Tình hình cụ thể của Ngưu gia thôn hiển nhiên đều do Tạ Thiên nói, hắn có một chiến hữu sống ở Ngưu gia thôn, trước khi hắn rời khỏi bộ đội để thăm Tạ Hải, đặc biệt đến Ngưu gia thôn đi thăm hỏi vị chiến hữu xuất ngũ sớm hơn hắn, lúc đó theo hắn đi vài vòng trong thôn, chưa từng nghĩ hôm nay lại vừa vặn đi ngang đây.
Xe cách thôn khoảng chừng 50m liền ngừng lại, Từ Dương không thấy một bóng người nào, tâm tình có chút trầm trọng nhíu mày. Cảm giác này thật sự là quá khác thường, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của tang thi, nhưng lại không thấy một cái bóng của tang thi nào, thật không biết tang thi thôn này đã đến nơi nào.
Ba người Hạ Duyên Phong cẩn thận quan sát tình huống xung quanh thôn một chút, trong lòng đều có một loại cảm giác kì quái. Ngô Thiên Hạo nhìn về một phần nhỏ ruộng lúa chưa được thu hoạch đằng xa, thật không biết có nên vì thôn này mà cảm thấy may mắn hay không, may mà bọn họ đã sớm thu hoạch lúa, không thể lãng phí lúa như vậy được.
“Anh Dương, chẳng lẽ những tang thi này đang cùng chúng ta chơi trốn tìm sao?” Nhìn thấy một cánh đồng lúa hầu như đều trơ trụi và thôn nhỏ không có một chút âm thanh nào, Ngô Thiên Hạo thu hồi ánh mắt, tâm trạng có chút ngưng trọng hỏi.
“Tôi thấy không giống đang chơi trốn tìm, ngược lại có chút giống như tang thi đang bị nhốt ở chỗ nào đó.” Hạ Duyên Phong nghĩ lại những tin tức hắn cảm nhận được, chăm chú suy tư trong chốc lát, sau đó đem điều hắn đoán được nói cho mấy người trong xe biết.
Đuôi lông mày Từ Dương khẽ nhíu, nhìn hắn thật sâu, rồi lập tức thay đổi cách nhìn với người này. Xem ra, tuy rằng người này trầm mặc ít nói, sức quan sát so với kiếp trước càng thêm nhạy bén, cho nên mới nhận thức được hơi thở yếu ớt từ nơi xa xôi truyền đến như vậy, quả nhiên không khiến người khác đánh giá thấp.
“Tôi và Duyên Phong nghĩ như nhau, nếu như đoán không sai, phải có người đem tang thi nhốt vào khu vực phía sau thôn.” Từ Dương cau mày, cẩn thận cảm giác một chút lại nói: “Khoảng cách có chút xa, tạm thời không có cách nào phân biệt được cụ thể là đang ở phương hướng nào.”
“?” Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo bị đối thoại của hai người bọn họ làm cho hồ đồ, có chút không dám tin tưởng há hốc mồm. Sau một lát, Ngô Thiên Hạo nhịn không được đập mạnh: “Mẹ nó Rốt cuộc có bao nhiêu người kì lạ như thế, tiểu đội ta vận khí cũng thật là “Tốt”, hiển nhiên vô tình đến một thôn nhỏ đều gặp phải loại chuyện nuôi tang thi này.”
Từ Lâm gật đầu phụ họa, tuy rằng lại một lần nữa bị tin tức này kinh hãi, nhưng cũng may trước đó không lâu đã gặp phải nhiều chuyện cổ quái như vậy, cho nên lần này hắn chỉ là ngẩn người, sau đó rất nhanh hoàn hồn, không hề ý kiến gì nữa, bởi vì hắn đã mệt mỏi không còn sức lực để nói nữa.
…Nghe được cuộc nói chuyện trong chiếc xe phía trước mà sắc mặt ba người Tạ Thiên đều đen lại, trên mặt cũng không có vẻ thái hóa, tựa hồ cũng trải qua không ít sự việc tương tự.
Hạ Duyên Phong nghe Từ Dương phân phó xong, tiếp tục lái xe đi đến thôn nhỏ. Đến trước cửa tòa nhà đầu tiên, toàn bộ thôn vẫn im lặng như trước. Đi lên phía trước một chút nữa, trong lúc mơ hồ đã nghe được một âm thanh nho nhỏ kì quái.
Vừa nghe đến âm thanh này, mấy người trong xe đều tập trung tinh thần cao độ, trong tay mỗi người đều cầm chắc vũ khí của mình. Trải qua năm ngày, bọn họ đã có thể thông thạo xuất ra dị năng công kích hoặc là tấn công vũ khí. Không biết ở dưới tình huống nào, vũ khí trong tay, dị năng trong người, chiến đấu đã trở thành một loại bản năng.
Trước hết Ngô Thiên Hạo đi tới cửa sắt, từ trong túi lấy ra một thanh sắt, không cần tốn nhiều sức đã mở được khóa. Nhìn thanh sắt bẻ xong khóa một chút, lòng lặng lẽ nghĩ không biết khi nào dùng dị năng trực tiếp đem khóa này nung nóng, như vậy liền không cần mỗi lần làm việc này đều mang thanh sắt ra, thật sự là càng ngày càng giống thiếu niên bất lương.
Tuy rằng sân không phải rất lớn, nhưng cũng đủ chỗ đậu hai chiếc xe, đáng tiếc cửa sắt không đủ rộng, không có cách nào lái xe vào trong. Từ Dương đứng vững ở bên cạnh xe, như có điều suy nghĩ nhìn mấy gian phòng xung quanh một chút, đơn giản trực tiếp thu hai chiếc xe vào không gian, dù sao không có ai biết không gian cậu lớn bao nhiêu, thu vào không gian cũng an tâm hơn.
Đoàn người đi đến phòng khách, nhìn mấy thứ đồ dùng trong nhà kiểu dáng đơn giản, cũng có chút ngoài ý muốn. Mấy người phân tổ hành động, lại nhìn các phòng khác một chút, tuy rằng mỗi gian phòng đều bày ra đồ dùng cần thiết trong nhà, nhưng nhìn lại không giống như đã từng có người ở căn phòng này, ngược lại có chút giống như nhà mới vừa xây không bao lâu.
Tạ Thiên xuất thân quân nhân liền theo thói quen kiểm tra các gian phòng, xác định không có gì nguy hiểm, mới mở miệng nói: “Trong phòng chỉ có sàn và tủ quần áo, không nhìn thấy quần áo và đồ dùng hằng ngày, các loại chăn bông, xem ra chủ nhà chưa kịp dọn vào nhà mới, lại bắt đầu tai nạn.
Ngô Thiên Hạo đang từ trên lầu đi xuống nghe được lời nói như thế, tâm tình trầm trọng than thở: “Tuy rằng tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi rồi, ở đây so với ngủ đêm ở bên ngoài còn khiến người ta rợn cả tóc gáy mất.”
Mấy người chưa lên lầu xem xét không biết hắn nói vậy là có ý gì, đồng thời nhìn về Tạ Hải cùng điều tra tình hình với Ngô Thiên Hạo, ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng, đón nhận ánh mắt của mọi người, nghiêm túc không gì sánh được nói: “Chúng tôi vừa mới đến tầng cao nhất, phát hiện thấy có mấy người đi lại ở mấy ngôi nhà kia, nhìn như là người dân trong thôn.”
“Vậy các cậu nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì không? Có thấy tang thi hay là động vật tang thi hay không?” Từ Dương nhíu mày, dừng một chút thì thào nói nhỏ: “Nói như vậy, người dân nông thôn có không ít người thích nuôi chó, nhưng lúc chúng ta đi đến nơi này, đừng nói chó, ngay cả tiếng gà cũng không nghe, thật sự có cái gì đó không đúng.”
Nghe nói như vậy, vẻ mặt của mọi người lập tức thay đổi mấy lần, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trong lúc nhất thời không ai mở miệng nói gì, trong phòng khách lại càng thêm yên tĩnh.
Từ Lâm trầm ngâm một chút, giương mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, hơi có chút do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem nghi vấn của hắn nói ra: “Mọi người nói, gà vịt nơi này có thể hay không đã bị bọn họ đem cho tang thi ăn?”
Lời này của Từ Lâm nói ra, thần tình của mọi người trở nên có chút cổ quái, nhưng lại thật sự có cảm giác như vậy. Mọi người yên lặng nhìn nhau vài lần, sau đó đều trầm mặc lại, qua một lúc lâu chưa từng có người nói.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Từ Dương biến sắc, quyết đoán nói rằng: “Ở chỗ này suy nghĩ vẫn vơ, không bằng thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh thăm dò tình hình thôn này một chút rồi mới quyết định.”
Tạ Thiên gật đầu, đồng ý nói: “Từ Dương nói không sai, nếu quyết định đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, vậy cần phải tìm hiểu tình hình lân cận. Bằng không, có người muốn lén lén lút lút làm chuyện gì đó, trời lại khuya khoắt, chúng ta cũng hành động không tiện.”
Mấy người còn lại không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý đề nghị này, dù sao mọi người đều mệt nhọc nhiều ngày, thật vất vả mới tìm được một chỗ khá tốt để nghỉ ngơi, cho dù ai cũng đều không hy vọng đêm khuya khoắt lại có “Người” tới quấy rầy, chuẩn bị một chút cũng yên tâm hơn một tí.
Từ Dương thấy bọn họ không có ý kiến, lập tức chia làm ba tổ bắt đầu hành động. Hạ Duyên Phong và Tạ Thiên một tổ, Ngô Thiên Hạo và Tạ Hải một tổ, ba người khác một tổ. Thời gian các thành viên tiểu đội thức tỉnh dị năng khác nhau, sức mạnh của bản thân cũng bất đồng, phải đảm bảo an toàn đồng thời còn phải để bọn họ học được phối hợp, thật sự là đau đầu.
Mọi người bàn xong dò xét tình hình liền lập tức trở về bàn bạc hành động cụ thể, ba tổ bắt đầu chia nhau hành động. Một tổ Từ Dương lặng lẽ đi tới phía sau thôn nhỏ, bất ngờ trên đường gặp được vài bóng người. Ba người nhanh chóng trốn ở một cái góc, lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào mấy bóng người nhút nhát.
Mấy người kia nhìn giống như không phải là người trong thôn, nhìn một cái cũng có thể thấy được không phải là cái loại tốt lành gì. Đi ở phía trước là một người xấu xí, giống như là hình dạng của con chồn, mấy người theo ở phía sau, tuy rằng nơm nớp lo sợ, nhưng mặt mày lại có vẻ tham lam không che giấu được.
“Xoa Tử, mày nói xem lão đại có phải là muốn động thủ hay không? Tao nghĩ địa vị nhóm người kia rất lớn, chúng ta trêu chọc bọn họ, nói không chừng ăn phải kết quả không tốt.” Nói chuyện là một tên lớn lên vẻ mặt lấm la lấm lét, hai người hợp một chỗ, thật ứng với câu “Chồn cáo chúc tết gà*”. (Nguyên văn: 黄鼠狼给鸡拜年: Hoàng thử lang cấp kê bái niên. Ý câu này là giả vờ thiện lương để thực hiên một mưu đồ gì đó.
“Lão đại nói một ai dám nói hai, mày không nhìn thấy hôm kia có một con mẹ sống chết không chịu vâng lời hầu hạ lão đại, sau đó liền ném cho một đám huynh đệ chơi đùa, chơi xong liền ném tới gian nhà đá nhốt tang thi này sao?” Tên mặt chồn một bộ hận rèn sắt không thành thép: “Nếu mày muốn sống tốt, cứ dựa theo lời lão đại nói. Nếu không, nói lầm bầm, lão đại mất hứng đem mày ném tới nhà đá, đến lúc đó ai cũng không thể nào cứu mày được.”
“Mày nói không sai, tao sẽ không hỏi lại mấy loại chuyện này nữa. Chỉ cần lão đại phân phó tao làm, tao sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ lão đại giao.” Người thiếu niên liên tục gật đầu cho thấy hắn chân thành, mấy người khác cũng theo đó mà cúi đầu khom lưng cho thấy lập trường.
Tuy rằng mấy người bọn họ thấp giọng, nhưng thính giác ba người Từ Dương đều không phải bình thường, nên đều nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ. Ánh mắt Từ Dương như có như không mà xem xét sắc mặt của Từ Lâm và Đàm Quỳnh Linh, nhìn bộ dạng bọn họ đều hận đến nghiến răng nghiến lợn, lặng lẽ thở dài ở trong lòng.
Không phải không thừa nhận, từng lời nói của hai người họ thực sự làm cho tức giận. Xem ra thôn nhỏ này kì quái như vậy, nguyên nhân hẳn là đang ở bên trong. Nếu đối phương đã tính kế trên người bọn họ, vậy bọn họ không đáp trả trở về thì thật sự không giống phong cách của tiểu đội bọn họ rồi.
Hoàn