• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả năng ngoại cảm là năng lực phải dày công tập luyện. Hiện giờ Dương Hiên vẫn đang ở thời kỳ đầu nên chỉ hơn người bình thường ở cảm giác nhạy bén.
Cú ngã ban nãy quá đột ngột nên Dương Hiên không kịp phản ứng, điện thoại cũng bị rơi. Bây giờ trước mắt đều là màu tối đen, cũng chỉ có thể dựa vào giác quan nhạy bén hơn người của mình.
Dương Hiên nhau mày đứng lên, ê a một tiếng, đột nhiên xảy ra biến cố.
“Chết tiệt, lại đến nữa”.
Dương Hiên phân biệt vị trí phương hướng, cơ thể linh hoạt lăn về phía trước. Những viên đá từ trên đầu từng hàng từng hàng rơi xuống rất nhanh.
“Bụp bụp bụp”
Mỗi lần Dương Hiên đặt chân xuống, những viên đá đó lại rơi.
Dương Hiên toát mồ hôi kinh hãi, không khỏi oán thán cái thiết kế bí mật của ông Long.
Vì thế một lúc sau, cứ mỗi lần đặt chân xuống thì Dương Hiên đều dùng viên đá ở bên cạnh để thăm dò. Khi thăm dò không có vấn đề gì thì lúc hạ chân xuống mới thấy nhẹ nhõm. Anh chỉ lo sẽ xảy ra rủi ro bất trắc.
Cũng may là sau đó không xảy ra nguy hiểm nào. Lúc này Dương Hiên không khỏi than thở ‘Ông Long thiết kế nhiều cơ quan ngầm để bảo vệ cổ vật này như vậy, xem ra nó nhất định rất quan trọng. Có lẽ là bị quá nhiều người nhòm ngó nên mới phải thiết kế nhiều tia lase đề phòng nghiêm ngặt như vậy’.
Nhưng sao ở đây lại yên tĩnh thế này?
Dương Hiên chăm chú đi đường mà không chú ý, chiếc vòng ngọc ông Long để lại cho anh lúc này đang lấp lánh ở trước ngực.
Đi được một lát, cuối cùng Dương Hiên cũng nhìn thấy tường đá mà ông Long nói. Trên tường có khắc hình lưỡi liềm kích thước bằng ngón tay trỏ.
Dương Hiên lấy chiếc vòng ngọc mà tối qua tìm được ở phòng trọ, lúc này mới phát hiện vòng ngọc phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh, anh mới hiểu ra.
Hóa ra, suốt dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì là đều nhờ vòng ngọc này. Còn nhớ, ông Long gọi vòng ngọc này là gì nhỉ?
Khóa Trấn Yểm, phải rồi, chính là khóa trấn yểm. Dường như có khóa trấn yểm này thì người đó chính là người nắm giữ trận pháp. Ngoại trừ tiếp xúc với những trận tấn công thì trận pháp chắc chắn sẽ không tấn công người nắm giữ nó. Tất nhiên, nếu đổi lại là người xâm chiếm nó thì lại khác.
Dương Hiên ấn vòng ngọc vào chiếc lỗ đối diện trên tường đá. Tường đá kêu ken két rồi lùi sang hai bên, một vệt sáng chiếu lại.
Trong lòng Dương Hiên thấy chấn động, nhanh chóng né sang bên cạnh. Quay đầu nhìn lại thấy cảnh tượng vô cùng kinh người.
Chùm ánh sáng chiếu lại ban nãy từ từ nhạt màu dần. Một cuốn sách cổ tản ra hơi ấm áp mang theo những tia sáng, xuất hiện trước mặt Dương Hiên.
Dương Hiên mừng rỡ, giơ tay ra định nắm lấy nó.
Nhưng chỉ thấy cuốn sách di chuyển, một làn khói bao quanh lấy mấy chữ lớn trong cuốn sách, chợt lóe lên trước mắt Dương Hiên.
Dương Hiên thấy ớn lạnh, giơ tay lên sờ thì không thấy gì. Đang thấy tò mò về vẻ thần kỳ của cuốn sách thì những văn tự liền xuất hiện trong đầu anh. Dương Hiên đau khổ kêu than một tiếng, nhắm mắt chịu đựng.
Không biết kiên trì được bao lâu thì toàn thân Dương Hiên toát mồ hôi ướt sũng. Anh thở hổn hển rồi mở mắt ra, những văn tự sáng chói trong mắt cũng dần xuất hiện.
Dù sao thì thực lực của bản thân mình cũng chưa đủ. Đến cả bảo bối hòa nhã như này cũng tự động nhận chủ, suýt nữa làm cho mình tâm hồn suy sụp. Nếu như gặp phải bảo bối hiểm ác thì khéo mình chết lúc nào cũng không hay.
Dương Hiên sờ lên mi mắt không có vật gì khác thường, trong lòng thầm thấy sợ hãi.
Cũng may cuốn sách này có linh tính, bị cất giữ ở đây lâu, không muốn cứ ở mãi chỗ ‘không có đất dụng võ’ này nên đã miễn cho anh rất nhiều khảo nghiệm. Nếu không, anh không sống chết ở tầng này thì cũng phải chật vật ở chín tầng nữa mới có được sự thừa nhận của nó.
