– Người này sao tóc lại ngắn như vậy?
– Xem y phục y mặc này, sao lại kì dị thế?”Tên khốn nào đem ta đến trường quay thế này? Chắc chắn là Ron rồi!”
Lâm Phong thầm nghĩ, trong lòng hết sức bực bội. Thế là xong cơm rồi, từ nay còn đâu hình tượng anh đẹp trai nữa, dám sau này mọi người sẽ gọi y là vua ham ăn kiêm vua ham ngủ mất.- Ngô Trác Hi! Ngươi ở đâu mau thò cổ ra đây cho ta!
Lâm Phong hổn hển gọi tên Ron.- Nhìn nhìn cái gì? Không mau đi quay đi à?
Lâm Phong rũ rũ bộ quần áo màu xám, chỉnh lại đầu tóc. Đám người xung quanh bị y quát, sợ chết khiếp chạy tản ra bốn phía.Về phần Lâm Phong, y đứng tại chỗ kêu đến nửa ngày trời cũng chẳng thấy Ngô Trác Hi đáp lời, rốt cuộc tức điên lên phải tự chạy đi kiếm.Mà kì quái là sao lại không có người nào trong đoàn làm phim đi tìm y, chưa kể cũng không có camera nữa. Y chẳng qua là lén chạy đi ngủ một tí thôi mà, chẳng nhẽ mọi người không khẩn trương đi tìm? Còn nữa, vì sao mọi người thấy y đều như thấy quái vật? Con gái thấy y cũng rụt rè đứng tránh một bên, chả nhẽ mặt y có cái gì kì lạ sao?Trong lòng buồn bực, y bước đi vô định về phía trước. Đột nhiên y va vào một người trên đường, ngã lăn ra đất.
– Bước đi kiểu gì vậy? Không nhìn à?Lâm Phong ngẩng đầu lên, thực sự tâm trạng của y bây giờ rất rất rất khó chịu. Nếu không tìm được người thì sao có đồ ăn đây? Mà dạ dầy của y đang biểu tình ầm ĩ rồi! Đúng lúc đó y thấy Ngô Trác Hi.- Ngô Trác Hi! Nói mau, có phải ngươi vác ta đến đây không?Lâm Phong phủi bụi trên mông, đứng dậy túm lấy áo của Ngô Trác Hi.
– Ngô Trác Hi là ai? Còn ngươi…” – Lãnh Huyết nghi nghi hoặc hoặc hỏi lại, nhìn chăm chú vào Lâm Phong. Người này và Vô Tình giống nhau như đúc, ngoại trừ kiểu tóc và Vô Tình sao tự dưng lại bước đi được? Máu trong người hắn chợt nóng lên.
Lâm Phong bực tức cắt đứt luồng suy nghĩ của Lãnh Huyết, nói:
– Ron! Ngươi bớt giả bộ đi. Chính là ngươi chứ còn ai nữa! Ngươi mặc đồ cổ trang làm gì, hôm nay quay xong rồi cơ mà? Thôi kệ đi, ta không tính toán với ngươi. Hôm nay chắc chắn ngươi phải mời ta ăn tối. Ta muốn ăn! Ta đói meo rồi!
Lâm Phong vỗ vỗ vào mặt Lãnh Huyết, nói như súng máy, còn bày tỏ biểu hiện như thể ta không thèm cùng ngươi tính toán.
– Vô Tình…
Lãnh Huyết mở miệng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Người này thực sự rất giống Vô Tình, ngoại trừ hai cái chân…
– Vô Tình? Ron! Ta là Lâm Phong mà? Này cậu nhập vai quá mức rồi hả? Tỉnh dậy mau!
Lâm Phong liên tục vỗ vào mặt Lãnh Huyết, đồng thời nói không ngừng. Khoan… Hình như có cái gì đó là lạ. Cái vết sẹo này… Tay y dừng lại trên mặt Lãnh Huyết…
Lãnh Huyết cứ để yên vậy nhìn Lâm Phong thật kĩ, rồi nắm chặt tay y đặt trên mặt mình.
– Vô Tình – Lãnh Huyết gần như bật khóc ôm lấy cổ Lâm Phong – Vô Tình, ngươi chịu trở về là tốt rồi, có biết ta rất nhớ ngươi không…?
Lâm Phong hoá đá…
– Vô Tình? Vậy ngươi là…?
– Đương nhiên là Lãnh Huyết!
Lãnh Huyết ôm Lâm Phong vào lòng, chăm chú nhìn y rồi đau lòng nghĩ thầm: “Vô Tình, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao y đột nhiên có thể đứng lên? Vì sao đột nhiên y cái gì cũng không nhớ? Còn cái kẻ tên Ngô Trác Hi kia rốt cuộc là ai?”
Lâm Phong nghe mưa gió sấm chớp nổi đùng đùng trong đầu, mắt hoa mày váng.
“Ron, à ừ, thì Lãnh Huyết, rốt cuộc đây là năm bao nhiêu? Là cái chỗ nào?”
Lòng y ngàn vạn chờ mong người kia sẽ đáp đây là Hongkong, không phải là Đại Tống. Lâm Phong mắt long lanh nhìn Lãnh Huyết, trong lòng kêu van: “Ron ơi, làm ơi đừng đùa!”
“Đại Tống Chính Hoà năm thứ sáu!”
Trời ơi, đất ơi, cha mẹ ơi! Chính xác là xuyên không rồi. Thực sự là bị đẩy đến thời đại của Thiếu tứ rồi. Lâm Phong thấy trời đất quay cuồng, tối sầm lại trước mắt rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Lãnh Huyết vội vàng đỡ lấy Lâm Phong, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, gọi tên: “Vô Tình…”
Ánh mắt hắn hoàn toàn mất đi vẻ lãnh khốc bình thường