Lệ Trùng Khánh không hoảng hốt cũng không vội vàng, giơ tay lên ôm lấy vai Diệp Văn Văn, hình như im lặng tuyên bố gì đó.
“Có lấy tiền hay không, chuyện này phải hỏi Văn Văn… Tiền của cháu, em ấy quyết.”
Lệ Trùng Khánh vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Lệ thay đổi hẳn, cũng may Đỗ Nghiêm Cẩn vẫn cứ im lắng đứng bên cạnh nắm chặt tay bà ta.
“Ý là sao?” Mẹ Diệp cũng không dám tùy tiện phỏng đoán hàm ý trong lời nói của Lệ Trùng Khánh.
“Cháu và Văn Văn đã về lại với nhau, tiền bạc trong nhà em ấy quyết.” Lệ Trùng Khánh giải thích lần nữa.
Hai mắt mẹ Diệp lập tức sáng lên, lúc này mới nhìn chăm chú Diệp Văn Văn.
“À ha ha… Con rể cũ lại thành con rể tương lai rồi, con gái à con giỏi lắm! Mẹ biết mắt nhìn của con được lắm mà, người đàn ông tốt như Trùng Khánh, người khác có chong đèn lên soi cũng không tìm được!”
Diệp Văn Văn cảm thấy trong lòng cuồn cuộn, cả người nổi da gà.
“Con sắp thành bà Lệ người có giá trị con người hơn trăm tỷ rồi, mau biếu mẹ con sáu trăm triệu đi, còn tiền sính lễ cần bàn riêng.”
Lời nói của mẹ Diệp đầy đắc ý và hung hăng, chẳng hề nhận ra mình nói như thế sẽ khiến người người khác trong phòng càng xem thường Diệp Văn Văn hơn.
Diệp Văn Văn hít thở sâu, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví da ra đưa cho mẹ Diệp.
“Trong thẻ có hai trăm hai mươi lăm triệu, đây là số tiền mà ngày đó con đồng ý đưa cho mẹ, nhiều hơn thì không có.”
Mẹ Diệp nhìn hành động của Diệp Văn Văn, sắc mặt thay đổi: “Ý gì đây? Định dùng tí tẹo tiền này đuổi mẹ à?”
“Nếu mẹ còn muốn con dưỡng lão lo ma chay cho mẹ thì bây giờ cầm tiền đi đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!” Cảm xúc của Diệp Văn Văn sắp mất khống chế.
Mẹ Diệp nhất thời sửng sốt, bà ta nghiêng đầu nhìn Lệ Trùng Khánh, ánh mắt của anh cũng hướng về Diệp Văn Văn, căn bản không để ý sắc mặt đầy kháng cự và không hài lòng của bà ta lúc này.
“Con rể à, nhà họ Lệ nhà con không đưa cho mẹ tiền tỷ thì đừng có nghĩ đến chuyện muốn cưới con gái mẹ!” Mẹ Diệp nói với Lệ Trùng Khánh.
Mẹ Lệ cực kì xem thường, không nhịn được lên tiếng chế giễu: “Mơ mộng hão huyền!”
“Đúng đúng đúng… chính là mơ mộng hão huyền!” Mẹ Diệp cảm kích nhìn mẹ Lệ: “Không đưa tiền ra đây thì chính là mơ mộng hão huyền!”
Mẹ Lệ trợn mắt, nhìn sắc mặt hống hách vênh váo của mẹ Diệp, lập tức biết cái gì là phát bực vì đản gảy tai trâu.
“Mẹ cứ phải muốn con chết trước mặt mẹ thì mới có thể dừng lại sao?” Diệp Văn Văn lộ ra sắc mặt tuyệt vọng.
Tay Lệ Trùng Khánh ôm vai Diệp Văn Văn chặt hơn, sắc mặt trở nên vừa lo lắng vừa khẩn trương.
“Con đang muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao?” Sắc mặt mẹ Diệp cứng đờ.
Diệp Văn Văn không nói gì, cảm xúc trong mắt cô đã nói rõ mọi chuyện, nhưng ngoài miệng thì cố chấp không muốn nói ra.
Hiếu đứng đầu trăm cái thiện, cô biết rõ mẹ mình tệ đến mức nào.
Nhưng người phụ nữ này đã cho cô sinh mệnh, bây giờ người duy nhất bà ấy có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình.
Diệp Văn Văn không thể nào nói ra lời nói nhẫn tâm đó được, cũng không làm kẻ bất hiếu được.
“Được, được lắm… Đây chính là cô con gái tốt do tôi sinh ra đây, bay lên trời thành phượng hoàng rồi nên muốn đoạn tuyệt quan hệ với người mẹ nghèo hèn đây!”
Mẹ Diệp chỉ tay về phía Diệp Văn Văn, mỗi một chữ, mỗi một nét mặt đều là tố cáo sự nhẫn tâm và bất hiếu của con gái.
Lệ Trùng Khánh thấy mẹ Diệp sắp bắt đầu luyên thuyên chỉ trích Diệp Văn Văn bèn vội vàng giơ tay ngăn lại.
“Cháu đưa Văn Văn lên lầu nghỉ ngơi trước, dì Diệp dì đi phòng làm việc ngồi một lúc đi.”
Sau khi Lệ Trùng Khánh nói xong thì liếc mắt ra hiệu với người mặc áo đen ở bên cạnh, rồi kéo Diệp Văn Văn lên lầu.
Vào phòng, cả người Diệp Văn Văn lâm vào trạng thái vô tri vô giác, mỗi lần xung đột với mẹ đều khiến trái tim cô vô cùng mệt mỏi.