Cho đến khi bốn người kia hùng hùng hổ hổ rời khỏi, Từ Dương vẫn không quăng cho bọn họ một ánh mắt, ở bên ngoài đi qua lại, dứt khoát về xe, để tránh khỏi lần thứ hai gặp phải chuyện như vậy. Nói thật, nếu không có hai vị kia, cậu căn bản sẽ không thêm vào đoàn xe.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể không có bọn cậu, đoàn người Tôn Thành Long cũng có thể an toàn đưa bọn họ về căn cứ. Chỉ là nghĩ tới hai đời tận thế khác biệt, lại vừa nghĩ tới sau này hai vị kia có thể nghiên cứu ra được cách tinh lọc đất trồng, cuối cùng vẫn là thấy có thể giúp thì tốt hơn.
Hạ Duyên Phong cũng không ở bên ngoài bao lâu, vốn có nghĩ ở bên ngoài nấu cháo giống như đoàn xe này nọ, nhưng gặp phải chuyên này, đừng nói Từ Dương không vui, ngay cả hắn cũng thấy mất hứng, mắt lạnh đảo qua những người sống sót vẫn thỉnh thoảng lén lút nhìn qua bên đây, dứt khoát trở về trong xe.
Về phần cơm trưa, hai người một chút cũng không lo, bọn họ ở trong không gian đã chuẩn bị không ít lương khô có thể ăn liền, hơn nữa còn có nhiều mùi vị. Nếu chỉ có hai người bọn họ, bọn họ sẽ tận hưởng thời gian hưởng lộc ăn; nếu có người ngoài ở đây, các loại lương khô đúng lúc có thể có công dụng.
Tôn Thành Long chú ý tới hai người Từ Hạ không có ăn cơm trưa mà đã trở về xe, trong lúc nhất thời có chút bận tâm là vì phiền lòng bởi chuyện mới vừa rồi, vì vậy liền tới thành khẩn xin lỗi: “Thật xin lỗi, đã tạo cho các cậu phiền toái, tôi sẽ cho người chú ý, sẽ không lại cho bọn họ đến quấy rầy các cậu.”
Nói thật, tuy rằng tối hôm qua Từ Dương đều nói đến, nhưng hắn vẫn cảm thấy có lẽ là cậu nói có chút khoa trương, nhưng nhìn chuyện vừa nãy, xem ra, Từ Dương thật sự không thích dây dưa với những người đó.
Nghĩ những chuyện gặp phải tới nay, Tôn Thành Long mắt lạnh quét nhìn một lượt vài tên sống sót mỗi lần gặp phải tang thi chỉ biết chạy trối chết, đến lúc ăn cơm thì ngồi chờ ăn, lúc trước đã cảm thấy không cần phải…cứu mấy người này, đụng phải việc này, càng cảm thấy bọn họ thật tệ hại.
Lúc này, Từ Dương ngồi ở ghế phụ lái đã nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết có nghe được câu xin lỗi của Tôn Thành Long hay không, Tôn Thành Long đứng ở ngoài xe liếc nhìn Từ Dương, sau đó nhìn về phía Hạ Duyên Phong, xem ra thật không muốn vì việc này mà phá đi mối quan hệ tốt vất vả lắm mới tạo được.
Kì thật Ha Duyên Phong cũng muốn làm như không thấy giống Từ Dương, nhưng hắn biết Từ Dương thật sự không thích phản ứng loại chuyện này, thân là đồng đội kiêm người yêu cậu, hiển nhiên phải giúp ứng phó một chút, mặc kệ nói như thế nào, bây giờ bọn họ hợp tác quan hệ cùng Tôn Thành Long, thực sự không thích hợp để trở mặt.
Này đây, hắn hơi có chút bất mãn mà nói cho Tôn Thành Long chuyện vừa xảy ra, này có thể so với Tôn Thành Long biết được hơn một chút, chỉ kém đem dáng vẻ bốn người kia mô phỏng đi ra, cũng có thể khiến hắn biết những người sống sót mà hắn cứu trợ là dạng người gì.
Tôn Thành Long nghe đến đây, sắc mặt trở nên không tốt lắm, muốn nói thấy việc này thì có chút may mắn, cho rằng bọn họ cũng sẽ không qua để ý việc này, nhưng cho tới bây giờ, hắn thật là thẹn quá hóa giận, sau khi cáo từ trở về không biết đã nói gì với mấy người này, lúc này liền không còn ai dám đánh chủ ý lên xe việt dã.
Sau khi dùng xong cơm trưa, đoàn xe lại tiếp tục chạy đi, tối hôm qua khí trời đột nhiên giảm xuống vài độ, cả ngày hôm nay đều âm trầm, nhưng lại liên tục có gió lạnh. Thân thể cường tráng còn có chút lạnh, thân thể không tốt cũng thấy có hơi lạnh.
Vì vậy, bất kể là để tự thân an toàn cũng được, mau chóng tìm được một chỗ có thể che mưa che gió cũng tốt, tất cả mọi người đều hi vọng có thể chạy tới căn cứ thành phố L. Chuyện có tới bây giờ, có mấy người sống sót vẫn cứ ngây thơ như cũ cho rằng, chỉ cần bọn họ an toàn đến căn cứ L, mọi người sẽ chuyển biến tốt.
Ngoại trừ những người đã sống ở căn cứ, không ai biết tình hình của căn cứ là gì, lúc này tất cả mọi người phải cảnh giác mọi thứ xung quanh, cho dù có người sống sót hỏi, bọn họ lấy được đáp án cũng đều là hàm hàm hồ hồ.
Hơn ba giờ chiều, đoàn người như trước mau chóng chạy hướng phía căn cứ L, mắt thấy khí trời dần dần tối lại, trong lòng mọi người không khỏi bối rối, rất sợ lúc này bắt đầu mưa. Hồi tưởng lại trận mưa kia, chỉ cần biết rằng tai nạn mà trận mưa kia mang đến đều khiến người sống sót nhịn không được khẽ rùng mình.
Lúc đoàn xe gần đến một nhà xưởng bỏ hoang, Từ Dương xa xa liền chú ý có một cỗ nguy cơ truyền đến từ nhà xưởng, lập tức nói cho Tôn Thành Long biết việc này.
Lúc này, trước xe đi tuốt đằng trước đã gần đến nhà xưởng, trên xe đều là quân nhân, trong đó còn có vài tên dị năng giả, hiển nhiên cũng cảm thấy loại nguy cơ mãnh liệt này, lúc này Tôn Thành Long ra lệnh, ngay lập tức chuẩn bị nghênh chiến
Mệnh lệnh mới vừa hạ xuống không lâu, chiếc xe phía trước chợt ngừng lại, sau đó là mấy tiếng súng vang lên xé toạt bầu trời, trực tiếp dọa mấy người sống sót phía sau. Ngoại trừ đoàn xe vốn có phải ra hơn mười quân nhân cùng mấy tiểu đội gia nhập dọc đường đều tức khắc tiến nhập vào trận chiến, những người sống sót nhát gan đều núp ở trong xe.
Từ Dương và Hạ Duyên Phong cũng không nói nhảm, lập tức mở cửa xuống xe, trong nháy mắt gia nhập vào cuộc chiến. Chỉ có mấy con tang thi tốc độ cao ở ngoài, còn lại đều là tang thi cấp thấp, trái lại để cho bọn họ thở dài một hơi. Nếu như tất cả đều là tang thi cấp ba cấp bốn, e rằng lúc này bọn họ lành ít dữ nhiều.
Mấy tên dị năng giả khác thấy tang thi chen chúc mà đến, lập tức cũng không quản được nhiều như vậy, rất nhanh xông phía trước chém giết tang thi, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều loại dị năng đánh từng đạo trên không trung, kích thích người bên ngoài đến hoa mắt choáng đầu.
Đáng ăn mừng chính là, lúc này bọn họ đã gần đến căn cứ L, cái chỗ này đã từng bị quân đội căn cứ và đoàn làm thuê càn quét qua một lần, hiện tại đụng phải tang thi đều là mấy ngày gần đây tụ tập đến, nếu không, số lượng tang thi không phải chỉ có bây nhiêu đây.
Hao tốn một phen công sức, cuối cùng đoàn người cũng tiêu diệt xong một cơn tang thi đột nhiên xuất hiện. Dừng lại một cái, mọi người gia nhập chiến đầu dường như đã thương lượng xong, im lặng không lên tiếng nhặt tinh hạch trong não tang thi.
Một thời gian trước, phát thanh đã công bố ra tác dụng của tinh hạch, kì thật chỉ là nghiệm chứng của quốc gia mà thôi. Từ lúc trước công bố sự việc, không ít dị năng giả đều phát hiện bí mật này, nhưng đại đa số mọi người đều giấu diếm xuống mà thôi.
Đương nhiên Từ Dương sẽ không đoạt những tinh hạch của mấy người này, chỉ lặng lẽ vận dụng tinh thần lực nhặt tinh hạch thuộc về cậu, đợi nhặt xong tinh hạch, lạnh nhạt nhìn máu đen như mực trên mặt đất, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn người sống sót chỉ lo khóc lóc mà không cầm vũ khí lên phản khán, sau đó mặt không đổi sắc đi về xe.
Có lẽ là thấy được lợi hại của hai người Từ Hạ, khi đi ngang qua chiếc xe có vài dị năng giả vẫn không có chào hỏi, đại thể đều có chút tỏ vẻ bắt chuyện, có hai gã dị năng giả đi tới nói chuyện vài câu cùng với Hạ Duyên Phong, sau đó mới đi đến xe bọn họ.
Trải qua cuộc chiến này, tuy rằng đoàn xe tổn thất không lớn, nhưng lòng mọi người đều nặng trĩu, vốn gặp phải tang thi đã khiến giày vò, nhưng trong đội này còn có nhiều người sống sót chỉ biết chạy trối chết mà không biết chiến đấu, bây giờ việc này lại càng sốt ruột.
Trong lúc mọi nguời lần lượt trở lại xe, chuẩn bị tiếp tục chạy đi, thì một tiếng kêu chói tai kinh hãi người xung quanh, mọi người nhìn lại theo tiếng kêu, chỉ thấy một người trung niên nhỏ gầy bị một dây leo treo lên, dây leo bén nhọn xuyên qua lòng ngực người đó, máu đỏ tươi bị dây hấp thu nhanh chóng, con nguời trừng lớn tựa như chết không nhắm mắt.
Chỉ là mấy giây, người trung niên chỉ còn một thi thể khô, tựa như bị quái vật hút hết sạch máu. Nhìn dây leo màu xanh đậm đang giơ nanh múa vuốt của bụi cây kia, lúc hấp thu máu của người đó, trong nháy mắt lại bành trướng hơn vài lần.
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai không khống chế vang lên, người sống sót thấy bụi cây kia liền liều lĩnh chạy trốn về phía dị năng giả và quân nhân, không kịp trốn thoát, phút chốc liền bị dây cuốn lấy, ngay sau đó, một sinh mệnh lại tiêu tan.
Hai người Từ Hạ lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới, đột nhiên xuất hiện mấy khối băng lớn nhỏ khác nhau chém dứt dây leo, bụi cây kia thật là không ngờ lại có người sẽ làm nó bị thương, tất cả dây leo đều thu hồi lại, đồng thời hướng đến người tạo nên thương tổn cho nó là Từ Dương.
Tốc độ dây leo nhanh không thể tin được, Từ Dương không kịp tránh ra, chỉ phải vội vàng khởi động một lá chắn băng, khiến cho cậu không tin được, dây leo bị chém đứt lại sắc bén như lưỡi dao, chui tọt vào trong lá chắn băng. Nhìn dây leo liên tục chui vào trong lá chắn bắng, lúc này Từ Dương liền tăng thêm độ cứng cho lá chắn, sau đó nhanh chóng tách ra.
Lần lượt có người gia nhập vào chém giết dây leo, Từ Dương thừa dịp lúc này tìm kiếm nhược điểm của nó, nhìn dây leo bị chém liền có thể phục hồi một lần nữa, trong lòng dần dần hiểu rõ.
Trong lúc mọi người đang cùng chiến đấu một sống một còn với dây leo, Từ Dương chậm rãi tìm kiếm tinh hạch của dây leo, đó là một loại tinh hạch không quá chênh lệch với năng lượng của thú tinh hạch, đời trước lúc xuất hiện thực vật biến dị, nghiên cứu viên đều gọi năng lượng trong cơ thể thực vật là biến dị hạch, như vậy cũng có thể phân chia ra năng lượng thạch khác nhau.
Thật vất vả mới tìm được vị trí của biến dị hạch, trước tiên Từ Dương hạ xuống cho mình một tinh thần phòng ngự, sau đó bắt đầu tập trung dùng tinh thần lực tiến công về phía biến dị hạch kia. Không dùng quá lâu, đột nhiên một tiếng “Bùm” vang lên, bụi dây leo kia tan thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Hoàn