Trong công ty Kim Diệu từ chủ tịch công ty đến bảo vệ đều biết cô ấy, cô ấy không chỉ là cô gái xinh đẹp gợi cảm nhất trong công ty mà còn là thư ký trực tiếp của chủ tịch Kim Diệu, quyền hành mà cô ấy nắm giữ thậm chí còn cao hơn cả phó tổng giám đốc.
Thấy Kim Y Mỹ cúi người cung kính trước mặt Dương Hiên, mọi người ai nấy đều sửng sốt, nuốt nước bọt ừng ực.
“Anh ta sao có thể là chủ tịch mới được?”
Tiền Minh cao giọng nói một cách ngờ vực.
Lai lịch của Dương Hiên, hắn đã tìm hiểu rất kỹ càng từ vợ hắn, chỉ là một người còn chưa tốt nghiệp cấp ba, khó khăn lắm mới vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, lấy được cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang để ăn bám, sao có thể được nhận chức chủ tịch mới của Kim Diệu chứ?
Tiền Minh ngẩn người, Dư Đại Dũng cũng không ngờ được, đường đường là một chủ tịch của công ty giải trí Kim Diệu, sao có thể mặc quần áo rẻ tiền, còn đi con xe sắt vụn ấy đến nhận chức?
Cảm nhận được mâu thuẫn giữa bọn Tiền Minh và Dương Hiên, Kim Y Mỹ lấy tờ giấy kẹp trong tập tài liệu mang theo, hướng về phía hai người đó rồi chỉ vào bức ảnh trên tờ giấy đó nói: “Đây là tài liệu mà cấp trên đưa cho tôi, đây chính là ảnh của chủ tịch mới của Kim Diệu.”
Tiền Minh và Dư Đại Dũng ngó đầu ra nhìn, quả nhiên chính là Dương Hiên đang đứng trước mặt bọn họ, đột nhiên như có sấm sét giữa trời quang.
Bọn họ vừa làm những gì? Liệu bọn họ có thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu không?
“Chủ, chủ…….tịch, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, đã xúc phạm đến anh, xin anh đừng để bụng, mà tha cho tôi lần này.”
Dư Đại Dũng toàn thân run rẩy, cúi gập người trước mặt Dương Hiên, vẻ mặt hoảng hốt.
Tiền Minh thấy vậy liền bừng tỉnh, kích động đến nỗi cúi rạp người xuống, vừa tát vào mặt mình vừa kêu lên một cách hối hận:
“Tôi xin lỗi, Dương……à không, chủ tịch, là tôi thiểu năng, lại có mắt như mù, năm lần bảy lượt đắc tội với anh, là đầu óc tôi có vấn đề, mồm miệng xấu xa nên không thể nói được những lời tử tế, cứ tưởng mình là đúng……xin anh đừng đuổi việc tôi!!”
Kim Diệu là cả một bát cơm vàng, chưa nói đến lương mỗi năm hàng triệu tệ, còn phân chia hoa hồng, một giám đốc của công ty giải trí đứng trong top mười cả nước, ngoài được người ta tán dương ca tụng, còn được ưu tiên hưởng một số phúc lợi nữa. Đãi ngộ tốt như vậy, nếu mất đi, thì có thể đi đâu tìm được đãi ngộ như vậy chứ.
Hơn nữa dựa vào Kim Diệu ở Trung Giang, có sức ảnh hưởng đến cả nước, chỉ cần nói một tiếng hoặc công khai trên truyền thông, hai bọn họ chỉ có bị chửi cho sấp mặt, làm ngành nghề gì cũng không phất lên nổi.
Tiền Minh và Dư Đại Dũng dồn dập cầu xin, Kim Y Mỹ đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt tò mò nhìn về phía Dương Hiên.
Dương Hiên im lặng nhìn hai người đó, cho đến khi mồ hôi của bọn họ ướt đẫm quần áo, Dương Hiên mới nói: “Lần này tôi không truy cứu các anh, nhưng chuyện về thân phận của tôi, tôi không hy vọng sẽ nghe được bất kỳ lời bàn tán nào, các anh hiểu chứ?”
Ánh mắt sắc lạnh của Dương Hiên nhìn lâu hơn vào Tiền Minh.
Tiền Minh rùng mình một cái, lập tức nói bảo đảm tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.
Dương Hiên gật đầu tỏ vẻ hài lòng, bước lên trước đi thẳng vào trong tòa cao ốc.
Vì bảo vệ đứng vây quanh Dương Hiên, chắn mất tầm nhìn, người đứng bên ngoài không nhìn rõ được tình hình, cũng không nghe rõ bên trong nói chuyện gì, vừa vươn cổ lên thì thấy người đàn ông đi con xe sắt vụn đó đang đi cùng đám người của Kim Diệu bước vào tòa cao ốc, những người đứng xem không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại càng tò mò hơn, bọn họ bàn tán một hồi rồi cũng tản ra.
“Chủ tịch, đây là tình hình mới nhất của Kim Diệu, mời anh xem qua.”
Dương Hiên ngồi trong văn phòng chủ tịch Kim Diệu, xem tài liệu trong tay một cách kỹ lưỡng.
Kim Diệu hiện có hơn một trăm ngôi sao nổi tiếng, sao hạng A có hơn mười người, sao hạng B, C khoảng ba mươi người, đa phần đều là sao hạng C trở xuống, và có nhiều nghệ sỹ mới nổi, ngôi sao hot thì chỉ có ba đến năm người.
Đột nhiên, mắt khựng lại, Lý Thanh Thanh – một minh tinh trong giới giải trí cát xê một đêm cao ngất ngưởng cũng khó mà mời được, không ngờ cũng ở trong Kim Diệu, xem ra anh có hơi xem thường Kim Diệu rồi.
“Chủ tịch, tuy Kim Diệu bây giờ có những sao hot như Lý Thanh Thanh, Lục Tuần, nhưng lực lượng cho giai đoạn tới không đủ, khó tránh khỏi thiếu hụt sao nổi tiếng, thời kỳ khó khăn này, tôi nghĩ việc trước mắt mà công ty cần nghĩ đến đó là chọn ra một người mới, gây dựng lại một huyền thoại, tạo ra một thời đại không tưởng.
Tuy gần đây có tự mình chuẩn bị, nhưng suy nghĩ vẫn chưa đủ thành thạo lắm, Dương Hiên nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi nói với Kim Y Mỹ, “Cô có gợi ý gì không?”
“Gần đây có một chương trình tuyển chọn ca khúc hay rất nổi tiếng, gần như xuất hiện người nào có chút tài nghệ là ngay lập tức ai ai cũng biết, danh tiếng ngày một nổi lên.”
Kim Y Mỹ đưa cho Dương Hiên một tập tài liệu có liên quan đến chương trình tuyển chọn ca khúc hay đó, rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ trong số những người được công ty đào tạo, chúng ta chọn ra một người có tố chất xuất sắc nhất, đi tham gia chương trình này, đến lúc đó cô ấy có thể thông qua độ theo dõi cao của trương trình, rồi khuếch đại sản phẩm ra mắt, nổi tiếng ngay sau một đêm.
Dương Hiên gõ tay lên phần tài liệu, rồi lắc đầu gạt bỏ ý kiến của Kim Y Mỹ.
“Tôi nghĩ những người có năng lực và tài năng trong xã hội này rất nhiều, chi bằng đưa ra một cuộc tuyển chọn, không chỉ đem đến cho công ty một luồng sinh khí mới, còn có thể cùng lúc chọn được người mới xuất sắc nhất, cũng có thể tích lũy cho người mới độ nổi tiếng nhất định, biết đâu lại có thể tạo thêm cho Kim Diệu một chương trình hot, một hành động đem về nhiều lợi ích, như vậy mới tốt.”
Kim Y Mỹ ngẩn người ra, vừa cười vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xem ra vị chủ tịch mới này không hề đơn giản, còn chuẩn bị đầy đủ như vậy, được đấy!