“Diệp Văn Văn, dáng vẻ khi tắm của em thật gợi cảm.”
Tay Diệp Văn Văn run rẩy, sợ đến mức khăn tắm trên người suýt rơi xuống!
Cô tắm rửa được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, bèn trùm khăn tắm đi ra mở cửa.
Không ngờ không thấy ai cả, chỉ thấy một bó hoa hồng đen hiếm thấy nằm dưới đất và một tấm thiệp biến thái!
Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Diệp Văn Văn mở ra xem, lập tức thấy lạnh sống lưng!
“Thích hoa hồng đen không? Đó là mùi thơm trên người em đấy.”
Diệp Văn Văn hít vào một hơi khí lạnh, lạnh cả người.
Cô ổn định cảm xúc chạy về phòng tắm xem thử, rèm cửa sổ vốn dĩ đã đóng không biết đã xuất hiện một chỗ hở bằng lòng bàn tay từ lúc nào.
Diệp Văn Văn mới đến Nam Thành làm việc được một tháng, rốt cuộc là ai biến thái thế?
Cô gọi điện thoại yêu cầu quản lý tòa nhà kiểm tra camera hành lang, lại nhận được thông báo là đang sữa chữa.
Diệp Văn Văn nhìn nội dung khó coi trong điện thoại, thẳng thừng gọi điện thoại qua.
Điện thoại reo lên một tiếng đã bị cúp, sau đó lại có tin nhắn gửi tới.
“Cục cưng, đừng gọi điện thoại, mau nằm xuống, ba muốn ôm em ngủ!”
Diệp Văn Văn thẹn quá hóa giận, không ngừng gõ chữ.
“Tôi không cần biết anh là ai, mong anh sau này đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lập tức đưa số điện thoại này vào danh sách chặn.
Một đêm không chợp mắt, Diệp Văn Văn mang đôi mắt thâm quầng đến công ty làm việc.
Vừa tới cửa thang máy, nhìn cửa thang máy sắp đóng, Diệp Văn Văn vội vàng giơ tay chặn lại.
“Đợi đã!”
Trong thang máy có mấy người đàn ông mặc vest mang giày da, bầu không khí hơi ngột ngạt.
Sau khi đi vào, Diệp Văn Văn nở nụ cười xã giao hòa hoãn bầu không khí, nhưng nhìn thấy người đàn ông cao nhất trong đám người, vẻ mặt cô lập tức cứng đờ.
“Lệ… Trùng Khánh?” Tim Diệp Văn Văn đập thình thịch.
Người đàn ông không nói gì, chỉ hờ hững nhìn Diệp Văn Văn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cửa thang máy mở ra, Lệ Trùng Khánh sải bước, rời đi trong sự vây quanh của mấy người đàn ông kia.
Diệp Văn Văn sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu không động đậy, đồng nghiệp trong góc dùng cùi chỏ chọc vào người cô.
“Đây là cháu trai của chủ tịch Lệ, vừa mới về nước, cô quen à?”
Diệp Văn Văn đè nén cảm xúc đang sôi trào, chậm rãi lắc đầu.
Đâu chỉ là quen biết, còn từng cùng giường cùng gối ba năm nữa…
“Không quen… Chỉ là từng nghe nói thôi.”
Sắc mặt Diệp Văn Văn hơi tái, cố ổn định cảm xúc đi tới bàn làm việc của mình.
Chia xa năm năm, cô cho rằng mình đã có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ.
Không ngờ bây giờ gặp lại, tim vẫn không thể khống chế mà đập nhanh…
Diệp Văn Văn ngồi còn chưa nóng ghế đã nhận được thông báo điều chuyển chức vụ… Để cô làm trợ lý đặc biệt của Lệ Trùng Khánh!
Diệp Văn Văn bị ép chuyển tới khu làm việc mới, một cái bàn làm việc đơn giản chỉ cách Lệ Trùng Khánh hai mét.
Pha cà phê, đưa tài liệu, xử lý lịch trình công việc, mỗi một nhiệm vụ cô đều xử lý rất cẩn thận.
Lệ Trùng Khánh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng kia, chưa từng nhìn thẳng vào cô.
Khó khăn lắm mới chịu được đến khi tan ca, Diệp Văn Văn cầm túi xách đi ra ngoài.
“Tổng Giám đốc… Lệ, em có thể tan làm chưa?” Diệp Văn Văn vẫn quyết định tôn trọng lãnh đạo mới.
“Ừm.” Lệ Trùng Khánh cúi đầu nhìn điện thoại, hờ hững đáp.
Diệp Văn Văn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kia của anh, không nói thêm gì đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra ngoài, điện thoại trong túi lại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
“Hôm nay Văn Văn rất đẹp, rất muốn tách hai chân của em ra”.
Diệp Văn Văn sợ đến mức nổi da gà khắp người, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía phòng làm việc!