Beta: Lục Thu, Mai.
Thời điểm Từ Dương từ không gian đi ra, ngay lúc đó đã đúng 7 giờ tối. Cẩn thận tính toán, y đã một mình đợi trong không gian tròn hai mươi mốt ngày, mà trên thực tế lại chỉ mới qua hai ngày mà thôi.
Trước khi ra không gian y đã ăn uống no đủ, lúc này cũng không cần lại lo lắng về vấn đề cơm tối nữa. Thừa dịp có chút thời gian quan tâm đến tin tức thời sự, vì vậy y liền đi tới bật mở tivi rồi lại xoay người đi tới sô pha cầm lấy điều khiển từ xa.
Màn hình phía trước vừa mở ra, đúng lúc thấy tin tức của nữ phát thanh đài truyền hình mang nét mặt nghiêm túc thông báo hôm nay có nhiều sự việc lạ diễn ra, màn hình cũng cắt ra hình ảnh một khuôn mặt dữ tợn.
Hình ảnh vừa xuất hiện trong tầm mắt, Từ Dương liền “xoát” một tiếng mà đứng lên, mở cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hình ảnh khuôn mặt xám xanh ấy. Hai bên tay rũ xuống không thể khống chế mà tạo thành nắm đấm, dường như móng tay đã đâm vào trong thịt, cậu giống như không còn một cảm giác nào nữa.
Mạt thế…Kiếp trước rõ ràng cách bây giờ đến tận 2 tháng, y trọng sinh trở về lại nửa tháng, mà không nhận thấy được một chút khác thường nào trong đó.
Rõ tràng trước khi thời tiết thay đổi tất cả tình huống đều giống nhau như đúc với kiếp trước, nhưng không ngờ chuyện quan trọng nhất lại đột nhiên xảy ra như thế làm cậu trở tay không kịp.
Từ Dương nhắm mắt lại, ép buộc mình bình tĩnh tâm tình. Lúc này y nên cảm thấy thật vui mừng, may mà lúc trước đã nắm bắt thời gian thu mua không ít hàng hóa, nếu không lúc này chắc chắn sẽ hoảng loạn đến tay chân luống cuống cả lên.
Nhìn thẳng chăm chăm vào màn hình một chút, Từ Dương chậm rãi thở một hơi. Việc khẩn cấp trước mắt, cần phải nhanh chóng gọi điện thoại cho đứa em trai Từ Lâm. Trong trường học lớn như thế, nhân số học sinh thật khiến người ta sợ nổi da gà.
Từ Dương lấy điện thoại ra bấm dãy số của Từ Lâm, tiếng chuống phía bên kia liên tục vang lên rất lâu, y dường như ngừng thở đợi đối phương bắt máy, cho đến khi một giọng nữ máy móc truyền đến, điện thoại di động cũng không thấy ai nghe máy.
Gọi điện lại dãy số kia lần thứ hai, vẫn không ai nghe như cũ. Từ Dương liền cảm thấy đau đầu, vẻ mặt nhìn chăm chú vào màn hình di động mà hận không thể đâm lên một lỗ thủng. Lúc này không còn thời gian để suy nghĩ chuyện khác nữa, vội vã nắm lấy chìa khóa trên bàn, nhanh chóng tiến lên tắt tivi, ngay sau đó như bị lửa đốt mà chạy ra khỏi phòng.
Vừa khóa kỹ cửa nhà lại, Từ Dương liền nhạy bén cảm nhận được âm thanh kỳ dị từ lầu trên truyền đến. Tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc, tiếng va chạm, các loại thanh âm vang lên bên tai không dứt, trong lúc mơ hồ còn nghe được tiếng gầm nhẹ của tang thi, khoang mũi nhạy bén cũng ngửi được mùi máu tươi rất tanh nồng.
Mặc dù đã tự mình trải qua một lần mạt thế, lúc này Từ Dương vẫn như cũ mà không kiềm chế được da đầu nóng ran. Tính tới tính lui*, cũng không tính được mạt thế thế lại xuất hiện trước thời gian dự định. Nếu biết sớm sẽ có việc như thế, y đã nhanh mang theo Từ Lâm rời khỏi thành phố C. Mà không giống với bây giờ, y vẫn không có biện pháp mà thay đổi sự thật này cho dù có bao nhiêu chán nản.
(*nguyên văn tác giả là: Thiên tính vạn tính
Từ Dương hít một hơi sâu, Từ Lâm bây giờ còn đang ở chỗ trường học đầy ấp người, chuyện trước mắt y cần làm là phải nhanh chóng tìm được Từ Lâm. Chỉ cần vừa nghĩ đến sân trường có đám người đông kín mít, trái tim không thể không chế mà đập nhanh tựa như nổi trống mà rung động vang dội.
Thật may ở kiếp trước trải qua nhiều sự việc, dường như được khắc sâu vào tận đáy lòng, vì vậy mà Từ Dương rất nhanh đã trấn định lại. Y nhẹ nhàng bước chân đi ra hành lang, cẩn thận quan sát xung quanh một lần, thừa dịp lúc này không có ai, vội vàng lấy ra một cây gậy sắt từ trong không gian mà y mua được ở cửa hàng.
Sự việc xuất hiện quá bất ngờ, hiện tại Từ Dương cũng không hiểu rõ tình hình ở bên ngoài, không dám trực tiếp dùng gậy sắt để giải quyết tang thi xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là lấy ra để mở đường. Dù sao, mấy ngày bắt đầu mạt thế ở kiếp trước, ZF* cũng không biết tình trạng nghiêm trọng của bệnh nhân thật ra đã tử vong, sớm đã biến thành một xác chết máu me chỉ biết ăn thịt người.
(*:Chính phủ
Lúc này nếu như tổn hại đến Pháp luật, không chút nể tình mà khiến cho loại bệnh nhân nghiêm trọng này tổn thương, sợ rằng sẽ đụng đến chuyện không tốt lành. Mà bây giờ y cũng không có thời gian để lãng phí vào chuyện này, cho nên mọi chuyện cần cẩn thận một chút thì tốt, để tránh không phải lãng phí thời gian quý giá một cách vô ích.
Từ Dương ở tại tầng 13, không thể đi cầu thang xuống lầu được. Lúc đó không chỉ phải tiêu hao một phần lớn thời gian và sức lực, còn phải hết sức chăm chú quan sát dưới lầu đã có xuất hiện tang thi hay không thì đã tiêu hao không ít tinh lực*, chi bằng tốt hơn là vào thang máy mau chóng tới lầu một. (*tinh thần và thể lực
Xác định xung quanh không có tang thi, Từ Dương bước nhanh đi đến trước thang máy, ấn xuống cái phím rồi nhanh chóng né sang một bên, con ngươi thâm trầm nhìn chăm chú vào thang máy. Hộ gia đình lên thang máy bỗng nhiên biến thành tang thi vân vân, nhìn theo tình huống hiện tại cũng không phải là không có khả năng.
Nếu như trong tháng máy có người, chỉ cần một người thành tang thi, sợ rằng tất cả những người còn lại đều khó có thể may mắn tránh khỏi. Nghĩ đến đây, Từ Dương bỗng nhiên run run, tinh thần tập trung cao độ lần thứ hai, tay cầm gậy sắt cũng lặng lẽ gia tăng sức lực.
Rốt cuộc thang máy ngừng lại, cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Từ Dương vẫn duy trì tinh thần cao độ. Trong thang máy không có một vật nào, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn chung quanh dưới hành lang, nhanh chóng tiến vào thang máy rồi ấn xuống nút đóng lại.
Thang máy rất nhanh thì đã đến lầu một, Từ Dương theo bản năng nắm chặt gậy sắt. Đến bây giờ gặp loại tình huống này, cho dù không thể một kích giải quyết tang thi, nhưng tạm thời có thể cho tang thi một gậy. Ngoại trừ có gậy sắt ở ngoài, y còn chuẩn bị không ít vũ khí khác. Dựa vào tình huống hiện tại, chỉ cần có gậy sắt trong tay là được.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Từ Dương phóng ra tinh thần quan sát tình hình bên ngoài. Nhận được bên ngoài chỉ có mấy người trong hộ gia đình đứng không có lực công kích gì, bình tĩnh giấu gậy sắt ra sau lưng rồi thu về không gian, đợi cửa thang máu mở hoàn toàn, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà rời khỏi thang máy.
“Người anh em, trên lầu có bệnh nhân sẽ cắn người sao?” Một người đàn ông đứng gần thang mấy run rẩy nói, thấy Từ Dương mang khuôn mặt bình tĩnh từ thang máy đi ra, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tâm tình thoáng bình tĩnh một chút, những vẫn không quên dò hỏi tình huống trên lầu.
“Tầng 13 trở lên hình như không có, các tầng khác không rõ cho lắm.” Giọng nói Từ Dương dưng dửng, sắc mặt không chút gợn sóng mà quét mắt về phía người phụ nữ và đứa bé bên cạnh người đàn ông. Nếu như y nhớ không lầm, người nhà này hình như sống ở dưới lầu nhà cậy.
“Ba ơi, con sợ.”Bên cạnh người đàn ông là một bé gái chừng 8 tuổi đang ôm thật chặt bắp đùi hắn, đôi mắt to ngập nước toát ra nỗi sợ hãi không thể che giấu, thân thể nhỏ nhắn không tự chủ mà run rẩy.
“Mọi người ở bên ngoài đụng phải rất nhiều bệnh nhân biết cắn người sao?” Từ Dương hỏi thản nhiên, mắt nhìn nỗi sợ nồng đậm trong mắt bé gái, trong mắt lóe lên một chút lo lắng. Hiện tại xem ra tình huống bên ngoài so với y tưởng càng thêm gay go, y phải nhanh chóng xác nhận Từ Lâm an toàn mới được.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ ăn mặc hoa lệ càng không ngừng gật đầu, trên mặt hai người đều hiện ra một nét mặt sợ hãi. Có lẽ người phụ nữ đã bị dọa đến khóc rất lâu, gương mặt trắng bệch không thấy một chút huyết sắc, gương mặt trang điểm tinh xảo đã sớm biến thành vô cùng thê thảm.
“Tìm vũ khí tốt, nếu như đụng phải bệnh nhân đó, không được để cho bọn họ cắn bị thương hay cào trầy da, dự trữ nhiều lương thực và nước sạch.” Y không phải là chúa cứu thế, huống chi hiện tại y còn có chuyện quan trọng muốn làm, thật không có thời gian hao tổn tại chỗ này, nhanh nhẹn tránh mấy người gần thang máy, bước nhanh về phía cửa đi ra ngoài.
Tiểu khu mà Từ Dương ở an ninh rất tốt, người động lòng nhiều là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa hiện tại cũng là thời gian để ra ngoài tản bộ, một chút qua loa đều không được. Vì vậy, Từ Dương vừa ra khỏi cửa khẩu liền từng thời khắc mà quan sát đến tình huống xung quanh, đồng thời không quên bước nhanh về hướng nhà xe.
Nhà xe cũng không xa, nhưng vào chính thời gian ngắn ngủi này, y đã nghe được tiểu khu hoa viên bên kia truyền ra không ít tiếng la sợ hãi. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, nhưng chính xác vào ngày này, y vẫn cảm thấy thật là làm người ta khó có thể tin.
Đời trước giãy dụa khổ sở tại mạt thế hai năm, thường thấy thực tế tàn khốc, thói quen hoàn cảnh ác liệt. Mà nay bắt đầu lần thứ hai vào mạt thế, kiếp trước phảng phất như trải qua một hồi mộng tưởng, kiếp này mới thật sự giống với hiện thực. Có lúc dự đoán được chuyện sắp xảy ra, thật ra cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Từ Dương rất nhanh đã đến xe của y trong kho, đợi ga ra vừa mở ra thì lập tức đến trước xe. Lấy chìa khóa mở cửa xe ra ngồi xuống, thấy rõ đường đằng trước, dứt khoác nổ máy xe chạy ra ngoài, một chút cũng không dây dưa.
Ở mạt thế, mọi người không còn muốn các loại xe cao sang xa xỉ, các xe việt dã lại trở thành phương tiện được lựa chon hàng đầu thay đi bộ. Mấy ngày trước đây khi Từ Dương trọng sinh trở về, y đã đem xe trước đây cải tạo thành chiếc Hummer bền tốt. Tuy nói Hummer thực sự hao nhiên liệu làm người ta không thể chịu nỗi, nhưng ở mạt thế lại có chỗ tốt không thể không chọn.
Không đến một khắc, xe liền lái đến đường lớn, nghĩ đến lúc này Từ Lâm vẫn còn ở trường học, Từ Dương quả thật cảm thấy không yên tâm. Đến khi nhìn thấy trên đường hỗn loạn, ngực càng ngày càng thấy bất an hơn.
Trên đường thỉnh thoảng có người té xỉu không hiểu lí do, người qua đường không biết chuyện mà lại đồng tình tiến lên cứu trợ. Tất cả mọi người đều nghĩ những người đó chỉ qua là sinh bệnh té xỉu một lúc, nếu y đi ra ngoài nói rằng những người đó đã thành tang thi, e rằng lại bị nói là một tên điên.
Từ Dương đang chuyên chú lại xe thì bị một tiếng chuông quen thuộc làm giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn về điện thoại bị y nhét vào hộp trống kế bên tay lái. Khi thấy rõ màn hình hiện lên số của Từ Lâm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay phải duỗi thẳng cầm lấy điện thoại nghe máy.
“Anh họ, anh bây giờ có rãnh không? Bạn cùng lớp với em phát sốt, luôn đợi xe cứu thương nhưng không được, anh có thể lái xe qua để đưa bạn học của em đi bệnh viện được không?” Từ Lâm bên kia khẩn cấp nói rõ việc chính, mơ hồ còn nghe được tiếng ồn ào nhỏ, có thể thấy được tình huống bên kia cũng chẳng tốt.
“Anh sẽ đến ngay. Từ Lâm, nếu có xe cứu thương nhiều, tạm thời đừng đưa bạn của cậu đi bệnh viện. Trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần nghe theo là được, có gì chờ anh đi đến rồi hỏi sau.” Khuôn mặt Từ Dương thay đổi, Từ Lâm cũng không thích xen vào việc của người khác, có thể để cho cậu khẩn trương như vậy chỉ e rằng chỉ là người kia đi.
Hoàn
Lời của editor: Xin chào mọi người, mình đào hố rồi đây, mong mọi người sẽ ủng hộ nhé
Lịch post: 2 ngày/1 chương. Nếu có bận đột xuất mình sẽ vẫn đền bù nhé. Truyện có 85 chương thì phải, nhưng chỉ hơn 250.000 words thôi hahaha nên sẽ hoàn thành sớm.
Đây là lần đầu mình edit nên sẽ có sai sót, mong mọi người góp ý để mình sửa chữa nếu có gì không đúng nhé