Trong mơ mơ màng màng, bỗng dưng nhớ lại loại cảm giác này vì đâu mà đến, Từ Dương bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo mê man mới vừa thức, một lúc lâu sau, mê man trong đôi mắt đen láy mới dần dần tiêu tan, thay vào đó là chút ngượng ngùng không thể nhận ra.
Thời gian từng chút nhỏ giọt nhớ về quá khứ, kí ức tối hôm qua từ từ rõ ràng, cho nhau cái ôm cùng nụ hôn từ biệt, thân thể thon thả dây dưa liên tục trong phòng ngủ, triền miên thưởng tận cốt tủy trong phòng tắm. Giao hòa…
Một màn phóng túng. Hình ảnh vô cùng mỹ không thể khắc chế nổi lên trong đầu, gương mặt hơi phiếm hồng cùng với cơ thể vẫn đang có chút run rẩy, khiến người ta nhìn tựa hồ như mới vừa trải qua triền miên hồi tối hôm qua vậy.
Không hồi ức hoàn hảo, một khi nhớ lại tràng hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn tối hôm qua, Từ Dương đã cảm thấy cả người đều có cái gì đó không đúng, tựa như dư vị sau hoan ái lưu lại vậy, cả người đều không thể không chế mà nóng lên. Vừa định xê dịch về bên giường một chút, nhưng không ngờ bất thình lình có môt cánh tay săn chắc ôm vòng bên hông, toàn bộ sau lưng đều được lòng ngực nóng hổi của người nọ dán lên.
Sắc mặt Từ Dương bỗng dưng ửng hồng lên, không chỉ là vì người nọ đột nhiên cử động ở phía sau cậu, mà là bởi vì phía sau cậu là một vật lớn không được xem nhẹ, cùng với nhiệt khí nhẹ nhàng thổi bên tai, cậu theo bản năng đẩy nhẹ một cái, lại bị người nọ ở phía sau vững vàng giam giữ ở trong tay hắn.
“Đừng…” Giọng khàn khàn nhả ra một từ, hai chân bủn rủn vô lực đột nhiên bị người nọ ở phía sau tách ra, còn chưa phản ứng kịp đã bị người nọ hung hăng xuyên vào, lời nói chưa dứt đã bị thay thế bởi tiếng rên không cách nào đè nén, theo động tác chín cạn một sâu của người nọ, khó khăn hừ nhẹ ra: “Nhẹ…nhẹ chút…”
“Thích không?” Đầu lưỡi linh hoạt lúc nặng lúc nhẹ khẽ đánh vòng. Lưỡi tiếp xúc đến vành tai đều đỏ, con ngươi sâu thẳm không che giấu nỗi dục vọng. Nhìn ngắm và nhu tình, không muốn làm bị thương người này, động tác Hạ Duyên Phong thoáng nhẹ một chút, thẳng đến khi xác nhận được người trong lòng đã thích ứng được sự hiện hữu của hắn, lúc này mới bắt đầu gia tốc luật động, đánh vào thật sâu khiến người trong lòng hét chói tai một tiếng.
“Ừm…Chậm một chút…” Từ Dương bị đụng chạm run rẩy không dừng, thân thể kìm lòng không được phối hợp sâu sắc triệt để với người phía sau, đáng nhẽ không muốn trả lời cái này đã quá rõ ràng, đúng lúc người phía sau cũng không ngại phiền mà ghé vào tai cậu để hỏi, không thể làm gì khác hơn là khẽ nói: “Thích…”
Hạ Duyên Phong nghe được một thanh âm nhẹ như muỗi bay, nhu tình trong mắt không thể áp chế khuếch tán ra, nhìn gương mặt đỏ như tờ trước mắt hắn, như là bị liệt hỏa thiêu đốt vậy. Ngắm thật sâu thâm nhập vào cậu, động tác dưới thân dường như đóng cọc, một chút lại một chút đánh vào chỗ sâu nhất.
Hai người cũng không nói nữa, chỉ là thỏa thích hưởng thụ thật lâu. Mây mưa hoan hỉ. Nhìn người nọ được hắn ôm thật chặt trong ngực, Hạ Duyên Phong chiếm được thỏa mãn trước đây chưa từng có. Mặc kệ con đường phía trước ra sao, giờ phút này, hắn thầm nghĩ phải hung hăng giữ được người này, khiến người nọ như cây hoa hồng tươi đẹp vô song dưới thân hắn.
Một lúc lâu sau, trận vận động kịch liệt này rốt cục ngừng lại, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi xạ hương, hai cỗ thân thể quấn quít với nhau như trước trên giường lớn, cả căn phòng đều tràn đầy tình ái. Nhu tình trôi qua đi.
Từ Dương thật vất vả mới bình tĩnh lại. Tinh thần được khôi phục lại trong sóng dư vị, hậu sinh hậu giác mới ý thức được vừa làm chuyện gì, trong lúc nhất thời mặt đỏ tận mang tai không biết nên nói gì cho phải. Trong ấn tượng, hình như tối hôm qua đã làm hai lần, mới vừa tỉnh lại liền làm thêm một lần, một đêm không bổ sung đủ năng lượng thực sự thân thể rất mềm, vì vậy tựa hồ Hạ Duyên Phong còn chưa thỏa mãn đủ. (Cầm thú…
“Đói bụng.” Khàn giọng nhẹ nhàng nhả ra được hai chữ, cẩn thận nghe, tựa hồ như giấu diếm xấu hổ không phát giác được.
“Được. Đợi một chút nữa có thể ăn cơm, trước chúng ta cần tẩy sạch một chút.” Hạ Duyên Phong thỏa mãn mà khẽ xoa vòng eo mềm mại của người này, sau đó dứt khoác xoay xuống giường, ôm lấy người nọ đã gần như xụi lơ hoàn toàn trên giường, tự nhiên mà đi đến phòng tắm.
Thân thể Từ Dương hơi cứng đờ, sau đó nghĩ đến bất kể là một đêm kiếp trước kia, còn có tối hôm qua cũng đều vậy, Hạ Duyên Phong đều tự nhiên như thế mà đưa cậu đến phòng tắm tẩy sạch, hơn nữa cậu vừa đói bụng lại còn bị lăn qua lăn lại một phen, đã sớm mệt mỏi toàn thân, cũng nhắm mắt lại tùy ý hắn.
Bái đói bụng phúc, quá trình tẩy sạch rất thuận lợi, không giống với tối hôm qua, rõ ràng là muốn tẩy sạch, cuối cùng lại không có cách khống chế mà lại ôm nhau, trực tiếp làm một hồi trong phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, Hạ Duyên Phong đặt người xuống giường, sau đó cho Từ Dương ngủ tiếp một chút, hắn mới đến phòng bếp nấu cháo trắng. Tuy rằng trước đây chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng bên cạnh có một “Tấm gương” là Ngô Thiên Hạo, từ lúc hắn ý thức được mình thích Từ Dương, hắn liền ở trong lòng học hỏi qua, cho nên lần đầu tiên của hai người bọn họ coi như khá tốt đẹp, không đến mức thương tổn Từ Dương.
Nước từ trong phòng tắm đều đến từ con suối nhỏ ngoài biệt thự kia, cho nên Từ Dương rất nhanh đã khôi phục tinh thần, chỉ là thắt lưng và chân vẫn còn có chút mềm nhũn như trước, cũng không cần thiết phải tiếp tục nằm trên giường.
Hạ Duyên Phong cũng biết được nước trong phòng tắm không bình thường, thấy cậu không muốn đợi ở phòng, cũng không có ép buộc cậu. Chỉ có điều nghĩ tới lúc nãy bọn họ mang bụng trống rỗng vận động một hồi, ngay cả hắn cũng cảm thấy đói bụng không chịu nỗi, khẳng định Từ Dương cũng giống vậy, vì vậy nhanh chóng hâm lại cháo trắng được nấu từ tối hôm qua.
Mười phút sau, cháo đã được hâm nóng xong, tất cả đều dùng nước trong không gian, mùi vị cũng không giống với thông thường, hai người hài lòng mà ăn hết.
Nhìn một dáng thỏa mãn của Từ Dương, ý cười ẩn trong mắt của Hạ Duyên Phong không che giấu được, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó mới đứng dậy dọn chén bát. Tốn một chút thời gian rửa sạch chén đũa, lúc trở ra thì Từ Dương đã không còn trong phòng khách, mà đang thành thục thu hoạch trái cây bên ngoài.
Đi tới bên người Từ Dương, nhìn hàng cây đột nhiên biến mất, lúc đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà than thở: “Thì ra thực sự anh có thể dùng ý thức để thu hoạch cây trồng, em còn tưởng rằng chỉ có thể dựa vào nhân công hoặc máy móc thôi chứ”
Từ Dương nghe được hàm ý ẩn trong câu nói của hắn, hơi nhếch môi, quay đầu liếc hắn một cái, hỏi: “Cậu đã thử qua?”