Nhưng ở trong đó có cách luyện chế thuốc giúp trị bệnh cho Lâm Toàn. Dương Hiên vui mừng nhìn lại, trên khuôn mặt mệt mỏi khẽ nở nụ cười. Nỗi thống khổ xé nát linh hồn ban nãy cũng coi như xứng đáng.
Dương Hiên nghỉ ngơi một lát rồi tìm lối ra. Nhưng anh lại không biết lúc mình chạm vào cuốn sách này thì cuốn sách này cũng bị người ta chạm đến rồi.
Đây là lý do tại sao mà ông Long muốn Dương Hiên có nền tảng tốt rồi mới đến lấy vật này.
Ban đầu ông Long ngẫu nhiên biết được một cổ mộ, may mắn là chiếm được tiên cơ trước nên mới có được cơ hội này. Không may lúc đó có quá nhiều người muốn tranh đoạt, thực lực cũng không tầm thường nên cuốn sách đã phải thiết kế thêm như thế. Ông Long không tránh được sự truy đuổi, nhìn thấy nơi này địa thế linh kiệt nên đã lập nên trận pháp phức tạp, đợi ngày quay về đoạt lại nó.
Tiếc là đám người này qua cố chấp, cứ quanh quẩn ở ngọn núi này, cuối cùng đến lúc chết ông Long vẫn chưa có cơ hội đến đoạt nó.
Vốn định để Dương Hiên khi đủ năng lực sẽ đến lấy nhưng nào ngờ, Dương Hiên vì Lâm Toàn nên không màng sống chết đến lấy nó trước.
Mặc dù cuốn sách này coi Dương Hiên là chủ nhưng công khí vẫn còn. Dương Hiên ra khỏi trận pháp thì người ban đầu để lại công khí đó sẽ cảm nhận được.
Nếu không, mấy gia tộc xưa ở cách hàng nghìn dặm đã cử người tìm đến thuận theo hướng của công khí rồi.
Nhưng Dương Hiên vẫn không biết gì.
“Tìm thấy rồi”.
Dương Hiên vừa xuất hiện ở một cửa khác thì đã bị đám quân nhân mặc quân trang chĩa súng vào chặn lại.
Sau cơn mưa trời trong xanh hơn hẳn. Ánh nắng giữa trưa gay gắt chiếu xuống, Dương Hiên nheo mắt, hai tay bất lực ôm lấy đầu rồi bị áp giải lên trước.
“Thủ trưởng! Người đã được đưa đến rồi”.
Sao trên vai thủ trưởng lấp lánh, vị thủ trưởng nhiệt tình giơ tay nắm chặt lấy hai tay Dương Hiên.
“Chàng trai! Rất vui được gặp cậu! Thật ngại quá, người của tôi đã mạo phạm rồi”.
Những người khác nhìn thấy biểu cảm của thủ trưởng như nhìn thấy mẹ ruột thì khóe môi như giật giật vài cái.
Dương Hiên nắm lại tay thủ trưởng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Dù sao thì anh cũng là người xông vào nơi cấm địa, bị phạt hay được thả, bản thân anh cũng không rõ nữa.
“Chàng trai, phải xưng hô thế nào nhỉ? Thân thủ của cậu lợi hại quá, có hứng thú đến đây làm sĩ quan huấn luyện cho vui không?”
Cho vui á? Những quân nhân khác thấy đầu óc như tối sầm. Một sĩ quan huấn luyện ở nơi cấm địa bí mật lại có thể đến làm cho vui?
Rất nhiều người muốn lên tiếng nhắc thủ trưởng về tính cẩn trọng của nơi này nhưng thủ trưởng trước nay luôn nghiêm nghị đột nhiên giờ thay đổi phong cách nên khiến họ thấy sợ hãi.
Còn Dương Hiên thì thấy choáng váng đầu óc.
Làm sĩ quan huấn luyện? Đây có nghĩa là gì?
Lẽ nào đối phương đã để ý đến năng lực của mình? Muốn bắt mình đi làm khổ sai?
“Sao vậy, cậu không đồng ý à?” Thấy Dương Hiên trầm ngâm không nói gì, thủ trưởng đang tươi cười, đột nhiên u ám.
Những người cấp dưới lập tức gật đầu tán thành. Vậy mới đúng chứ, cũng coi như có khí chất quân nhân đấy.
Nhưng họ cũng không dám nói gì.
“Sao cậu lại không đồng ý? Làm quân nhân quốc gia, phúc lợi tốt, đãi ngộ tốt, lại còn được đóng năm loại bảo hiểm nữa…”
Đây rõ ràng là đang dụ dỗ.
Dương Hiên khó xử ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Hiện giờ anh đang vội về chữa bệnh cho Lâm Toàn nhưng vì mình xông vào khu vực diễn tập quân sự nên khó mà thoát thân.
Thủ trưởng thấy Dương Hiên có chút phản ứng nên lợi dụng cơ hội, cười thần bí nói: “Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ không phạt nặng tội ban nãy cậu xông vào nơi cấm địa nữa”.
Đây mới là điểm mấu chốt. Dương Hiên thở một cái, lập tức đồng ý.
“Tôi đồng ý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK