- “Trước khi học, Gum có 2 điều
kiện”
- “Hả, học mà cần điều kiện gì
nữa???”
- “Trật tự, nghe nè. Điều 1: kể từ
bây giờ, luôn gọi Gum là thầy.”
Em sững sờ nhìn tôi…
- “Cái đó…ko gọi như thế đc ko?”
– em nhẹ hỏi.
- “Chắc ko đc, nếu Gum kèm toán
cho Vi thì Vi gọi Gum một tiếng
thầy cũng là chuyện thiên kinh
đại nghĩa. Với lại, xưng hô như
vậy sẽ khiến cho chúng ta nhập
tâm hơn, hiệu quả học tập sẽ tốt
hơn…”
- “Ừmmm…rồi, ok” – em than
thở.
- “Điều 2: thầy luôn luôn đúng.
Nói gì, làm gì cũng ko đc cãi, ko
đc chống đối”
- “Ok…Ây, stop right there”
- “ Sao, có vấn đề gì?”
- “ Làm gì cũng ko đc chống đối…
cậu có ý gì?” – Vi nhăn mặt lại, tỏ
vẻ khó hiểu.
- “Nghĩa là thầy muốn giao bài
tập nhiều, hay lớn tiếng, hay khẽ
tay…pla.. pla.. pla…thì ko đc kháng
cự” – tôi mặt nghiêm chỉnh nói.
Kha kha, đồng ý đi Vi ơi. Để rồi
anh sẽ làm gì em mà anh cũng
ko bik đâu à nha…
- “Nhanh, nhanh nào, quyết định
nhanh đi. Cho cậu 5s, ko thì mình
về. 5…4…3…2…1…” – tôi hối thúc
Vi.
- “Ok, ok…Mình đồng ý!!!” – Vi
đồng ý một cách miễn cưỡng.
- “Rồi, đầu tiên thầy sẽ cho em
vài bài tập để kiểm tra sức em
đến đâu…”
- “ Haizz, sao ko đổi dấu bất
phương trình khi nhân chia số
âm vậy…”
- “Chậc, cái này là hệ phương
trình đối xứng, sao lại giải theo
kiểu cổ điển…”
- “Hả, công thức sin cos nhân ba
đâu phải thế này…Mà sin(90o)
sao bằng 0 đc????”
- “Trời ơi, hình thoi đâu phải là
hình này, hình này là hình thang
cân…”
- “Thôi chào em, thầy về đây…” –
tôi khổ sở tạm biệt học sinh yêu
dấu của tôi.
- “Ê, cậu…à, thầy đi đâu vậy. Em
toán yếu lắm, ráng giúp em đi.
Sau này em hậu tạ thầy gì cũng
đc.” – Vi làm nũng với tôi.
- “Haizzz…Sao số thầy khổ thế
này” – tôi cười khổ rồi quay lại.
- “Từ giờ cấm dùng casio fx nữa,
khi nào lấy lại căn bản rồi hẵng
dùng.”
- “Ơ, nhưng mà, em ko tính nhẩm
đc?” – Vi khổ sở cầu tôi.
- “Thầy dạy em cách tính nhẩm,
phép tính nào đơn giản thì nhẩm
cái ra, ko nhất thiết phải bấm
máy, như thế sẽ hình thành thói
ỷ lại. Em biết ko, thầy đã từng
thấy có học sinh, giải phương
trình bậc nhất: 3x = – 24, thế mà
cũng bấm máy 24/3 = 8, rốt cuộc
sai. Thấy chưa, vì thế, từ giờ em
mà xài máy, thầy khẽ mông…à
tay “- tôi hăm đe.
- “Vâng”…- Vi mếu máo nói.
- “Đầu tiên, thầy sẽ dạy đại số
lượng giác trước vì em yếu nhất
phần này. Bây giờ, mấy cái dạng
như sin(- a), sin(pi– a), sin(a+b),
cos(a+b), tg(a+b)…thầy sẽ cho
em câu thần chú để biến đổi, dễ
nhớ lắm, nghe thầy đọc nè…
Đối trừ bỏ cos
Bù trừ bỏ sin
Sin thì sin cos cos sin
Cos thì cos cos sin sin dấu trừ
Tang thì hai tang cộng nhau
Chia cho số 1 đem trừ tích
tang…”
……
Cầm cái máy tính của Vi lên, tôi
định nhét vào trong cặp cho Vi.
Lúc mở ra, tôi chợt bất ngờ khi
thấy bên trong có một cái huy
hiệu vương miện.
- “Ủa Vi, em cũng tham gia cuộc
thi P&P à??” – tôi quay sang hỏi
em.
- “Vâng thưa thầy, cả lớp bầu em,
em ko còn cách từ chối.” – Vi khó
khăn nói.
- “Khà khà, khà khà…” – tôi cười
khanh khách.
- “Sao vậy, có chuyện gì hả?” -Vi
khó hiểu hỏi.
- “Thầy cũng có tham gia cuộc thi
đó đấy em à…Hahaha”
- “Vậy hả? “
- “Ôi, ước gì thầy đc làm prince, vì
em chắc chắn sẽ là princess rồi…
Haizzz, hi vọng ko có ai đẹp trai
hơn thầy…” – tôi liếm liếm môi
nói một cách trắng trợn.
Dường như đoán đc ý đồ xấu xa,
bỉ ổi của tôi, nên Vi ném cho tôi
một cái nhìn khinh bỉ.
- “Em ko đc làm princess đâu,
thầy đừng mơ nữa “- Vi chép môi
nói.