Hạ Duyên Phong nhất thời không hiểu rõ được ý tứ của cậu, đợi phản ứng kịp, hơi có chút ngượng ngùng cười: “Ngày hôm qua anh bất tỉnh, em thấy cây trồng đều trưởng thành, nhà kho lại có rất nhiều đồ, nhưng những máy móc gieo hạt này nọ, tất cả đều không thể, cho nên liền nghĩ đến chắc hẳn có thể dùng ý thức để thu hoạch cây trồng, sau đó liền thử một chút, chỉ có điều không thành công. Hiện tại xem ra, hẳn là chỉ có chủ nhân không gian mới có quyền lực này.”
Nói xong, trong mắt Hạ Duyên Phong nổi lên vẻ tiếc nuối, tuy rằng gieo hạt giống và thu hoạch trong không gian không cần tự mình động tay, chỉ cần ý thức là được, vừa nhìn Từ Dương vội vội vàng vàng như này, trong lòng hắn vẫn thấy buồn bực, đến nơi yên tĩnh như chỗ này, hắn vẫn không có cách nào để giúp cậu một tay. Nếu như hắn cũng có thể sử dụng ý thức để giúp đỡ, tất nhiên có thể giúp Từ Dương tiết kiệm không ít thời gian và công sức.
Vừa nghĩ tới đây, hắn nhìn phiến cà chua bất thình lình biến mất, đồng thời cảm giác được trong nhà kho hiện lên một phiến cà chua y đúc, trong lúc nhất thời không nhịn được kinh ngạc hô: “Hả?”
Từ Dương cũng cảm thấy trong nhà kho xuất hiện thêm cà chua, quay đầu nhìn Hạ Duyên Phong đứng ở bên người cậu, cười nhàn nhạt: “Xem ra, tựa hồ cậu cũng có thể sử dụng ý thức để thu hoạch cây trồng đó.”
Hạ Duyên Phong có chút ngạc nhiên gật đầu, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cả người đều biến mất không thấy.
Nhìn chỗ trống rỗng, Từ Dương hơi sửng sờ, ánh mắt có chút phức tạp. Không bao lâu, Hạ Duyên Phong lại xuất hiện, Từ Dương dần dần hiểu một việc. Trừ cậu ra, dường như Hạ Duyên Phong cũng có thể tự do xuất nhập không gian…
Sự tình tới vô cùng bất ngờ, hiển nhiên cậu có chút chẳng biết thế nào cho phải. Dù sao, mặc dù cậu không có dự định vẫn gạt Hạ Duyên Phong về chuyện không gian này, nhưng cho tới bây giờ không muốn Hạ Duyên Phong có thể tự do xuất nhập không gian như cậu, hơn nữa còn có thể vận dụng ý thức để hoàn thành chuyện này.
Hạ Duyên Phong bắt được tia tâm tình phức tạp của Từ Dương, bước đến bên cạnh cậu, sau đó kéo cả người cậu đều ôm vào trong lòng, lơ là rơi vào sự thật, chỉ không có từ chối cái ôm của hắn, ánh mắt thâm thúy nổi lên chút nhu tình không che giấu được.
Từ Dương có thể không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại mơ hồ đoán được nguyên nhân có thể tự do đi ra ngoài không gian và sử dụng ý thức để thu hoạch cây trồng. Tối hôm qua lần đầu tiên cùng Từ Dương trong nháy mắt đó, hắn cũng cảm nhận được một sóng khác thường di động trong cơ thể, lúc đó chỉ cho rằng đó là thỏa mãn do chiếm được người này. Hôm nay nghĩ đến, chỉ sợ là chiếm được bản sắc của cậu, cho nên không gian mới cho hắn quyền lợi này.
Sớm biết rằng sự việc sẽ phát triển như vậy, lúc tỏ tình vào tối hôm qua sẽ không trực tiếp mang theo cậu lên giường, nhưng thích lâu như vậy, lại được đối phương đáp lại, còn có người đàn ông nào có thể ngồi mà không loạn đây? Chí ít tối hôm qua hắn sẽ không làm được như vậy.
“Từ Dương, có thể anh không biết.” Hạ Duyên Phong nói nhẹ nhàng nâng chiếc cằm kia lên, dừng ở đôi mắt kia đã khôi phục lại bình tĩnh, nghiêm túc không gì sánh được tuyên bố: “Ngày báo danh tân sinh đại học năm đó, thật ra chúng ta đã gặp mặt một lần rồi. Mà em, từ khi đó đã đem anh đặt vào trong tim.”
Ngôn ngữ quen thuộc vọng ở bên tai, Từ Dương có chút sợ sệt nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, hoảng hốt hồi tưởng lại đời trước, người này nói năng khí phách giống như vậy mà tuyên bố tâm ý của hắn. Một đời kia, câu trả lời của cậu khiến người này thất lạc hồi lâu, mà đời này…
Hoàn
Hai anh ý cứ như một cơn lốc, mới tỏ tình mà đã lôi nhau lên giường rồi: