ngoằm, tay thì cầm miếng bánh
poca đưa sang mời em ấy.
Em chần chừ vài giây rồi tiếp
bánh từ tay tôi, nhìn miếng bánh
vài giây nữa rồi mới cho vào
miệng.
Sợ tao bỏ thuốc à, anh ko tồi tệ
đến mức đó đâu, hừ…
- “Sao, ngon ko?” – tôi nhìn em
rồi hỏi.
- “Cũng ngon” – em reply
Ko ngon bố mày vả chết, mua
mất gần 15 koozing đấy…
- “Bạn học lớp Bxx hả, chắc tiếng
anh bạn giỏi lắm phải ko?”
- “Uhh…”
- “Sao mình thấy bạn thường
ngồi đây 1 mình vậy, bạn bè của
bạn bận gì hả?”
- “ Ưmmm…Mình ko có bạn”
- “Ko đâu, bạn có bạn mà…”
- “Ko, mình ko có ai cả…”
- “Thế mình đây ko phải bạn của
cậu à?”
- “Ơ…ưm…chúng ta chỉ nói
chuyện với nhau một lát thôi,
mình còn chưa biết tên cậu nữa
mà…”
- “Một khi chúng ta học cùng
trường thì đã là bạn rồi. Tên
mình là xxx, mọi người thường
gọi mình là Gum, và mình rất sẵn
lòng làm bạn của cậu…”
- “Mình…”
- “ Thôi đừng nghĩ nữa, mình là
bạn cậu rồi đó, cấm phản đối”.
- “ Cậu đang nghe bài gì thế, cho
mình mượn cái tai nghe chút…” –
tôi nhanh tay lấy tai nghe từ tai
em.
Cầm tai nghe đeo vào tai, tôi giật
mình…Chả có tí nhạc gì cả, vậy là
em chỉ đeo tai nghe mà ko bật
nhạc. Tôi nhìn em, em mím môi
quay mặt đi rồi cúi xuống.
Lúc đấy tôi thấy em mới cô đơn,
đáng thương làm sao…
- “Nè, đeo lên tai đi” – tôi lấy 1 tai
nghe của mình xuống rồi đưa
cho em.
Em nhìn tôi với ánh mắt ngạc
nhiên…
- “Cầm lên đi, haizzz…” – tôi mệt
mỏi nhìn em.
Cuối cùng, em cũng cầm rồi đeo
lên tai…
……
“Reng…reng…reng…”
- “ Chuông vào lớp rồi, hẹn gặp
cậu ngài mai nhé” – sau khi nhận
lại tai nghe từ tay em, tôi đứng
dậy nói
- “Cảm ơn bạn” – em nhìn tôi nói
rồi quay về lớp.