Dương Hiên lau những giọt mưa màu đen trên mặt mình, không khỏi than thở. Đúng là thành phố lớn có khác, khói bụi khủng khiếp quá, ngay cả hạt mưa ở vùng núi phía tây cũng màu đen.
Mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại. Rõ ràng chín mười giờ sáng trời xanh mây trắng, thế mà làn mây đen ngòm đã nhuốm đen bầu trời, lúc này bầu trời như vào khuya.
Dương Hiên toàn thân ướt sũng, người đen sì bùn đất. Anh ngẩng đầu phân biệt phương hướng. Đang muốn vượt qua chỗ đá cứng gồ ghề thì đột nhiên phát hiện phía trước có động tĩnh nên lập tức nấp đi, kiên nhẫn chờ đợi.
“Lão đại! Cái thời tiết quái quỷ này, người còn không nhìn rõ thì sao mà diễn tập được. Không hiểu cấp trên nghĩ gì nữa, cũng không cho dừng diễn tập đi, cứ hoãn lại đã rồi tính tiếp”.
Người được gọi lão đại đó là Phương Cương – Trung úy doanh trại 13 của lục quân Hoa Hạ, phụ trách chỉ đạo lần diễn tập này.
Nghe thấy binh sĩ oán thán nên hắn dừng chân, giọng nói bình tĩnh nhưng cũng rất nghiêm túc: “Cậu nghĩ diễn tập này là luyện tập thông thường sao? Nếu đến lúc thi đấu quốc tế gặp phải thời tiết cực đoan hơn phải hoãn lại, chẳng phải sẽ khiến nước ngoài cười nhạo đàn ông Hoa Hạ chúng ta yếu đuối, ý chí nhu nhược hay sao?”
Binh sĩ ban nãy mở miệng oán thán kia bị giáo huấn cho một trận. Phương Cương tiếp tục trách mắng: “Cậu có thời gian nói mấy lời thừa này thì chi bằng mở to mắt ra chút, quan sát xung quanh, đừng để sập bẫy của đội hai”.
Binh sĩ khác nghe thấy thế cũng cảm thấy có lý. Bởi lẽ, thời tiết không lý tưởng, những người bất mãn đều tản hết ra, lúc này đều nghiêm túc và đầy cảnh giác.
Dương Hiên nghe thấy bên tai có tiếng động, thầm than mình thật đen đủi. Ông Long chọn nơi này lại đúng là căn cứ diễn tập bí mật quốc gia.
Dương Hiên vốn định đợi đám người này rời đi rồi sẽ đi theo tuyến đường mà ông Long dặn nhưng không ngờ rằng, trên đầu mình lại có máy bay trực thăng loại nhỏ bay trong mưa để quan sát tất cả.
Dương Hiên từng được rèn luyện nên mắt rất tốt. Dưới màn mưa lớn vẫn có thể nhìn thấy camera trên không.
Lần này khó xử lý rồi đây. Nếu chẳng may mình không chú ý hành tung, bị bại lộ, đến lúc đó muốn giải thích cũng khó. Đoán chắc lại bị giam giữ một thời gian.
Phương Cương đã dẫn người đi xa nhưng Dương Hiên vẫn không dám nhúc nhích. Đợi máy bay kia rời khỏi, anh đang định đi về nơi có cổ vật kia thì lại thấy xuất hiện một nhóm người.
Dương Hiên thấy chân tê tê, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Đám người này chính là đội hai mà ban nãy Phương Cương nhắc tới. Họ chỉ về hướng mà Phương Cương rời đi rồi cười phá lên.
“Đám đội một ngốc nghếch kia, rõ ràng là chúng ta ở bên cạnh bọn họ mà họ không nhìn thấy, lát sẽ cho họ biết tay”.
Đám người này đợi đội một rơi vào bẫy mà họ đã thiết kế trước đó, cứ ở nguyên chỗ đó không đi, khiến Dương Hiên có chút đau đầu.
Đám người này đang đứng ở tuyến đường mà Dương Hiên bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến chỗ cổ vật. Dương Hiên thật sự không thể đợi được nữa nên tìm viên đá ném ra với ý dương đông kích tây, dụ đám người kia.
Người của đội hai quả nhiên đã chuyển sự chú ý của mình sang đó. Dương Hiên đang định lẻn đi, thật không ngờ vẫn bị đội trưởng đội hai phát hiện ra.
“Ai ở đó?”
Dương Hiên thân người cứng đờ, phản ứng lại. Thân người anh lắc lư một cái, rất nhanh đã đi đến trước mặt đội trưởng đội hai.
Nếu như đã bị phát hiện thì đừng trách anh ra tay vô tình.
“Bốp”
Đội trưởng đội hai chỉ cảm thấy trước mặt mình tối sầm rồi bản thân không biết gì nữa.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Dương Hiên chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Trên màn hình phòng họp diễn tập hiển thị rất rõ hình ảnh của Dương Hiên. Chưa đến một phút, anh đã đánh bại hết đội hai tinh nhuệ.
“Kẻ này là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Người này thân thủ nhanh thật”.
“Các người mau bắt người này lại. À không, là đi mời người này đến đây”.
“Thủ trưởng! Đây là kẻ không rõ lai lịch dám đột nhập vào vùng cấm, sao ngài…lại hậu đãi hắn thế”.
Mọi người trong phòng họp đều bàn tán xôn xao. Khi nghe thấy thủ trưởng rất khách khí muốn mời người ngoài mà đánh lén đội hai của họ đến đây khiến bọn họ đều kinh ngạc lên tiếng.
Thái độ khách khí của thủ trưởng như vậy, rõ ràng là không có ý định truy cứu thằng nhãi này. Lẽ nào là để ý đến võ công của anh rồi sao?
Dương Hiên vừa giải quyết xong người của đội hai thì đội một lại quay về.
Dương Hiên cảm thấy thật đau đầu. Hôm nay đúng là không may mắn. Anh chỉ muốn lặng lẽ lấy món đồ rồi đi thôi chứ có muốn ai cũng biết việc này đâu. Đúng là thê thảm, thời gian lại không đợi mình.
Dương Hiên lại lấy lại quyết tâm, giải quyết nhanh gọn đội một trở về kia.
Mắt thấy xung quanh mình ngày càng nhiều camera trên không, bước chân Dương Hiên không ngừng, nhanh chóng lướt về phía có cổ vật.
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, không cần lo lắng có bị bại lộ thân phận, cứ nhanh chóng đến nơi trước đã.
“Người ở bên dưới kia, anh đã bị bại lộ, lập tức giơ tay chịu trói, cùng chúng tôi quay về tổng bộ để điều tra”.
Đột nhiên trên đầu Dương Hiên có rất nhiều máy bay trực thăng, ánh đèn chiếu thẳng vào Dương Hiên.
Anh sáng chói lóa khiến anh nhức mắt, Dương Hiên đã bại lộ, không có nơi nào để tránh nữa.
Mặc dù Dương Hiên tin rằng có thể giải quyết hết những người này nhưng vẫn không dám làm. Đối kháng với một quốc gia mà còn là tổ quốc của mình, chỉ khi bản thân không có não mới làm ra những chuyện như vậy thôi.
Cuộc đời của anh đều ở tổ quốc, anh không muốn phải sống chật vật lăn lộn ở Hoa Hạ.
Thủ trưởng trong phòng họp đập bàn với thái độ không vui.
“Híc! Đám tiểu tử này! Nói năng kiểu gì vậy, đã nói là mời người ta cơ mà”.
Những người bên dưới đều toát hết mồ hôi, lập tức dặn dò cấp dưới nói chuyện phải khách khí chút.
“Thủ trưởng của chúng tôi muốn mời anh qua đó nói chuyện một chút chứ không có ý gì khác. Xin anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại anh đâu”.
Thủ trưởng hài lòng gật đầu, còn những người cấp dưới thì vội lau mồ hôi. Trong lúc thở phào một cái, họ vẫn không quên lẩm bẩm: Chưa từng thấy kẻ nào xông vào khu cấm địa có thể toàn thân mà rời đi. Đằng này lại còn được thủ trưởng đối đãi đặc biệt vậy, xem ra thủ trưởng rất coi trọng người thanh niên trước mắt này.
Giọng điệu bỗng nhiên trở nên hòa nhã hơn nên nhất thời Dương Hiên cảm thấy kinh ngạc. Anh nhìn nơi mình cần đến không còn xa, thầm nghĩ lấy được đồ rồi đến tổng cục căn cứ kia cũng không sao.
Ánh sáng trong suốt chiếu vào khiến Dương Hiên hoa mắt. Anh lau nước mưa trước mặt, nhìn viên đá to trước mặt có chữ Long, dưới chân bỗng sáng lên.
Ông Long giấu nó ở nơi nào, cứ làm ra vẻ thần bí, còn yêu cầu khi có thực lực rồi mới được đến lấy. Bên trong rốt cuộc là có huyền cơ gì vậy?
Những người bao vây bên ngoài Dương Hiên không thấy đâu nữa, anh không khỏi chớp mắt vài cái.
Sao đột nhiên lại biến mất rồi?
………….
Dương Hiên lấy điện thoại ra bật đèn pin lên. Không khí lạnh tối bên trong đường hầm ẩm ướt tối mù đều bị những ánh sáng màu vang làm tản ra nhiều.
“Ti ti ti…”
Ặc! Lại còn có cơ quan nữa. Dương Hiên cuống chân tay xoay người nấp ở nơi không rộng.
Nghe thấy tiếng động, ánh sáng chiếu lại, Dương Hiên không kìm nổi, đầu óc tê dại.
Nơi Dương Hiên đứng ban nãy là nơi đặt mũi tên. Trên những mũi tên dày đặc đó đều là độc màu xanh đen. Có cái khi chạm đến cỏ dại bên cạnh thì còn xuất hiện khói xanh. Chỉ trong chốc lát đóa hoa tươi đã héo tàn.
Có độc!
Dương Hiên lúc này cũng trở nên thận trọng hơn.
Nếu ông Long đã căn dặn là phải đúng lúc mới được đến đây thì xem ra nơi này vô cùng nguy hiểm.
Dương Hiên cẩn thận thăm dò động tĩnh ở phía trước.
“Bang” trên đất trống, chân Dương Hiên rơi vào khoảng không rồi ngã xuống.
“Đúng là sơ suất quá rồi”.