“Không!” Diệp Văn Văn rùng mình, liều chết kháng cự.
Cảm giác động chạm không giống Lệ Trùng Khánh khiến cô nổi da gà cả người, giống như bị phân chim rơi trúng người vậy.
“Cô có biết vì sao hơn mười năm nay Tiểu Phù đều không tìm bạn trai, chỉ cần mình tôi giúp nó giải quyết nhu cầu sinh lý không?” Quách Hữu không thèm để ý sự chống cự của Diệp Văn Văn, vì người phụ nữ này sắp thuộc về anh ta rồi!
“Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe! Anh thả tôi ra, cầm thú!” Diệp Văn Văn mặc kệ việc anh ta có súng, nhấc chân đá thẳng về phía đũng quần của anh ta.
Quách Hữu bị đá đau, chỉ đành buông cô ra.
Diệp Văn Văn lảo đảo ngã xuống đất nhưng vẫn gắng sức bò về phía cửa.
“Đoàng!”
Đột nhiên, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên từ phía sau, Diệp Văn Văn bịt tai thét chói lên.
Vách tường bên cạnh bị đạn xuyên qua, còn có bụi trắng nhỏ không ngừng rơi xuống.
“Cô nghĩ súng của tôi là súng đồ chơi sao?” Giọng nói của Quách Hữu lạnh như băng.
Diệp Văn Văn không dám cử động lung tung, cũng không dám quay đầu lại nhìn anh ta.
Quách Hữu ngồi xổm bên cạnh cô, ngón tay thô ráp vẫn vuốt ve cổ cô.
Diệp Văn Văn cắn răng chịu đựng sự tiếp xúc nhục nhã này, bàn tay nắm chặt một đống đá vụn trên sàn.
“Tôi sẽ không bắn chết cô, vì… lát tôi sẽ chơi chết cô!”
Quách Hữu trầm giọng nói xong rồi lại lôi Diệp Văn Văn, đẩy ngã cô nằm trên cái đệm rách nát.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, xung quanh vốn đang yên tĩnh bỗng dưng truyền tới tiếng xe cảnh sát.
Tiếng này to hơn tiếng kia, từ xa mà đến.
Quách Hữu sửng sốt, Diệp Văn Văn thì lại vui vẻ trong lòng.
Nhất định là do Lệ Trùng Khánh phát hiện mất liên lạc với cô nên tới cứu cô!
“Anh, đám cảnh sát kia tới bắt chúng ta sao?” Quách Phù vốn đứng ngoài canh chừng đột nhiên xông vào, lo lắng hỏi.
Quách Hữu là kẻ đã trải qua nhiều sóng gió, lúc này anh ta vô cùng bình tĩnh.
“Không, yên lặng quan sát tình hình, có lẽ bọn chúng chỉ đi ngang qua.”
“Có phải tiếng súng vừa rồi đã dẫn bọn chúng tới không?” Quách Phù không yên tâm.
“Bên này có rất nhiều người nổ súng bắn chim, em đừng tự mình dọa mình.” Quách Hữu vẫn không đặt tiếng còi cảnh sát kia vào trong mắt.
Ánh mắt Diệp Văn Văn lóe lên, lén thò tay vào trong túi xách, lấy điện thoại.
“Có khi nào là bạn trai cô ta phát hiện chúng ta không?” Quách Phù chỉ về phía Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn giật mình, suýt thì đánh rơi điện thoại ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn hai anh em họ, giả vờ bình tĩnh: “Nhìn tôi làm gì? Bạn trai tôi có phát hiện hay không, vậy phải xem hiệu suất làm việc của mấy người!”
“Đi, đổi chỗ khác!” Quách Hữu bỗng dưng trở nên nghiêm túc, chĩa súng về phía Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn từ từ ngồi thẳng dậy từ trên đệm, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.
Dù thế nào, cô cũng phải tranh thủ cơ hội để cảnh sát nhanh chóng tìm thấy nơi này.
Cô nhớ tới việc Quách Hữu từng nói trên người anh ta có thiết bị làm nhiễu sóng, nếu là vậy thì dù Lệ Trùng Khánh muốn liên lạc với cô cũng khó mà làm được.
Diệp Văn Văn nhìn cửa sổ thủy tinh đã bị vỡ bên cạnh, sau đó lại nhìn hai người ở cửa, ho nhẹ.
“Tôi cảm thấy hình như cảnh sát đó đang đi về phía này.”
Diệp Văn Văn nói ra phân tích đánh lừa của mình, sau đó nhanh chóng bước đến gần cửa sổ.
“Cô muốn làm gì?” Quách Phù cho rằng cô muốn chạy trốn, hô to chất vấn, giọng nói không còn ngọt ngấy nữa.
Nhưng họng súng của Quách Hữu vẫn luôn chĩa về phía cô, anh biết người đàn bà này không phải không sợ chết như vẻ bề ngoài, thế nên anh ta tự tin cô kiêng dè khẩu súng trong tay anh ta.
“Cô ta sẽ không trốn.” Quách Hữu nói chắc chắn.
Diệp Văn Văn căng thẳng nuốt nước bọt, dỏng tai nghiêm túc nghe tiếng động bên ngoài, sau đó xoay người.