Diệp Văn Văn nằm trên giường không hề đáp lại, chân mày vẫn giãn ra, mắt nhắm chặt.
Lệ Trùng Khánh dường như bị quỷ thần xui khiến giơ tay thử kiểm tra hơi thở của Diệp Văn Văn. Sau khi anh xác định cô vẫn hít thở đều đặn mới thở hắt ra một hơi.
Lệ Trùng Khánh nắm chặt lấy góc chăn, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Đỗ Nghiêm Cẩn nhưng được thông báo không thể kết nối được.
Bây giờ không liên lạc được với Đỗ Nghiêm Cẩn, không biết cô ấy rốt cuộc đã dùng cách gì làm Diệp Văn Văn hôn mê nằm trên giường? Chẳng lẽ anh phải đưa Diệp Văn Văn tới bệnh viện sao?
Lệ Trùng Khánh đang buồn bực thì điện thoại di động đinh một tiếng, anh nhận được một tin nhắn.
“Chỉ là ít thuốc ngủ thôi. Chắc cô ấy đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, hôm nay sẽ ngủ ngon.”
Người gửi tin nhắn là Đỗ Nghiêm Cẩn. Xem ra cô ấy đã đoán trước mình sẽ muốn hỏi về chuyện này.
Lệ Trùng Khánh thở dài, nhìn Diệp Văn Văn trên giường, chân mày nhíu chặt vừa giãn ra đã nhăn lại.
“Anh nên làm gì với em đây?”
Lệ Trùng Khánh giơ tay xoa nhẹ lên gương mặt Diệp Văn Văn, làn da hơi lạnh nhưng rất mịn màng làm anh sờ muốn nghiện.
“Em không nên xuất hiện ở Nam Thành, càng không nên nằm ở đây.”
Lệ Trùng Khánh khẽ nói, cảm xúc trong mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Chút giãy giụa thoáng hiện ra trong mắt, tay anh khựng lại rồi từ trên mặt Diệp Văn Văn trượt xuống cổ, dừng lại ở chỗ xương quai xanh.
“Nếu em đã trở về thì đừng rời đi nữa, được không?”
Bụng ngón tay Lệ Trùng Khánh cọ theo đường cong xương quai xanh của Diệp Văn Văn, lúc chạm đến cúc áo của cô lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Trên giường, Diệp Văn Văn dưới tác dụng của thuốc ngủ rất yên tĩnh, không hề biết Lệ Trùng Khánh vẫn ngồi bên giường.
Cô đang ngủ say, còn nằm mơ một giấc mơ đẹp.
Cô mơ thấy mình bay lượn ở bên bờ biển, trên vai có hai cánh giống như người chim có thể tự do bay tới bay lui.
Nghe tiếng sóng biển, đón gió biển, ngửi vị mặn của biển, tất cả đều tuyệt vời như vậy.
Diệp Văn Văn vẫn luôn bay trên biển. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên mặt biển bao la đột nhiên xuất hiện một con tàu cực lớn.
Diệp Văn Văn tò mò, cẩn thận bay qua, vừa định xem thế nào thì phát hiện có tấm lưới lớn bao phủ lấy mình, giam cầm mình ở trên boong tàu.
Diệp Văn Văn cố giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tấm lưới.
Diệp Văn Văn chợt nghe được những tiếng bước chân vang lên, cô nghiêng đầu nhìn qua lại thấy một bóng người cao lớn đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Gương mặt người đàn ông kia vô cùng đẹp trai, nụ cười trên mặt lại làm cho Diệp Văn Văn không rét mà run.
“Nếu em đã trở về thì đừng rời đi nữa, được không?”
Người đàn ông khẽ nói, giọng nói cũng không quá cứng rắn lại làm cho Diệp Văn Văn giống như trúng bùa chú, không có cách nào nhúc nhích và giãy giụa được nữa.
“Đừng…”
Diệp Văn Văn chợt mở mắt ra, từ trên giường ngồi bật dậy.
Sau khi xác định mình nằm trên giường chứ không phải trên boong tàu ngoài biển, Diệp Văn Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cô lại căng thẳng.
Đây là phòng của ai vậy? Sao cô lại ngủ ở đây?
Diệp Văn Văn khẽ xoa cái đầu đang căng ra, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Là Đỗ Nghiêm Cẩn dẫn cô tới căn hộ này, sau đó nói vài chuyện liên quan đến hai người bạn trai mà cô từng qua lại, đặc biệt là chuyện của Lệ Trùng Khánh .
Sau đó cô vừa ra đến trước cửa thì cảm giác choáng váng, đứng cũng không vững.
Đỗ Nghiêm Cẩn đỡ cô lên trên giường này nghỉ ngơi à?
Diệp Văn Văn chỉ có thể đưa ra suy đoán này nhưng vẫn bối rối không hiểu sao mình lại đột nhiên choáng váng ngất đi.
Diệp Văn Văn mở cửa phòng bước đến phòng khách và nhìn quanh, tìm kiếm Đỗ Nghiêm Cẩn.
Khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, Diệp Văn Văn chợt đờ người ra, mãi vẫn không thể nào phản ứng được.