– Xin lỗi hai vị sai nha, đi đến Thần bộ ti hướng nào vậy?
Một vị nữ nhân trung niên run run hỏi Lãnh Huyết. Lãnh Huyết tuy mặt đen đáng sợ nhưng so với vị Vô Tình đang nhai nhồm nhoàm có vẻ đáng tin cậy hơn. Lúc này miệng Vô Tình đang bận gặm một quả lê.
– Hướng tây đi thẳng sau đó rẽ hướng đông, đến ngã ba thì rẽ hướng nam. – Lãnh Huyết trả lời, vừa đơn giản vừa chính xác.
– Dám hỏi cô nương đến Thần bộ ti làm gì? – Lãnh Huyết hỏi thêm
– Tôi… tôi tới tìm một vị tỷ muội có tên là Phiêu Tuyết.
Ối dời ơi! Lâm Phong há mồm. Đây không lẽ là vụ Thôn xác chết? Chẳng phải tiếp theo là đến đoạn y cùng Thiết Thủ đến thôn kia tra án, sau đó y bị chó dại cắn, còn phát điên, không được nha!
– Lãnh Huyết, qua đây chút đi – Vô Tình cúi đầu suy nghĩ rồi gọi Lãnh Huyết.
Nghe Vô Tình gọi, Lãnh Huyết lập tức chạy đến.
– Lãnh Huyết, có chuyện này ta phải nói cho ngươi biết – Lâm Phong vốn dự định tìm cơ hội nào đó thật tốt kể cho Lãnh Huyết nghe chuyện y xuyên không, thế nhưng nghĩ đến chuyện lần trước y không khỏi kinh sợ. Kỳ thực ở thời đại này y rất yếu ớt và vô dụng.
– Lãnh Huyết… Thật ra ta không phải Vô Tình. Ta là người Hongkong năm 2007 sau Công nguyên xuyên không đến đây. Ta là người đến từ tương lai, ngươi có hiểu không?
– Hiểu! – Lãnh Huyết đáp, nét mặt vô cùng tin tưởng.
– Hiểu là tốt rồi, nên Lãnh Huyết ngươi nhất định phải giúp ta! – Lâm Phong nạp điện cho mắt, nhãn thần lóe sáng, phóng điện. Y phải giật chết Lãnh Huyết.
– Vô Tình, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại kí ức để ngươi mau chóng nhớ lại mọi thứ – Lãnh Huyết đáp rất hiền lành, còn khuyến mại Lâm Phong một nụ cười.
Lâm Phong hóa đá tại chỗ. Trời đất ơi, thì ra cả Thần bộ ti đang coi y là bệnh nhân thần trí mơ hồ hả? Thực là muốn tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi! Vì vậy Lâm thiếu của chúng ta đứng im như trời trồng, vì sao y nói chuyện xuyên không mà chẳng ai tin?
Vô Tình đành lẽo đẽo đi theo Hồng tỷ về Thần Bộ ti trong tâm trạng như vậy.
“Cô ta sắp bị phát bệnh chó dại rồi… Rất nhanh sẽ bị phát tác… Rất nhanh thôi…” – Lâm Phong thầm nghĩ trong đầu, do đó tìm mọi cách duy trì cự ly với Hồng tỷ. Trong lúc ăn Lâm Phong điên cuồng ăn thật nhanh mọi thứ trong bát, sau đó không động thêm vào món nào. Đối với những hành vi kì quái Vô Tình làm sau khi mắc bệnh, Thần bộ ti đã quen lắm rồi. Sau khi vụ án lần trước phá thành công, mọi người đều tin tưởng tuy Vô Tình công tử của chúng ta hiện tại đầu óc còn chút vấn đề nhưng không hề ảnh hưởng đến năng lực phá án của y.
Do đó chẳng ai buồn để tâm.
Đêm đã khuya, Hồng tỷ ở trong phòng kêu la thảm thiết. Tuyết di vội vàng chạy đến phòng Hồng tỷ la lớn:
– Cứu người mau!
Lâm Phong ở trong phòng vẫn chưa ngủ. Nghe Tuyết di kêu, y biết chuyện đã đến rồi.