết tiền, haiz, chẳng buồn nói ấy, chồng cậu thì sao?”

Thấy những bạn học cùng ngày xưa đều học giỏi hơn mình như lại lấy chồng không được tốt như mình, Hứa Nhu rất đắc ý, nói một cách kiêu ngạo: “Chồng tớ là giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty giải trí Kim Diệu, thu nhập một năm là năm triệu tệ……”

“Ôi……giám đốc của công ty giải trí Kim Diệu à!!”

Những người khác đều kinh ngạc, công ty giải trí Kim Diệu là công ty giải trí top mười toàn quốc, nhiều người nổi tiếng đều muốn chen chân vào chứ chưa phải nhắc đến người bình thường, bất kể làm gì trong đó, chỉ cần nói ra đã khiến người khác ngưỡng mộ, huống hồ là một giám đốc lương cao như vậy, có khi cả ngày đối phó với những kẻ tranh giành nịnh bợ cũng hết thời gian.

Hứa Nhu ra vẻ đắc ý, nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Dương Hiên.

“Nghe nói anh là người ở rể nhà Lâm Toàn?”

Không khí vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt ngay lập tức trầm xuống, nhiều người nhìn Dương Hiên đang gắp thức ăn cho Lâm Toàn với con mắt kinh ngạc có chút coi thường.

Dương Hiên đặt đôi đũa xuống như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu rồi nói với vẻ rất thản nhiên: “Đúng vậy.”

Mặt Lâm Toàn hơi biến sắc, nhưng không phản bác được, vì dù sao Dương Hiên quả đúng là người ở rể của Lâm gia, chỉ biết nắm chặt đũa, trong lòng khó chịu.

“Vợ, đừng giận làm gì, chúng ta ăn đi.”

Thấy người vợ mà mình yêu thương đang tức giận, Dương Hiên vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại qua rồi vuốt ve an ủi.

“Nghe nói trước đây anh không tìm việc, có việc gì cũng không làm, cả ngày ăn bám, hàng tháng còn bảo Lâm Toàn đưa tiền tiêu vặt, bây giờ anh đã có việc chưa vậy?”

Hứa Nhu tiếp tục nói với giọng mỉa mai.

Mọi người nghe thấy xong đều quay ra thì thầm bàn tán.

Dương Hiên giúp Lâm Toàn lau miệng, rồi bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi đang làm việc cho công ty của vợ tôi.”

“Quả đúng là một người đàn ông ăn bám, cái gì cũng chỉ biết dựa vào vợ.”

……

Mặt Lâm Toàn xám xịt lại, chỉ muốn đứng lên phản bác, nhưng lại bị Dương Hiên kéo lại.

“Công việc bận như vậy, không cần phải tốn công sức tốn nước bọt, ăn cơm đi, việc gì phải để ý đến suy nghĩ của người khác chứ.”

Lúc này một người đàn ông béo với cái bụng bự ngồi cạnh Hứa Nhu ngả người ra ghế, đánh mắt lên cao, trông giống như vừa ban tặng cho Dương Hiên một món quà rất lớn, hắn ta mở miệng nói:

“Ôi trời, anh xem đàn ông đàn ang sao có thể cái gì cũng dựa vào vợ mình chứ, nếu bị đồn ra ngoài còn mặt mũi gì nữa, anh xem có muốn đến công ty Kim Diệu của tôi làm bảo vệ không, tôi nghĩ làm bảo vệ ở Kim Diệu còn hơn là ở nhà ăn bám đó.”

Ai cũng nhìn ra chồng của Hứa Nhu đang cố tình bỡn cợt, mọi người nhếch miệng lên ngồi xem kịch hay.

“Hơn nữa có tôi bảo kê, biết đâu sau này lại được lên chức đội trưởng đội bảo vệ đấy.”

“Chồng ơi, anh đúng là người tốt, thấy người ta thất nghiệp nên ra tay giúp đỡ, Lâm Toàn, hay là để chồng cậu qua công ty chồng tôi làm đi, có anh ấy bảo kê cho, dù sao cũng tốt hơn là vô dụng thế này, Lâm Toàn, cậu nói xem đúng không?”

Lâm Toàn tức đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên.

Tuy Lâm Toàn không được gia tộc của mình coi trọng, nhưng dù sao về năng lực và thành thích xuất sắc luôn đứng đầu trong đám chị em ở đây, có bao giờ bị người khác làm nhục như vậy đâu.

Lâm Toàn bức bách trong người, nhưng chỉ vì giữ phép lịch sự và Dương Hiên cứ luôn âm thầm khuyên giải nên đã kìm nén lại, lắc đầu một cách chậm rãi.

“Ý tốt của anh nhường cho người khác đi, hiện giờ tôi làm ở công ty của vợ tôi cũng rất ổn.” Dương Hiên thích thú kéo lấy bàn tay nhỏ của Lâm Toàn, nhắm mắt lại hưởng thụ sự mềm mại của bàn tay ấy, rồi từ chối một cách dửng dưng.

“Không biết tốt xấu……”

Nhiều người nhìn Dương Hiên rồi âm thầm “xí” lên một tiếng, đồ ăn hại vẫn là đồ ăn hại, đúng là đồ vô dụng, có người giúp mà vẫn muốn tiếp tục ăn bám, đúng là đồ rác rưởi ghê tởm.

Tiếc cho một bông hoa đẹp tươi kiều diễm như Lâm Toàn, sao lại đi thích một vũng bùn lầy như Dương Hiên chứ?

Tiền Minh lén lút liếc nhìn Lâm Toàn một cách háo sắc, cái mặt béo ục đang lắc lư kiêu ngạo.

“Cơ hội vào được Kim Diệu tốt như vậy, anh đừng từ chối nhanh thế, anh cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu muốn đến thì ngày mai đến trụ sở chính của Kim Diệu tìm tôi.”

Cả bữa ăn ngoài mấy người đắc ý khoe của như Hứa Nhu ra, những người khác đều chán nản bỏ về.

“Em xin lỗi, Dương Hiên, nếu biết trước lần họp lớp này lại như vậy, kiểu gì em cũng sẽ không đưa anh đến, để anh phải chịu nhục như vậy, em thật sự xin lỗi.”

Lâm Toàn giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, cúi gầm mặt, các ngón tay ngúc ngoắc vào nhau.

Dương Hiên trong lòng vui sướng, nhưng vẫn cố tình trêu Lâm Toàn: “Chỉ xin lỗi như vậy thì chưa đủ thành ý đâu.”

Thành ý gì cơ? Lâm Toàn buồn bã ngẩng đầu lên nhìn Dương Hiên, thì thấy Dương Hiên đang mặt mày hăm hở, thấy ánh mắt của anh đang nhìn xuống đôi môi đỏ của mình, mặt liền đỏ ửng lên, rồi ngập ngừng không dám nói thêm.

Sợ đùa quá hóa dở, Dương Hiên thấy thế liền thôi, không còn trêu Lâm Toàn nữa, lấy tay vuốt lên máy tóc suôn mượt của Lâm Toàn, nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, anh không giận đâu, người có thể làm được việc lớn thì sẽ không bao giờ so đo tính toán với những loại người như vậy.”

Người làm việc lớn?

Lâm Toàn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hình dáng trước mắt mình ngày càng trở nên vĩ đại, không khỏi cảm thấy quyến rũ đến tuyệt vời.

Có lẽ, tương lai của Dương Hiên……

————————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK