Những ngày sau đó, vào giờ ra
chơi, dãy ghế đá bên hông nhà
thi đấu thường xuyên xuất hiện
2 bóng người. Mối quan hệ giữa
tôi và em hầu như đã đc kéo gần
lại, em đã bớt lạnh lùng với tôi
hơn, nói chuyện có vẻ tự nhiên,
cởi mở hơn. Tiếp xúc gần hơn
với em, tôi cảm thấy tính cách
chân chính trong em ko như
những gì biểu hiện bên ngoài.
- “Sắp có điểm thi học kì rồi đó,
hi vọng Gum ko có môn nào
dưới trung bình…” – tôi nói
- “Môn nào mà làm Gum sợ đến
vậy, ko lẽ anh văn…” – em cười
nói.
- “Cậu chỉ đc cái đoán mò, nhưng
đúng là nó đó” – tôi tỉnh bơ đáp.
Thế là em cười khanh khách khi
nghe câu trả lời của tôi.
- “Cậu cười gì, bộ cậu ko có môn
nào dưới trung bình à?”
Khi tôi hỏi câu này, em nhăn mặt
lên rồi tức giận nói:
- “Có chứ, mình có 1 môn dưới
trung bình chứ!! Đáng lẽ ko bị
như vậy đâu, nếu ko phải do
cậu…hừ!!!”
- “Hả, mình thì làm gì để cậu bị
dưới trung bình?” – tôi ko hiểu
hỏi lại.
- “Cậu ko nhớ à! Cái giờ thi môn
toán, lúc đó mình quên mang
máy tính, mình mượn máy tính
của cậu, sau đó cậu đòi lại đó!”
- “Nhớ chứ! Mà cái đó thì liên
quan gì đến việc cậu dưới trung
bình, đúng ra là mình giúp cậu
làm bài tốt hơn thì có…”
- “Ko hề! Ngày đó mình quên
máy tính, lúc bắt đầu làm bài thì
bàn sau mình có thí sinh đến trễ,
nên 20ph đầu giờ mình hầu như
ko tính toán được gì. Sau đó cậu
vào, mình mới mượn máy tính,
làm được một khoảng thời gian.
Mình thì toán đã ko giỏi rồi, mày
mò mãi mới gần ra kết quả thì
cậu lại đòi lại, chưa kịp tính nữa.
Mình định trả lại cho cậu dùng,
sau đó mượn tiếp thì ko ngờ cậu
lại lên nộp bài rồi ra về…Đã thế,
chiều hôm đó, lại có người nào
đó cả gan nhìn mình một cách
khiếm nhã, rồi còn hỏi mình có
làm toán đc ko!!! Cậu biết lỗi của
mình chưa, Gum thân mến!”
Ack, tôi nổi cả da gà khi nhìn ánh
mắt phán xét của em. Hèn gì
chiều đó, em chả thèm trả lời tôi
lấy 1 câu. Chậc, ai mà biết đc cớ
sự nó thành ra thế này!!!
- “Gum xin lỗi…” – tôi chớp chớp
mắt nhìn em, tỏ dáng vẻ như 1
chú mèo con đáng thương.
- “Chuyện qua lâu rồi, mình ko
giận dai như vậy đâu!!!”
Em nói xong thì quay đầu sang
bên kia, mặt cứ hầm hầm.
Đeck, ko giận dai là đây sao!
Đúng là con gái thất thường, lên
xuống như mùa lũ vậy…
- “Hay để mình kèm toán cho cậu
nhé…” – tôi nảy ra chủ ý.
- “Hả…?” – em bất chợt quay
sang.
- “Gum giỏi toán lắm, cậu ko thấy
bữa đó Gum đi thi trễ mà còn
nộp bài sớm hả?”
- “Mình tưởng cậu nộp giấy
trắng?”
……
Shit, sao hết bà cô rồi đến con
này nữa…Trời ơiiiiiiiiiiiii…
- “Cứ để mình dạy thử mấy tuần
thì biết. Sao, đồng ý ko?”
- “Hừm…Cho cậu cơ hội vậy! Sáng
thứ 7 qua nhà mình mà dạy “
- “ Hả, vậy có ổn ko?”
- “ Mẹ mình khó lắm, đi đâu
ngoài giờ học là quản lý mình
chặt chẽ. Vì vậy, chỉ còn cách đến
nhà mình thôi. “
Em ơi, anh cầu còn ko đc…Há há
há
Đang tự sướng trong đầu, thì em
hỏi tôi:
- “Cậu ko thắc mắc là vì sao đến
giờ mình vẫn chưa nói tên mình
cho cậu biết ư?“
- “Điều đó chả quan trọng, nếu
cậu muốn nói cho mình biết thì
sẽ tự nói ra, còn nếu cậu ko
muốn nói thì mình có hỏi cũng
vô ích”
Tôi cũng hơi bất ngờ vì em hỏi
tôi câu này, thú thực với các bác,
mấy ngày vừa qua tôi cũng ko để
ý lắm vụ này. Tại ngày nào cũng
lo bắt chuyện làm thân với em ấy,
nên cũng ko để ý em ấy tên gì
luôn. Chắc tên em ấy đẹp lắm,
đúng mà, người đẹp mà tên xấu
thì kì lắm…
Sau khi nhận đc câu trả lời từ tôi,
em ấy mím môi trầm tư vài giây…
đêck, lúc này nhìn em dễ thương
vãi đạn ra…
- “Mình tên Lam Vi “