Bách Lý khẽ mím chặt môi, nước mắt cũng không thể ngăn nổi, nàng một lần lại một lần bị mua tới bán lui, nàng biết rõ hắn sẽ lại đưa ra lựa chọn như vậy. Chỉ là, Tập Ám, ngươi lại dùng phương thức này để nhục mạ ta sao?
"Ta...ta hôm nay tới là để nói cho nàng biết, giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, hảo chặt đứt được nhớ nhung trong lòng nàng, không có ý tứ gì khác". Lý Sâm kéo tay áo nhẹ lau mồ hôi trên trán. Tài phú? Mỹ nhân? Rõ ràng cái trước vẫn là quan trọng hơn.
"Nhưng là bổn vương cảm thấy không đáng giá. Một nữ nhân không thanh không bạch, với giá tiền đó cũng đủ để ta mua tất cả các cô nương thanh lâu trên đường phố Trường An. Ngươi nói, ta không phải là thua thiệt sao?"
Tập Ám quả thực tàn nhẫn, lời nói của hắn từng chữ từng chữ rơi vào trong lòng Bách Lý, rốt cuộc coi mình là cái gì. Hắn lại đem nàng đánh đồng với các cô nương ở thanh lâu.
"Không....." Lý Sâm kéo ống tay áo Tập Ám thật chặt, hai đầu gối không nhịn được run rẩy. "Nàng vẫn còn là xử nữ, giữa chúng ta chuyện gì cũng không có xảy ra. Nàng chỉ là vì muốn ngươi buông tha chúng ta mới phải nói dối như thế. Người tin tưởng ta, Vương gia, người có thể tự mình xác nhận, khẳng định là chúng ta có thể thương lượng". Hắn không muốn mất đi những gì đã có. Ví như Đàm Hoa Nhất Hiện (1), vậy hắn cái gì cũng đều không có.
(1) ví như phù dung sớm nở tối tàn; hiển hách nhất thời. Ý nói bỗng thấy lại biến đi ngay, tục thường mượn dùng để tả sự mau sinh mau diệt.
Bách Lý phẫn nộ mở mắt ra, nàng không nghĩ tới Lý Sâm cư nhiên lại vô sỉ đến mức này. Trên mặt Tập Ám lại hiện lên ý cười, đây thực sự là một vở kịch hay.
"Các ngươi đều lui ra đi". Tập Ám phất tay ý bảo gia đinh lui xuống.
"Dạ". Mọi người đều lui ra, Lý Sâm cũng run run rẩy rẩy đi cùng phía sau.
"Ngươi lưu lại" Tập Ám gọi Lý Sâm lại. Hắn thực muốn nhìn một chút, bọn họ yêu nhau nhiều đến mức độ nào. "Ngươi không phải nói, để cho bổn vương tự mình nghiệm chứng sao? Ngươi lưu lại làm nhân chứng".
Lý Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám liếc mắt nhìn Bách Lý đến một cái.
"Tránh ra, tránh ra. Các người đều đi ra ngoài cho ta.....". Bách Lý cầm lấy gối thêu trên giường ném về phía Lý Sâm, một bên lấy tay đẩy Tập Ám đang ngồi bên giường.
Tập Ám bắt được hai tay đang không ngừng vùng vẫy, tóc cũng rơi xõa ra, một ít dán lên hai má, nước mắt không ngừng trào ra:" Ngươi buông ta ra...."
Tập Ám thuận thế đè nàng xuống dưới, cúi người hôn lên môi nàng, đầu Bách Lý loạng choạng xoay qua lại giãy dụa, bất đắc dĩ, thủy chung vẫn không cách nào thoát khỏi. Nụ hôn từ trên môi kéo dài xuống tới cổ, khẽ liếm lấy mùi hương trên xương quai xanh của nàng. "Xích" một tiếng, chiếc áo mỏng bị xé nát, lộ ra cảnh xuân vô hạn ở dưới cái yếm màu hồng nhạt. Tay Tập Ám từ dưới đùi tiến lên xoa nhẹ eo nàng, chỉ cần dùng lực, Bách Lý liền sẽ hoàn toàn bị bóc trần trước mắt người khác. Tập Ám ngừng tay, lạnh lùng nhìn Lý Sâm.
"Vương gia, ta đi ra ngoài..." Lý Sâm lui cũng không được, đứng cũng không xong. Tây Quận vương, ngươi quả là thâm độc.
"Cút" Tập Ám kéo chăn bên cạnh che lại thân thể của Bách Lý. Không còn bị giam giữ, người dưới thân co người lại chui rúc vào chăn bông. Thân thể dưới lớp áo ngủ bằng gấm không ngừng run rẩy, không đè nén được tiếng nức nở, khiến Tập Ám trong nháy mắt chẳng còn tâm tình, vung tay đi ra khỏi gian phòng của Bách Lý.
Đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại Bách Lý kiềm nén hết thảy, nếu có thể, chết thì thế nào, nhưng là không cam lòng, đáng chết không phải là nàng.
Tập Ám đi thẳng vào phòng của Liễu Nhứ, thấy hắn đi vào, đôi tay Liễu Nhứ vòng qua vai hắn:" Vương gia......"
"Bổn vương mệt, hầu hạ ta cởi áo thôi ".
Đêm không ngủ được, trước mắt Tập Ám không ngừng hiện ra khuôn mặt quyết tuyệt (2) của Bách Lý.
(2) dứt khoát, đoạn tuyệt.
Sáng sớm, Bách Lý liền đổi một thân màu hồng nhạt, để cho tiểu Mai chải một búi tóc đơn giản.
Vẽ mày cao, điểm môi hồng, vốn là các loại khuôn mẫu khi đó. Mặt như hoa đào, vừa kiều vừa thẹn. Nàng muốn được sinh tồn, hơn nữa nàng muốn sống thật tốt.
Lý Sâm, ngươi đã hủy hoại ta hai lần, sẽ không còn có lần thứ ba.
Đẩy cửa sổ ra, sương mù bay lên, sương lập tức tiến vào trong phòng, ngưng kết lại trên tóc Bách Lý thành một tầng hơi nước, trong suốt lạnh lẽo.
"Tiểu Mai, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi". Buồn bực đã lâu, hôm nay tâm tình Bách Lý đột nhiên vui vẻ lên rất nhiều. Về sau đây chính là nhà, là nên hảo hảo quen thuộc một chút.
Vương phủ quả thực rất lớn, đi vòng một hồi lâu vẫn không có đi hết:" Tiểu Mai, chúng ta trở về đi". Bách Lý nhẹ lau mồ hôi trên trán.
"Uh, tiểu thư đi bên này". Tiểu Mai đi theo phía sau, hiếm thấy được tâm tình nàng tốt như hôm nay.
Bách Lý bước từng bước nhỏ, xuyên qua hành lang dài, quay lại biệt viện của mình.
Nhưng tại chỗ rẻ lại gặp phải Tập Ám, một bộ y phục đen cùng trường bào bằng vàng, môi khiêu gợi khẽ nhếch lên, khí chất lạnh lùng càng tôn lên vẻ tuấn tà (3). Đôi mắt không chút cố kỵ quan sát toàn thân Bách Lý.
(3) tuấn tú, tà mị
Hôm nay Bách Lý xác thực là bất đồng, không có vẻ quật cường của lần đầu gặp mặt, không có vẻ tuyệt vọng của đêm hôm qua, nhu thuận hơn, vẻ đẹp của nàng một khắc ở đây đã tràn ngập toàn bộ. Khẽ cúi người thỉnh an: "Gia".
"Đứng lên đi" Tập Ám đưa tay xoa lên mặt nàng, ngón tay quét nhẹ qua lông mày nàng, mắt nàng, dừng lại trên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Đưa lưng bàn tay nhẹ lướt qua gò má nàng:" Tâm tình không tệ, hôm nay cùng dùng bữa sáng đi".
"Tạ vương gia". Giọng điệu của Bách Lý âm thầm thở ra. Chỉ cảm thấy trên lưng chợt lạnh, tâm như bị vét sạch, đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên từ khi vào phủ nàng đi phía sau Tập Ám, cũng là lần đầu tiên đến đại sảnh dùng bữa. Nhìn thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, Liễu Nhứ ghen ghét tiến lên ôm lấy thắt lưng Tập Ám:" Gia, sáng sớm người đã đi đâu vậy? Nhứ Nhi lúc ngủ dậy đã không còn thấy người".
Đều nói Tập Ám còn có một vị trắc phi, nhưng là vào phủ đến hôm nay, Bách Lý cũng chưa từng nhìn thấy qua, trong bụng không khỏi có chút kỳ quái.
"Gia, người xem con mèo này đi, là phụ thân mới phái người đưa tới". Trên tay Liễu Nhứ ôm một con mèo quý tộc hiếm thấy. Toàn thân trắng như tuyết, không chút dị sắc, một đôi mắt xanh lam, thập phần đẹp mắt.
Xem thêm...