“Mèo mù vớ cá rán” – Truy Mệnh đi ngang qua, lạnh lùng nói – “Thế thúc tìm huynh.”
Mèo mù đâu? Người ta bị cận thị một bên, viễn thị một bên, loạn thị cả hai mắt thôi chứ bộ. Lâm Phong bất đắc dĩ cúi đầu, theo Truy Mệnh vào thư phòng của thế thúc.
“Gần đây ở thôn Thiên Thạch có phát sinh sự kiện quan viên bị mất tích ly kỳ. Ta giao vụ án này cho bốn con” – Gia Cát Chính Ngã ra lệnh – “Vô Tình, lần này hành động do con phụ trách”
Họ Gia Cát nghĩ cả đêm qua, cuối cùng quyết định giao vụ việc cho Vô Tình xử lý. Ông muốn xem chỉ số thông minh của Vô Tình có phải bị thoái hoá thật hay không?
“…” – Vô Tình đứng im như phỗng, nhưng trong mắt người khác biểu tình khuôn mặt này lại rất bình thường. Lý do vì chiêu bài của Vô Tình chính là làm vẻ vô tình. Gia Cát Chính Ngã rất hài lòng với biểu hiện này của Vô Tình.
Thôn Thiên Thạch? Là cái chỗ mà bà già giả làm Nữ Oa nương nương giả thần giả quỷ đúng không? Trong lòng Lâm Phong sướng như điên. Ra là y vốn đã nhận ra các sự kiện và địa phương xảy ra các câu chuyện trong Thần Bộ ti đều khớp với nội dung của vở kịch. Nhưng cái làm y lo lắng chính là bốn người họ sẽ đối mặt với quân Kim ở cảnh cuối, cảnh sinh tử đó không biết cuối cùng sẽ ra sao. Thế nhưng y cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết cầu trời cho đến đoạn đó thì y đã được xuyên không về lại thời hiện đại rồi.
Hôm sau, nhóm bốn người bắt đầu lên đường. Tóc của Lâm Phong đã dài ra nhiều, giờ có thể buộc túm đuôi gà ở sau lưng một chút, càng ra vẻ phiêu dật tuấn tú khiến không ít người qua đường phải liếc mắt nhìn.
Có điều đi được mười dặm đường, Vô Tình đã thở hồng hộc.
“Nghỉ ngơi một chút được không?” – Vô Tình lên tiếng hỏi ba người kia.
Hiện tại y chỉ ước giá mà biết bị xuyên không thì y đã ngủ cùng một cái xe đạp, ít ra không cần đi bộ. Hoặc kiếm một đôi giày thể thao cũng được. Chẳng biết giầy của y đã bị ai đem bỏ đi đâu rồi. Người thời cổ thật sự là mệnh khổ mà, bít tất là vải bố, đến giầy cũng là vải bố, đường đi thì toàn đá… Không được, về nhà y nhất định phải tìm Tuyết Di hỏi về đôi giày của y mới được.
“Vô Tình thân thể yếu đuối, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.” – Thiết Thủ đề nghị. Lãnh Huyết tiếp lời: “Tôi đi kiếm nước uống.” Truy Mệnh cũng ngừng chân.
Vô Tình kiếm một khối đá đặt mông xuống, không cần giữ hình tượng gì cứ thế cởi giày ra. Y đau khổ phát hiện ra cả bàn chân đã bị sưng phồng lên. Dù gì người ta cũng là thiếu gia, có mấy khi phải đi bộ khổ sở thế này đâu, âm thầm tự cảm thương cho chính mình.
“Uống nước đi!” – Lãnh Huyết chẳng biết từ bao giờ đã đến bên cạnh Vô Tình, nhẹ nhàng cầm chân y đưa lên nhìn.
“Vô Tình, mấy chục năm nay huynh chưa bao giờ đi đường, lần đầu tiên đi xa như vậy. Đường còn dài, để ta cõng huynh.” – Lãnh Huyết nói khiến Vô Tình chợt ửng hồng hai má. Vì sao y thấy tính cách của Lãnh Huyết trong phim và ngoài đời lại khác xa nhau thế này?
Vì vậy Lâm đại thiếu của chúng ta không chút khách khí ghé vào lưng Lãnh Huyết, hai chân đung đưa, trong đầu nghĩ thầm “Ngô Trác Hy, ta không bắt nạt được ngươi thì ta bắt nạt kẻ giống ngươi cũng được!”
Tới nơi Lãnh Huyết hạ Vô Tình xuống, thầm nghĩ Vô Tình ăn nhiều như vậy mà người vẫn nhẹ bỗng. Chắc khi nào trở lại kinh thành gã phải kiếm thêm công việc gì đó để mua thêm đồ ăn cho Vô Tình ăn mới được.