• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với đường phố đông nghẹt thở mới vừa rồi, đám người Từ Dương quẹo vào hẻm nhỏ hiện ra vẻ yên tĩnh một chút. Tuy rằng như vậy, nhưng hẻm nhỏ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được vài con tang thi đi xung quanh, lúc nghe được tiếng xe, tang thi đang đi đung đưa liền gào thét mà vọt thẳng tới xe.

Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo im lặng trao đổi một ánh mắt thấu hiểu với nhau, chỉ thấy Ngô Thiên Hạo đang muốn mở miệng bảo Từ Lâm dừng xe để bọn họ đi ra ngoài giải quyết mấy con tang thi, chợt nghe giọng nói nghiêm túc của Từ Lâm nói: “Anh, đằng sau có xe, lúc chúng ta quẹo vào hẻm nhỏ không được bao lâu, chiếc xe kia cũng liền quẹo vào theo.”

Hai người Hạ Ngô đồng thời nhíu mày, rồi quay đầu nhìn về phía sau, con ngươi thâm trầm lẳng lặng quan sát đến chiếc xe việt dã. Một chút sau, vẻ mặt hai người ngưng trọng nhìn nhau, cũng không biết có phải là do bọn họ đã quá đa tâm hay không, luôn cảm thấy chiếc xe việt dã kia như là đặc biệt quẹo vào hẻm nhỏ theo sát bọn họ.

Từ Dương giống như không thèm đếm xỉa tới liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú hờ hững nhìn không ra biểu tình gì, giọng nói nhàn nhạt như trước khiến người nghe không rõ có ý gì: “Không cần quan tâm bọn họ, phía trước chừng mười mét có một tiệm thuốc nhỏ, trực tiếp dừng xe tại đó, mấy con tang thi để anh giải quyết.”

“Anh Dương, chúng em giúp anh.” Giọng nói Ngô Thiên Hạo bình tĩnh, thấy Từ Dương vẫn lạnh nhạt như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút lại nói: “Em vừa cảm giác một chút, hiện tại có thể ngưng tụ ra quả cầu lửa lớn, tuy rằng uy lực không lớn lắm, nhưng hẳn là cũng đủ đối phó tang thi lúc đầu.”

Từ Dương vén mí mắt xuống, từ kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Thiên hạo, tựa hồ như có như không mà thở dài, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hiện tại còn không biết tình huống thật của chiếc xe kia, chuyện dị năng tạm thời đừng cho người khác biết.”

Ngô Thiên Hạo sửng sốt, suy nghĩ vừa thoáng chuyển liền cảm thấy hiểu rõ thâm ý trong đó, nhìn ánh mắt Từ Dương không khỏi sinh ra vài phần suy nghĩ sâu xa. Bất quá cũng chỉ là trong thời gian chốc lát, hắn đã đem chuyện này quăng phía sau đầu, nghiêm túc gật đầu.

“Tuy rằng không thể dùng dị năng, nhưng chúng ta có thể sử dụng vũ khí tầm xa.” Từ Dương nói xong lời này có điểm rất thần bí, cũng không chờ ba người bọn họ phản ứng, tiếng nói vừa dứt liền lấy ra vài mũi tên được chế tạo tỉ mỉ, thành công khiến lực chú ý của ba người tập trung cùng một điểm.

Nhìn ba ánh mắt chiếu sáng trong phút chốc, Từ Dương không nhịn được ở trong lòng yên lặng mà phun một ngụm nước bọt, lúc mới vừa lấy ra bình bom thủy tinh trong túi, cậu thế nào liền quên bọn họ đã biết cậu có không gian rồi đây?

“Anh, anh là thần tượng của em, em thật sự là càng ngày càng sùng bái anh, thậm chí ngay cả tên nỏ cũng đều chuẩn bị xong, hơn nữa còn chuẩn bị thật nhiều.” Hai mắt Từ Lâm trong suốt, nhìn hắn và sói đói cùng đều là một bộ dạng, tất cả ba người còn lại đều tin tưởng, nếu như không phải hắn đang chuyên chú lái xe, lúc một giây sau khi nhìn thấy tên nỏ đó có thể đã liền trực tiếp nhào qua.

“Em chỉ cần chuyên tâm lái xe của em, quên ai cũng sẽ không quên phần của em đâu.” Giọng nói cả Từ Dương khó có được nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi chú ý tới mấy con cương thi đàng càng lúc càng gần bọn họ, trên mặt liền khôi phục lại vẻ trầm tĩnh như thường, khe khẽ nhíu mày, rấ nhanh đưa tên nỏ trên tay cho hai người Hạ Ngô.

Nếu như là lúc thường, hai người Hạ Ngô khi thấy tên nỏ nhất định sẽ nghiên cứu tỉ mỉ một phen, nhưng giờ khắc này lại không quan tâm thứ khác, hai người nhanh tiếp lấy tên nỏ, sau lại dứt khoát kéo cửa xe xuống, cài tên nhắm vào. Liền không cho người khác có thời cơ phản ứng, hai mũi tên bén nhọn trong phút chốc đã bay ra ngoài.

Trong nháy mắt kế tiếp, chỉ thấy ba con tang thi không cùng phương hướng đang lục tục ngã xuống đất. Vùng xung quanh lông mày Từ Dương hơi nhíu, mặt khác ánh mắt nhìn tang thi rất nhanh hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, cùng với một tia khen ngợi không thể nhận ra. Chú ý tới tang thi khác đang nhào tới, lần thứ hai Từ Dương cài tên nhắm vào rồi phóng ra.

Lúc ba người đồng lòng hợp lực, tang thi thân thể hư thốt chưa đi tới trước mặt đã bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ hết. Cùng lúc đó, Từ Lâm cũng an ổn mà đem xe dừng an toàn trước cửa tiệm thuốc.

Thời gian tai họa xảy ra vào tối hôm qua, tiệm thuốc nhỏ hẳn là vẫn ở chỗ doanh nghiệp cũ, lúc này cửa của tiệm đúng là đang mở, cửa sổ thủy tinh trong suốt và nền nhà đều dính đầy vết máu, mùi máu tươi nồng nặc tản ra xung quanh, trực tiếp khiến cho đám người vừa xuống xe nhíu mày thật chặt.

Ánh mắt thâm thúy của mắt Từ Dương hơi chuyển động vòng vo, không dâu vết mà đóng cửa xe lại, đồng thời nhìn theo chiếc xe việt dã đang đậu cách đo không xa, thần sắc thoáng qua trong con ngươi lạnh như hồ băng, trầm giọng nói: “Ngô Thiên Hạo ở lại cửa canh chừng, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong mau chóng đi lấy một ít thuốc quan trọng.”

Bọn Hạ Duyên Phong không chậm trễ chút nào mà gật đầu một cái, nhanh chóng hành động dựa theo lời Từ Dương. Từ Lâm xoay người trở lại trong xe lấy ra mấy túi lớn, đưa cho hai người Hạ Duyên Phong sau liền chạy về phía tiệm thuốc, nhanh chóng lấy các loại thuốc quan trọng, còn lại Từ Dương thì đi thẳng lên nhà kho lầu hai.

Tuy rằng quy mô của tiệm thuốc nhỏ không lớn, nhưng các loại thuốc cũng đều rất đầy đủ, lúc này Hạ Duyên Phong và Từ Lâm tựa như châu chấu mà di chuyển, thuốc biết hay không biết, tất cả đều đem cất vào túi, đương nhiên, lấy nhiều nhất vẫn là loại thuốc mà bọn hắn cần thiết nhất,

Tuy rằng rất muốn nói Từ Dương trực tiếp đem toàn bộ thuốc trong tiệm đều thu vào không gian, nhưng bọn hắn vẫn nhớ được chiếc xe đang ở phía bên kia. Bất luận là không thể để cho người của chiếc xe kia phát hiện được bọn họ có khác thường cũng tốt, lưu lại một chút thuốc men cho đồng loại cũng được, nhất cử nhất động của bọn họ cũng cần phải cẩn thận là hơn

Tiệm thuốc này chắc là vừa mới nhập hàng không bao lâu, nhà kho lầu hai đều chất đầy thuốc. Nhìn trước mặt một đống thuốc đầy đủ loại, Từ Dương nghĩ bọn họ thật sự may mắn. Mặc dù lúc trước đã góp nhặt không ít thuốc, nhưng không nhịn được một đống thuốc được bày ra trước mắt mà không cần tiền mua, cậu cũng liền không khách khí lấy hơn phân nửa, phần còn lại sẽ để lại cho người phía sau. Về phần sẽ có người chạy đến nhà kho tìm thuốc hay không, vậy thì không liên quan gì đến chuyện của hắn.

Đợi hắn cất xong thuốc từ lầu hai đi xuống, hai người trên mặt đất đã mang được một bao lớn chứa đầy ấp, vì vậy liền gọi hai người Từ hạ vẫn thu thập thuốc không dừng tay như trước: “Đừng..lấy nữa, nhanh đem tất cả lên trên xe, chúng ta mau chóng rời khỏi đây.”

Nói đến đây, Từ Dương hơi nhíu mày, thời gian khi cậu mới vừa thấy chiếc xe việt dã, cậu liền suy nghĩ trước khi bọn họ quẹo vào hẻm nhỏ, nói không chừng sẽ có không ít người cũng quẹo vào theo. Mới vừa rồi thả tinh thần lực chú ý tình huống xung quanh, quả thực nhìn thấy giờ phút này đã có mấy trước xe hướng theo bọn họ chạy tới.

Hẻm nhỏ này đều không phải rất rộng lớn, tối đa chỉ có thể cho phép hai chiếc xe đi song song với nhau, nếu để cho xe khác chạy vượt mức quy định, đến lúc đó liền xuất hiện tình huống không tốt, vô cùng có khả năng lần thứ hai bị tắc đường. Như thế, quẹo vào hẻm nhỏ thì không phải quyết định sáng suốt, ngược lại sẽ để cho bọn họ vây vào cảnh khó khăn, cho nên bây giờ bọn họ cần làm là mau rời khỏi chỗ này.

Hai người Từ Hạ tự nhiên là không phản đối chút nào, lâp tức dừng lại ý nghĩ thu gom thuốc trong đầu, bước nhanh đi tới trước cửa. Hạ Duyên Phong một người khiêng hai túi lớn chứa đày thuốc, Từ Lâm cũng không cam lòng phía sau mà khiêng một tí, còn lại một túi tự nhiên rơi vào trên người Từ Dương.

Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, tuy chẳng biết vì sao chiếc xe việt dã đã quẹo theo bọn họ chưa thu gom thuốc men, nhưng lại biết người trong xe vẫn luôn quan sát tình huống bên này của bọn họ, lúc này đương nhiên không thể có khả năng đem tất cả đồ vật đều thu vào không gian, miễn cho bọn họ khả nghi.

Bởi vì Từ Lâm đối với tình hình trong hẻm không quen thuộc bằng Từ Dương, nhiệm vụ lái xe giao cho Từ Dương. Chờ ba người Hạ Duyên Phong ngồi vào trong xe, vẻ mặt Từ Dương phức tạp liếc nhìn chiếc xe việt dã vẫn không có hành động gì, chợt thu hồi anh mắt thâm trầm, rất nhanh khởi động xe, một chút thời gian cũng không lãng phí mà lái ra ngoài.

“Anh Dương, chiếc xe kia dừng ở trước cửa tiệm thuốc.” Ngô Thiên Hạo vẫn luôn chú ý đến tình huống của chiếc xe phía sau, thấy trước xe kia không tiếp tục đi theo bọn họ, mà là chờ bọn họ lát đi mới chạy đến trước cửa tiệm thuốc, ánh mắt có hơi chút kì lạ.

Từ Dương không có trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua cửa kính chiếu hậu nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, đợi thấy rõ hai người thanh niên gần bằng hắn đi ra, không khỏi hơi nhíu mày, con ngươi đen kịt như có như không hiện lên một tia lạnh lùng không thể nhận ra.

“Thiên Hạo, cậu có cảm giác được hay không người thanh niên mặc áo sơ mi trắng nọ có chút quen mắt thế?” Hạ Duyên Phong nhíu mắt nhìn thanh niên mặc áo sơ mi trắng kia, có chút không xác định được mà hỏi. Lúc này hắn đang quay đầu chú ý động tác mấy người kia, chưa từng phát hiện lúc hắn nói đến lời này, ánh mắt Từ Dương lóe lên tia phức tạp.

“Cậu không nói tớ thật cũng không chú ý tới người này, nhưng nhìn kĩ kì thật cũng có điểm rất quen thuộc, nhưng mà bây giờ không thể nghĩ được từng gặp người này ở đâu.” Ngô Thiên Hạo tỉ mỉ quan sát người nọ, vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, đáng tiếc qua một lúc lâu, vẫn không thể nhớ tới đã từng gặp người nọ ở đâu.

Từ Lâm ngồi ở vị trí phó lái cũng nghe được đối thoại của hai người bọn họ, hăng hái quan sát người bọn họ nói. Lúc này người đó đang đứng bên cạnh xe, Từ Lâm đem thân hình cùng khuôn mặt của người đó vào trong mắt, theo khoảng cách càng ngày càng xa, cậu mới quay đầu trở lại, buông xuống ánh mắt lặng lẽ lục soát trí nhớ trước kia.

“Tớ nghĩ biết người nọ là ai rồi” Nhớ lại một đoạn thời gian lúc trước, thình lình Từ Dương hô lên thành tiếng, quay đầu nhìn hai người Hạ Ngô, vẻ mặt hơi lộ ra phức tạp nói rằng: “Người đó là sinh viên cuồng nghiên cứu nổi tiếng học khoa y của trường chúng ta Tưởng An Thành, nghe nói một tháng trước hắn đã được bệnh viện có lương cao nhất của thành phố C mời về làm.”

Nghe xong lời này của Từ Lâm, hai người Hạ Ngô đều nhớ lại người cao cao cuồng nghiên cứu Tưởng Anh Thành, đồng thời cũng lộ ra vẻ phức tạp. Ba người bọn họ ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, sau đó đều trầm mặt lại. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong xe trở nên kì quái không rõ.

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK