Giờ nghỉ trưa cùng ngày…
- “Làm bài đc ko mày” – thằng
Tuấn hỏi tôi.
- “Thằng khùng, môn toán mà đi
hỏi thằng này làm bài đc ko” –
thằng Khanh chen vào.
- “Mày điên à, ý tao hỏi nó là có bị
dính con 9, 5 hay 9, 75 ko?” –
thằng Tuấn cự lại.
- “Uh, cầu cho cô nào chấm bài
nó, trừ điểm phần trình bày xấu
hoặc cẩu thả đi” – thằng Khanh
hùa theo.
- “Tụi mày cứ mà ngồi mong mặt
trời mọc hướng Tây đi” – tôi đáp
trả.
- “Môn anh chú có dự tính gì
chưa?” – 2 thằng hỏi tôi rồi cười
to.
- “Đến đâu hay đến đó thôi, ko
nên cưỡng cầu” – tuy nói vậy
nhưng tôi cũng hơi lo.
Khanh và Tuấn là 2 thằng bạn
chơi với tôi từ hồi cấp 2, ba đứa
thân với nhau lắm. Tuy lên cấp 3
ko học cùng lớp nhưng lúc rảnh
thì thường họp mặt cùng nhau
trò chuyện, chém gió, gái gú…
Cả 3 ngồi chém với nhau đc một
lúc thì ai nấy đều trở về phòng
thi của mình để chuẩn bị.
Tôi lên phòng thi, thấy ai cũng
cầm trên tay quyển sách tiếng
anh, ráng nhồi nhét cái đống chữ
kia vào trong đầu. Chậc, chán quá
đi thôi, mặt ai cũng căng thẳng,
hầm hì thế kia làm tôi chẳng dám
bắt chuyện với ai. Chắc các bạn
thắc mắc, vì sao tôi ko tranh thủ
những giây phút quý báu trước
khi thi mà ôn bài nhỉ? No no,
that’s impossible!! Tôi cảm thấy
mình đã dốt tiếng anh, thì giờ
này có mang sách ra mà gặm thì
vô nghĩa quá, thôi thì kiếm chỗ
nào ngồi chơi vậy.
Lướt mắt toàn phòng, ý, có 1 em
đang ngồi nghe nhạc mà ko cầm
sách. Ui chu choa, xinh quá, đẹp
thiệt ta ơi…Tóc đen dài hơn vai,
da trắng, môi cong đang giãn ra
nhìn rất đáng yêu, cái mũi nhỏ
thon và tinh tế. Em đang nhắm
mắt và hưởng thụ âm nhạc một
cách tự nhiên và say mê.
Tôi liền tiến đến, ngồi đối diện
em và ngồi xuống, nếu bác nào
hỏi để làm gì thì đi chết đi,
đương nhiên là bắt chuyện rồi.
Tôi tiếp tục quan sát em kĩ hơn,
em nói thật với các bác, nhìn
càng gần càng phê, chịu ko nổi,
đẹp quá sức tưởng tượng. Em
liếc xuống phía dưới cổ áo, chà,
cổ trắng và đẹp quá, lại thơm
nữa, đôi mắt em tiếp tục đi
xuống dưới, chà, đầy đặn quá…ý
nhầm, cái phù hiệu đẹp quá, lớp
gì đây, lớp Bxx, trời, chuyên anh
của khối 11. Tôi giật mình 1 hồi,
thì cảm thấy bầu không khí có vẻ
nóng, căng thẳng, cảm giác như
có ai đó đang rình mình ấy, đưa
mắt lên thì chạm ngay đôi mắt
của em ấy…
2 đứa nhìn nhau chằm chằm. Mắt
em ấy đẹp lung linh, tròng mắt
nâu, hàng lông mi dài và góc
cạnh, tôi như bị hút hồn vài giây.
Thấy tôi cứ nhìn hoài, mắt em ấy
trừng lên, rồi quay mặt sang bên.
Lúc này tôi mới để ý em ấy na ná
giống cô bé ngồi bàn trên trong
giờ thi toán.
- “Hey, bạn ơi…” – tôi cười cười
gọi em.
…no reaction…
- “Hey, bạn ơi…” – tôi kiên trì.
Em quay lại rồi nhìn tôi với ánh
mắt mệt mỏi.
- “Nhớ mình ko, sáng thi toán
chúng mình ngồi gần nhau nè…”
– tôi cười nói.
…no reply…
- “Mình cho bạn mượn máy tính
nè, nhớ ra chưa?”
…no reply…
Shit, em này khó nhằn dữ. Giỡn
mặt thiệt ta, khinh nhau nó vừa
vừa thôi chứ…
- “Sáng nay cậu làm toán được
ko?”
Mặt em nhăn nhó nhìn tôi, rồi
đứng phắt dậy, ra khỏi phòng.
“Con điên…” – Tôi lầm bầm trong
mồm.
Người khác hỏi ko trả lời, thái độ
coi thường xung quanh, thì có
xinh cũng chả thèm (nói thế thôi,
đẹp ai chả mê các bác ạ…).
Lúc giáo viên phát đề thi, tôi và
em ấy ko ngồi gần nhau nữa,
nên mọi chuyện cứ tiếp diễn như
bình thường.
Cuối ngày hôm đó…
“Chắc cũng trên trung bình…” –
tôi tự dối mình.
“Kì này về mình phải học thêm
anh văn thôi, chứ cứ chơi vơi thế
này thì nguy hiểm quá. Gum, mày
phải cày anh văn, một ngày phải
dành 1h30’ học anh văn, xem tivi
kênh tiếng anh…” – tôi vạch ra
trong đầu một kế hoạch tự rèn
luyện ngoại ngữ cho bản thân
một cách sáng tạo và tối ưu,
nhưng tôi biết, tôi chẳng bao giờ
làm theo cả. Ko biết mọi người
thế nào, riêng tôi thì chả bao giờ
làm theo kế hoạch học tập đã đề
ra, vì tôi ko thích cuốc sống tẻ
nhạt như vậy, như đã đc định
trước phải làm gì, sẽ làm gì…Điều
đó rất nhàm chán, tôi muốn đc
thoải mái, làm gì mình thích, lúc
nào muốn thì học, ko thì chơi, ko
gò bó gượng ép. Đúng y như câu
nói bất hủ nào đó: “Học hành chỉ
là hình thức giải trí sau những
giờ vui chơi căng thẳng”.