• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 73: CÔNG KHAI THÂN PHẬN NGƯỜI YÊU


Cô hít mũi một cái, lấy gương từ trong túi ra nhìn đôi mắt ửng đỏ của mình.


“Bụi bay vào mắt rồi…” Cô không muốn thừa nhận mình bị cảm động chút nào.


Dù sao hôm qua là cô gây chuyện, là cô không khống chế được cảm xúc trước.


Dù tất cả mọi thứ đều đã được cô mượn một cái cớ hợp lý… Kinh nguyệt còn chưa đi hết.


“Là anh quá sợ mất đi em, cho nên hôm qua sau khi nghe thấy Quách Hữu nói những lời vô liêm sỉ đó với em, anh cảm thấy rất khó chịu… Không phải anh không tin tưởng em, là anh sợ sự xuất hiện của anh ta…”


Lệ Trùng Khánh nhẹ giọng nói, đèn xanh sáng lên, anh vẫn chưa nổ máy xe, mấy chiếc xe phía sau đã bóp còi inh ỏi.


“Mau đến công ty, sắp muộn rồi…” Diệp Văn Văn biết mình không thể nghe tiếp nữa, nếu không cô thật sự sẽ bật khóc.


Người phụ nữ khi yêu thật sự không cần gì nhiều, chỉ cần người đàn ông mình yêu nói mấy câu chân thành là đã cảm động đến mức rơi nước mắt rồi.


Diệp Văn Văn nhớ tới ba năm trước đây của cô và Lệ Trùng Khánh, lại nhớ tới năm năm bọn họ chia xa.


Tất cả đều không dễ dàng gì, gặp lại lần nữa là anh cố ý, cũng có cố gắng cùng nhau.


Cô không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn nghi ngờ tình cảm của anh với mình.


Cô chỉ thấy uất ức khó chịu vì một đống chuyện chồng chất lên nhau, nó nên mới không khống chế được cảm xúc.


Nghĩ vậy, Diệp Văn Văn cũng thoải mái hơn một chút.


Đến công ty, Lệ Trùng Khánh không kiêng dè gì, vẫn nắm tay Diệp Văn Văn đi tới khu làm việc.


Mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ, có người khiếp sợ, có người cười trộm, còn có người mang vẻ mặt khó lường.


Diệp Văn Văn biết mọi người từng bàn tán sau lưng về mối quan hệ của cô và Lệ Trùng Khánh, có người vui có người buồn, cũng có người ghen tị.


Đã lâu rồi Diệp Văn Văn không đến phòng làm việc của Lệ Trùng Khánh, lúc đến mới phát hiện bàn làm việc của Dư Tinh đã dời tới hành lang trước cửa phòng làm việc.


Trông có hơi hiu quạnh, giống như một sự tồn tại dư thừa.


Dư Tinh cũng nhìn thấy hai người nắm tay nhau, nhưng vẻ mặt cô ta không có nhiều cảm xúc lắm, dường như làm việc chăm chỉ là trách nhiệm của cô ta.


Nhưng Diệp Văn Văn nhìn thấy bàn tay đang siết chặt dưới bàn của Dư Tinh.


Diệp Văn Văn thấy, Lệ Trùng Khánh cũng thấy.


“Tuyên bố một chút chuyện tình cảm của tôi với Giám đốc Diệp.” Lệ Trùng Khánh nhìn Dư Tinh, sau đó quay sang phòng làm việc lớn bên cạnh, nói với mọi người: “Sau này đàn ông trong công ty không được có ý đồ với Giám đốc Diệp, phụ nữ cũng đừng lén lút si mê tôi.”


Lệ Trùng Khánh vừa dứt lời, có mấy người to gan lập tức cười ra tiếng.


Còn có mấy nhân viên kỳ cựu thẳng thừng nhạo báng: “Tổng Giám đốc Lệ, anh và Giám đốc Diệp mới quen nhau mấy tháng đã công khai rồi, tốc độ này có nhanh quá không vậy.”


“Chúng tôi đã quen nhau tám năm rồi.” Lệ Trùng Khánh nghiêm túc nói.


Anh vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.


Ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, kể cả Dư Tinh ngồi ở một góc.


Tin tức cô ta nhận được là Diệp Văn Văn trèo được lên giường Lệ Trùng Khánh lúc làm trợ lý đặc biệt, sau đó được dẫn về nhà luôn.


Nhưng Lệ Trùng Khánh chính miệng nói bọn họ quen nhau tám năm, là khoảng thời gian cô ta hoàn toàn không thể khiêu chiến.


Dư Tinh siết chặt tay, nghe thấy tiếng ngón tay gãy lìa.


“Vậy Tổng Giám đốc Lệ định bao giờ phát kẹo mừng cho chúng tôi đây, để đám chó độc thân chúng tôi cảm nhận được chút không khí vui mừng đi.” Mấy nhân viên kỳ cựu ồn ào nói.


Diệp Văn Văn hơi mất tự nhiên, nhưng mọi người vui vẻ quan sát, cô cũng chỉ có thể mỉm cười.


“Cái này mọi người hỏi Giám đốc Diệp, sau khi tan làm cái gì tôi cũng phải nghe lời vợ cả.”


Lời nói của Lệ Trùng Khánh khiến mọi người lại xôn xao một lần nữa.


Đặc biệt là mấy cô gái, ai cũng nhìn Diệp Văn Văn bằng ánh mắt hâm mộ.


Mí mắt Diệp Văn Văn giật giật, cô không ngờ Lệ Trùng Khánh sẽ nói đùa như thế trước mặt tất cả mọi người.


“Tổng Giám đốc Lệ đùa thôi…” Diệp Văn Văn lắp bắp, lén nháy mắt với Lệ Trùng Khánh.


Làm thế chẳng phải sẽ khiến cô trở thành đối tượng để mọi người trong công ty bàn tán lúc rảnh rỗi hay sao?


Diệp Văn Văn đang cảm thấy khó xử, Dư Tinh đột nhiên đứng lên, đạp giày cao gót đi về phía hai người họ.
CHƯƠNG 74: ANH VÀ CÔ TA TRONG PHÒNG LÀM VIỆC

“Xin lỗi…” Dư Tinh vội giãy giụa đứng dậy, không chậm trễ chút nào.

Vẻ mặt cô ta ửng đỏ, căng thẳng cúi đầu, như vừa mắc sai lầm lớn vậy.

Hành động giống như vô tình lắm.

Diệp Văn Văn thầm nghĩ, vẻ mặt chậm rãi bình thường trở lại.

“Đợi lát nữa rồi xem, nếu trợ lý Dư cảm thấy không thoải mái thì xin nghỉ đi.” Lệ Trùng Khánh căng chặt cằm, lời nói không có chút dao động.

Không có tức giận, nhưng cũng không còn vui vẻ như khi nãy nữa.

Anh kéo Diệp Văn Văn vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.

“Hầy!” Lệ Trùng Khánh thở dài: “Phải mau chóng nghĩ cách đổi cô ta đi, người phụ nữ này bám lấy người ta đúng là chẳng biết phân biệt tình huống.”

“Em còn tưởng anh sẽ thấy vui chứ.” Diệp Văn Văn trêu ghẹo.

“Vậy phải xem là ai nữa…” Lệ Trùng Khánh nhìn Diệp Văn Văn bằng ánh mắt mờ ám, sau đó hắng giọng một cái: “Ăn chay ăn chay, không nói chuyện mờ ám.”

Diệp Văn Văn cười hì hì, cảm thấy lúc này Lệ Trùng Khánh đáng yêu như một đứa trẻ vậy.

Cô lấy USB từ trong túi ra, đưa tới: “Được rồi, Tổng Giám đốc Lệ, mau xử lý công việc đi, em đã làm xong phân công nhiệm vụ tuần này rồi, anh kiểm tra giúp em, nếu ổn thì em sẽ gửi xuống dưới.

Lệ Trùng Khánh cắm USB vào máy vi tính, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Lời mình đã hứa thì nhất định phải nghiêm túc tuân thủ, em đừng không tin anh.”

