- “Uh, thôi thầy về đi…” – Vi cười
tiễn tôi ra khỏi nhà.
- “Gâu…gâu gâu…” …???
- “Im mày, chó khôn ko cắn
bậy…” – tôi bực mình quát con
Beck.
- “Này, lần sau ko đc nói như thế
với Beck, nghe ko?” – Vi khó chịu
nói với tôi.
Nghĩ cũng đúng, mình ko phải
chủ của con chó nên chửi nó
cũng kì, vả lại còn chửi ngay
trước mặt chủ của nó.
- “Uh, thầy xin lỗi. Thôi, thầy về
đây, bye “
- “Bye bye thầy” – Vi vẫy tay chào
tạm biệt
Chap 12:
Tối nay là lễ hội noel ở trường,
tôi đang mặc bộ lễ phục mà ban
tổ chức phát cho các thí sinh,
những ai tham gia cuộc thi
“P&P”, đó là một bộ vest, chậc,
nhà tài trợ ko bik là ai mà chơi
nổi quá.
19h lễ hội mới bắt đầu. 21h sẽ
tuyên bố danh hiệu “P&P”. Tôi ở
nhà đến 19h30 thì mới đến
trường. Lúc vào thì xung quanh
nhà thi đấu đã đầy khách.
Hôm nay nhà thi đấu đc tân trang
rất đẹp, treo khắp nơi trên tường
là những bông hoa tuyết, lốm
đốm trên đất là những hạt tuyết
giả càng làm tăng thêm nét noel
trong đây. Ở giữa là một cây
thông lớn, chắc là cây giả, cao
chừng 4- 5m, treo đầy những vật
trang trí bóng loáng. Xếp dưới
cây thông là hàng đống gói quà,
chắc cũng giả nốt, đc gói gem
cẩn thận và xinh xắn. Đẳng sau,
đối diện với sân khấu chính là
dãy bàn thức ăn phong phú với
đủ loại: hoa quả, thịt gà, bò
nướng…cùng với vô số loại nước
uống như pepsi, coca, trà chanh,
trà sữa…
- “Ôi, hoàng tử, hoàng tử của
lòng em kia rồi…”
Bỗng 1 tiếng hét bỉ ổi vang lên,
chả cần quay lại cũng biết đó là
thằng Khanh.
- “Hai tụi mày đến lâu chưa?” –
tôi hỏi
- “Lâu rồi, 19h đã vào rồi, nãy giờ
đi tìm mày đó.” – Tuấn nói.
- “Kì này khối 12 chơi nổi quá, tài
trợ đồng phục toàn hàng chất.
Thí sinh P&P, nam thì vest đen,
nữ thì đầm trắng dài đến gót
chân.” – Khanh than thở nói.
Nhìn rải rác khắp nhà thì đấu, nổi
bật nhất có lẽ là những bộ đầm
trắng. Những bạn nữ này vốn dĩ
đc chọn tham gia P&P bởi vẻ bề
ngoài của mình, mặc thêm chiếc
đầm trắng sáng dài, phối cùng
với khung cảnh trang trí trắng
như tuyết xung quanh thì càng
lung linh, đẹp đẽ hơn, điều đó là
ko bàn cãi.
Vô thức nhìn về 1 hướng, tôi
trông thấy 1 hình ảnh có lẽ sẽ ko
bao giờ quên đc. Vi mặc trên
người bộ đầm dài, làn da trắng
như tuyết, mái tóc đen tuyền
duỗi xuống điểm xuyết thêm cho
sự rực rỡ của chiếc đầm, gương
mặt đẹp như một thiên thần. Vi
đứng đó một mình, cả người toát
lên sự lạnh lùng, dường như
cách ly với thế giới xung quanh,
trông Vi lúc này như một cô công
chúa tuyết cô độc và băng giá.
Tôi như bị Vi thu hút một cách
mạnh mẽ…
- “Mày và nó tiến triển đến đâu
rồi…” – Khanh khoác vai tôi.
- “Mới chỉ là bạn bè thôi,
haizzz…” – tôi trả lời thành thật.
- “Vậy là tốt lắm rồi, trường mình
có đứa nào làm bạn đc với nó
đâu…” – Khanh động viên.
- “Ủa mà nghĩ cũng kì, sao con
nhỏ đó ko từ chối thằng Gum
nhỉ?” – Tuấn ngạc nhiên.
- “Uh, tao cũng ko biết nữa. Mày
làm sao hay vậy Gum…” – Khanh
hỏi.
- “Thú thật với tụi mày, tao cũng
chả biết. Lúc tao đến làm quen,
thì em ấy ko có bài xích tao
mạnh mẽ như những đứa khác.”
– Tôi cũng mù mờ trả lời.
- “Thôi, qua đó nói chuyện với nó
đi. Tao thấy trong đây chắc chả
có ai là bạn với nó. Tội nghiệp nó
thật.” – Khanh thương cảm nói.
- “Tụi mày cũng theo tao đi đến
đó, để tao giới thiệu tụi mày cho
nhỏ đó biết”.
Tôi bước lại đằng sau em, nhìn
em một hồi, sau đó cười đểu nói
nhỏ vào tai em:
- “Học sinh của thầy ơi, em đẹp
lắm “
Vi giật mình, quay qua nhìn, thấy
là tôi mới thở nhẹ một cái. Vẻ
lạnh lùng trên mặt tan dần, nhìn
tôi cười cười rồi nói:
- “Thầy của em ơi, thầy cũng
phong độ lắm”
- “Trò ơi, đây là 2 người bạn thân
nhất của thầy. Khanh, Tuấn”
- “Khanh, Tuấn, đây là học trò
cưng nhất của tao, Vi”
- “Chào em, rất vui đc làm quen.”
- “Ưmmm…Vâng, chào 2 anh” –
Vi nhìn tôi vài giây, lưỡng lự rồi
mới trả lời Khanh và Tuấn.
Có lẽ em vẫn chưa quen với việc
làm quen nhiều người cùng lúc
như vậy.
- “Thôi, qua kia ăn đi, chứ còn
khoảng 1 tiếng nữa mới đến lễ
danh hiệu.”
Tôi nhanh nhảu nói, rồi bàn tay
vô thức nắm lấy tay Vi kéo đến
bàn thức ăn.
- “Ơ…thầy…thầy…”
Tôi khó hiểu quay lại nhìn Vi, thì
giờ đây mặt Vi đang đỏ bừng, Vi
chỉ chỉ tay còn lại vào cái tay
đang bị tôi nắm nói lí nhí:
- “Sao thầy…lại…nắm tay em…”
Ờ ha, nam nữ thọ thọ bất thân.
Mà thôi, kệ cmn đi…
- “Sao vậy, thầy chỉ dắt em đến
bàn ăn thôi…”
- “Nhưng em tự đi đc mà…” – Vi
xấu hổ nói.
- “Ko đc, với bổn phận là thầy tư
gia của em, thầy phải canh
chừng em, lỡ em đi lạc thì lấy ai
đóng học phí cho thầy…Ko đc cãi
nữa, quên quy tắc số 2 rồi à…”
Tôi mặt dày nói, rồi ko kịp cho Vi
suy nghĩ giây phút nào, tiếp tục
nắm tay em dắt đến bàn tiệc.
Tôi ko còn nghe thanh âm chống
cự từ Vi nữa, chắc lúc này em
cũng đang cực kì xấu hổ rồi.
Ăn uống no nê, sau đó tôi đi ra
ngoài dạo cùng Vi, tán gẫu này
nọ, đi theo cùng còn có Khanh và
Tuấn. Vi cũng đã bớt tránh né 2
đứa tụi nó, bắt đầu nói chuyện
cởi mở hơn. Trò cùa thầy ơi, cuối
cùng em cũng có thêm đc 2
người bạn mới nữa rồi đó. Mặc
dù nhân phẩm của chúng chả ra
gì…ack…nhưng thầy cam đoan 2
đứa tụi nó sẽ là những người
bạn tốt.
Và thời điểm đc mong đợi nhất
đã đến.
- “Thưa các bạn, thời khắc quan
trọng nhất của buổi lễ tối hôm
nay đã tới. Đó là lễ phong vương
cho 1 cặp nam thanh nữ tú, đã
vượt qua đc rất nhiều ứng cử
viên nặng kí khác. Và ko khiến
các bạn phải chờ lâu nữa, mình
xin đc đọc kết quả ngay bây giờ.”
– cậu thanh niên MC đứng trên
sân khấu đang làm công việc thu
hút đám đông rất tốt.
- “Danh hiệu Prince năm nay
thuộc về…Anh Tú…”
Toàn bộ khách khứa đều vỗ tay
nhiệt liệt chúc mừng bạn Tú gì gì
ấy, cũng phảng phất đâu đó ánh
mắt ghen tị, tiếc nuối, và cũng có
1 chút căm phẫn.
Nhìn cậu thanh niên đang hớn
hở bước lên trên sân khấu, tôi
muốn xem kĩ cậu ta đẹp đến
nhường nào. Đệt mợ, mặt mũi
thế này thì cũng đẹp trai đó,
nhưng mà cũng chưa đến mức
đc làm prince. Chênh lệch với
mình cũng ko ít, mà sao lại đc
làm hay vậy. Haizzz…thôi kệ, quan
tâm làm gì, cũng chỉ là 1 nụ hôn
thôi, mình có em Vi rồi mà. Khà
khà…Ko biết ai đc làm princess
đây, Vi thì ko có rồi, chắc bạn nữ
sắp lên cũng đẹp lắm đây…
- “Và điểm nóng nhất trong buổi
lễ tối nay, danh hiệu Princess
thuộc về……thuộc về……”
Lại cái trò ngập ngừng vài giây
để làm tò mò thính giả của tụi
MC, rẻ tiền vkl. Nói nhanh lên ko
tao vác phớ lên bi giờ…
- “…Lam Vi…”