“Em tin anh cái khỉ, nếu anh vẫn giống như trước, ra vẻ chính nhân quân tử, lại âm thầm đùa giỡn lưu manh với em, thì em tìm ai tính sổ đây?” Diệp Văn Văn cười nói.

Lệ Trùng Khánh nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi thì nói: “Em vừa cho anh một đề nghị hay đấy… Nhưng anh sẽ đợi đến ngày em chủ động nói muốn anh, cầu xin nói muốn anh…”

Nói đến cuối, anh nói nhỏ hết mức, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, khiến Diệp Văn Văn ngứa ngáy trong lòng.

Thủ đoạn mê hoặc lòng người của Lệ Trùng Khánh, cô hiểu hơn bất cứ một ai.

Diệp Văn Văn chỉ vào máy vi tính, tỏ ý hai người mau làm việc chính.

Xử lý công việc khiến thời gian trôi qua nhanh hơn.

Đến khi tan làm, mọi người trong công ty vẫn còn đang vui vẻ bàn về chuyện tình cảm của bọn họ.

Lệ Trùng Khánh cố ý gửi tin nhắn cho Diệp Văn Văn, bảo cô sau khi tan làm thì tới phòng làm việc tìm anh.

Diệp Văn Văn vui vẻ đồng ý, bây giờ đến tìm anh cũng là quang minh chính đại, không cần quan tâm sự đánh giá khác thường của người khác.

Vào tới cửa phòng làm việc, Diệp Văn Văn nhìn bàn làm việc trợ lý trên hành lang, không thấy Dư Tinh đâu.

Cô đang đoán người phụ nữ kia đang bàn chuyện công việc trong phòng làm việc, thì cửa đột nhiên bị kéo ra, một người phụ nữ quần áo xộc xệch chạy ra từ bên trong.

Diệp Văn Văn dừng chân, thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ.

Dư Tinh.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Dư Tinh lộ vẻ hoảng hốt, sau đó lập tức giơ tay lên che miệng.

Cô ta cố che giấu, nhưng Diệp Văn Văn vẫn nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô ta.

Giống như bị muỗi đốt sưng, cũng giống như bị người ta hôn sưng.

Hai suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Văn Văn, dù cô biết, thời tiết bây giờ không thể nào có muỗi được.

“Giám đốc Diệp, tạm thời cô đừng vào, Tổng Giám đốc Lệ còn đang dọn dẹp…” Dư Tinh khàn giọng nói.

Diệp Văn Văn nhíu mày, cười hỏi: “Dọn dẹp cái gì?”

Dư Tinh sửng sốt, không ngờ Diệp Văn Văn lại giả ngu như vậy.

Chỉ cần không phải người chưa trải qua chuyện kia đều biết là đang dọn dẹp cái gì, cô là có ý gì?

Diệp Văn Văn thấy cô ta không trả lời bèn tiếp tục đi vào trong.

Dư Tinh chặn trước cửa, cổ áo vest màu vàng mơ tụt xuống, áo thun hai dây bên trong cũng trượt xuống, để lộ áo ngực ren màu đen.

Đúng là kịch liệt quá.

Diệp Văn Văn càng cười tươi hơn: “Trợ lý Dư có ý gì?”

“Tôi chỉ không muốn để Giám đốc Diệp nhìn thấy một vài điều không nên thấy thôi, nếu không cô sẽ đau lòng.” Dư Tinh tốt bụng nói.

“Khe ngực của cô chẳng lẽ là thứ tôi nên thấy à?” Diệp Văn Văn châm chọc.

Dư Tinh làm như mới phản ứng kịp, vội vàng giơ tay lên che ngực.

Diệp Văn Văn đẩy cô ra, mở cửa phòng làm việc.

Cô muốn xem thử bây giờ Lệ Trùng Khánh đang dọn dẹp cái gì!


“Tổng Giám đốc Lệ, tài liệu này…” Dư Tinh cất giọng nói trong veo, chân đột nhiên trẹo một cái, ngã thẳng lên người Lệ Trùng Khánh, bộ ngực đầy đặn cũng dán sát lên cánh tay anh.


Cảnh này vô cùng bất ngờ, khiến vẻ mặt Diệp Văn Văn lập tức cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK