• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ khụ.........." Nữ tử bất an giật giật thân thể, Gia Luật Thức vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng.



"Khụ khụ........" Bách Lý Hội thở hổn hển mở mắt ra, thấy nam tử bên cạnh, đang nhìn chằm chằm nàng.



"Gia Luật Thức, ngươi tỉnh?" Bách Lý Hội nửa người ngồi dậy, vui sướng trên mặt, nhìn không sót thứ gì.



Hắn cười, gật đầu.



"Thật tốt quá." Nàng vươn một tay, áp trên trán hắn.



"Nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục rồi" Bách Lý Hội nằm xuống, đối mặt với hắn, nhìn nhau: "Hôm qua thật đáng sợ, ta cho rằng, ngươi sẽ không ổn."



Hắn bật cười, mang theo chút chua xót: "Yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, cho dù, người mất, cũng còn có, linh hồn của ta."



"Nói cái gì chứ." Bách Lý Hội ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn hắn, vươn một ngón tay chọc chọc vào ngực hắn.



Gia Luật Thức nắm tay của nàng, đặt lên môi, trên mặt, cũng là nghiêm túc hẳn lên: "Hội nhi, tương truyền nam tử Đại Liêu chúng ta sau khi chết, linh hồn sẽ hóa thành chim thương ưng hùng tráng, luôn quanh quẩn, cả cuộc đời, bảo vệ cho nữ nhân mà mình yêu, cho đến khi, nàng chết đi, nam tử mới có thể bước qua cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai, nối lại nhân duyên kiếp sau."



Bách Lý Hội yếu ớt ngẩng đầu: "Vậy nữ nhân đã chết, sẽ biến thành cái gì?"



Tim hắn đập loạn nhịp nhìn nàng, liền cười lên: "Đương nhiên là, tiên nữ rồi."



"Tiên nữ?" Bách Lý Hội nhăn mũi, bộ dáng mang theo vài phần đáng yêu.



"Làm sao có thể nam biến thành chim thương ưng, nữ biến thành tiên nữ, nếu như, thật như vậy, thì tốt rồi."



"A............" Một tiếng hét bỗng nhiên vang lên, làm hai người kinh hoàng.



Gia Luật Thức nhanh chóng đứng dậy, cài đai lưng, đi ra ngoài, Bách Lý Hội ở phía sau, cũng theo ra.



Đi xuống nhà sàn, liền thấy mấy người làm thành vòng tròn, người người thần sắc ngưng trọng.



"Chuyện gì xảy ra?" Gia Luật Thức tiến lên, liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thiên đứng gần mình nhất.



Hắn lui ra từng bước, cũng không nhiều lời.



Mấy người vây quanh, cũng tự nhiên tản ra.



Bách Lý Hội bước đi nhanh hơn, nhất thời không thể ngừng được, dẫm lên trước một bước.



"A" Thân thể nàng nhanh chóng quay ngược trở lại, dạ dày một hồi co thắt.



Trên mặt đất, một con ngân xà bị chặt thành năm sáu đoạn, thân thể đổ nát, không ngừng giãy giụa. Bên cạnh đầy máu đỏ tươi, từ từ hội tụ.



Một con ngân xà khác, nôn nóng khạc lưỡi, vây quanh thân thân thể của bạn đời, không ngừng đi lòng vòng.



"Ai làm?" Âm thanh nam tử mang theo xu thế bạo vũ (mưa to), đôi mắt liếc nhìn mọi người.



"Phịch" một tiếng, một thị vệ trẻ tuổi quỳ xuống: "Vương, vương tha mạng......."



"Là ngươi?" Hắn tiến lên vài bước, dừng lại trước người hắn.



"Vương, đúng, đúng, thuộc hạ không cẩn thận đánh ngã cái bình, bị con rắn kia cắn một cái, thuộc hạ nhất thời, nhất thời hồ đồ, liền chém chết nó.........." Thị vệ không ngừng dập đầu, trên trán, máu chảy không ngừng.



Gia Luật Thức chậm rãi ngồi xuống, một tay bóp chặt cổ hắn, nhấc lên: "Bị ngân xà cắn, vốn là không có thuốc chữa, còn không bằng, bổn vương tiễn ngươi một đoạn."



"Gia Luật Thức, đừng.........." Bách Lý Hội bước nhanh lên phía trước, còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe được âm thanh xương cốt gãy lìa, đầu nam tử, nghiêng về một bên, đã không còn sống.



Nữ tử kinh hãi che đôi môi, một đôi mắt đẹp, nhìn trừng trừng.



"Không........." Hàn Hữu Thiên hét lên, thu hồi thần trí của mấy người.



Chỉ thấy một con ngân xà khác hướng về vách tường bên cạnh, cấp tốc đi qua, thân thể thẳng tắp, toàn thân, nổi lên màu trắng trong suốt.



"Nó muốn tự tử." Thế nhưng, cả súc vật cũng đều có tình.



Gia Luật Thức buông nam tử trong tay, dưới chân, bay lên một viên đá nhỏ, thẳng tắp bay về phía ngân xà.



Chuẩn xác trúng vào đầu nó, ngân xà lung lay thân mình, bị một lực mạnh mẽ đánh vào, lăn lộn vài vòng.



Nam tử bước lên phía trước, một tay bóp chặt đầu rắn: "Nhanh, cầm chén tới đây."



Máu độc vật, chỉ có thể lấy khi còn sống, bằng không, công hiệu sẽ mất hết.



Hàn Hữu Thiên cầm chén đi qua, đặt trước người hắn.



Bách Lý Hội sợ hãi nhìn hắn, một tay bóp chặt đầu rắn, một tay, nắm chặt đuôi rắn, hay tay đồng thời dùng sức, một đoạn đứt làm hai, máu, ồ ạt chảy xuống, rơi vào trong chén đã chuẩn bị tốt.



Cho đến khi, máu đã chảy hết, Gia Luật Thức mới ném ngân xà qua một bên, khi còn sống gần nhau, sau khi chết, đều là lấy loại phương thức này, gần nhau.



Nhìn cái chén trong tay Gia Luật Thức, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, tựa vào một bên, nôn mửa kịch liệt.



Nam tử phất phất tay, ra hiệu cho kẻ khác lui ra.



"Hội nhi." Gia Luật Thức đưa chén đến trước mặt nàng: "Uống vào đi."



"Ọe....." Nàng che miệng bài xích, một cỗ mùi tanh, rất nồng đậm, rất nồng đậm.



"Ta không uống." Bách Lý Hội xoay người, thấy hắn thật lâu vẫn không nói, nàng lúc này mới nhìn hắn, nhưng khi nhìn đến vải gạt trên cổ tay hắn, lại ầm ầm sụp đổ.



Bách Lý Hội, ngươi làm sao có thể tùy hứng như vậy, đây, chính là hắn dùng mạng đổi lấy.



Hiện nay, ở trước mặt ngươi, là một hy vọng cứu mạng ngươi, ngươi làm sao có thể, vô tâm với tấm lòng của hắn như vậy.



Bách Lý Hội im lặng tiếp nhận chén thuốc, liền kê vào miệng chén, nuốt một ngụm nhỏ.



Chất lỏng nồng đặc mang theo một mùi tanh, vừa vào trong cổ, nàng liền chịu đựng không nổi.



"Ọe........." Bách Lý Hội mạnh mẽ kìm nén, đôi mắt chứa đầy hơi nước trong suốt, ngẩng đầu cao lên, nuốt một cái, đi xuống.



Bầu trời, vẫn xanh như vậy, nàng không muốn chết.



Đem chất lỏng trong chén toàn bộ nuốt xuống, Bách Lý Hội vẫn ngẩng cao đầu, khóe miệng, sót lại một chút màu đỏ tươi.



Gia Luật Thức tiếp nhận chén, đập xuống mặt đất phát ra âm thanh vỡ nát, một tay hắn ôm chặt nàng vào ngực: "Hội nhi, ta biết ngươi khó chịu, đáp ứng ta, cho dù là vì bản thân, vì ta, cũng không được vứt bỏ."



Bách Lý Hội đem vệt máu trên khóe miệng lau sạch: "Ngươi yên tâm, trừ phi, trời thật muốn ta chết."



Hai người ôm chặt nhau, về, cùng chờ một kỳ tích.



Sau khi uống xong máu của ngân xà, Bách Lý Hội cũng không có phản ứng thuốc như trước kia, qua vài ngày, cũng không có ho ra máu.



Trên mặt, từ từ khôi phục một ít thần sắc, thân thể cũng không yếu đi như trước kia nữa.



Bách Lý Hội vui sướng chạy nhảy trong đình viện, gọi đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon.



"Trù nương (đầu bếp nữ) đêm nay, chuẩn bị thức ăn cho ta nhiều một chút a." Nàng tiến lên phía trước, ở trong phòng bếp rộng rãi đi loanh quanh.



"Ai ôi, chủ tử của ta, nơi đây mùi khói dầu nồng nặc, ngài ra ngoài trước đi a, thức ăn lập tức xong rồi." Trù nương cười xoay người, trên mặt, treo đầy ý cười hiền hậu.



"Vậy được rồi." Bách Lý Hội nhấc váy, đi ra ngoài.



Gió thu xào xạc đánh vào trên mặt, mang theo cảm giác lạnh lẽo không nói hết được, góc váy thỉnh thoảng tung bay lên, vương trên khóm hoa bên cạnh.





Bữa tối liền đặt ở bên trong nhà sàn, món ăn tinh xảo, rượu tinh khiết thơm ngon, cùng với, một phần vui sướng sau khi sống lại.



"Gia Luật Thức, ta cũng muốn uống rượu" Bách Lý Hội bưng qua ly rượu, đến trước mặt hắn: "Rót một chút?"



"Không thể." Hắn cầm bầu rượu ra xa, nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.



"Hàn Hữu Thiên." Thấy nói không lại Gia Luật Thức, nàng xoay người sang bên cạnh, hướng về phía Hàn Hữu Thiên cầu cứu.



"Này, uống một chén nhỏ thì có thể, nhưng không thể uống nhiều." Hắn cười nhìn về phía hai người, đưa ra một đề nghị nhượng bộ.



Gia Luật Thức cuối cùng cũng không lay chuyển được nàng, rót cho nàng một chén.



Trong chén bạch ngọc trong suốt, chất lỏng màu đỏ của rượu càng lộ ra vẻ xinh đẹp, Bách Lý Hội cũng không uống , nghiêng sang mép chén, đung đưa.



Cho đến khi toàn thân chén sáng hồng, nàng mới men theo miệng chén, mút nhẹ một cái.



"Thật ngọt a." Mang theo vài phần xinh đẹp, nhìn nam tử bên cạnh.



Gia Luật Thức cười tự nhiên uống rượu: "Ngọt cũng chỉ có thể uống một chén."



Bách Lý Hội quay đầu, cái gì chứ.



Bữa ăn tối này, có lẽ là lâu nhất từ trước đến nay, duy nhất có thể thả lỏng mà ăn.



Một lúc sau, Bách Lý Hội lôi kéo hắn chỉ lên trên không: "Gia Luật Thức, chúng ta đi cưỡi ngựa đi?"



Đôi tay hắn nắm lấy vai nàng: "Đã trễ thế này, ngày khác hãy đi."



"Không được, ta muốn đi hôm nay." Bách Lý Hội kéo tay áo của hắn: "Trong khoảng thời gian này, ta đều không có đi ra ngoài."



Gia Luật Thức nhìn nàng, suy nghĩ một chút: "Được rồi."



Cuối cùng vẫn là không yên tâm, ngồi chung một con ngựa.



Cả thân thể Bách Lý Hội dựa vào phía sau, một tay chỉ lên trên không: "Trăng hôm nay, thật là tròn."



Gia Luật Thức theo tầm mắt của nàng, nhìn về phía trên không: "Đúng, bầu trời đại mạc, khó thấy được ánh trăng như thế này."



Hai người cùng nhau ngồi xuống đồng cỏ, mênh mông vô bờ, giống như nối liền với đường chân trời, cùng trời xanh làm gương soi.



"Gia Luật Thức" Bách Lý Hội ngẩng đầu vừa chống lại cằm của hắn: "Ngươi không cần lo lắng, ta đã tốt lắm rồi."



Một tay Gia Luật Thức nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng cười: "Đúng, bệnh của Hội nhi, đã tốt hơn rồi.''



"Cô đĩnh a, không tồi, bên cạnh ta có ngươi a." Nàng chìa ra một ngón tay, ở trong tay hắn nhẹ nhàng vẽ lên.



Một tay Gia Luật Thức đem nó bọc trong bàn tay, cằm đặt trên vai nàng.



"Nhột" Bách Lý Hội giật giật thân mình, nghiêng thân đi cùng hắn đối diện.



Đôi tay nàng quấn lên vai hắn, hơi thở của nhau, rõ ràng mang theo một tia hỗn loạn.



Tay, nâng chặt hai gò má của hắn, Bách Lý Hội nhẹ nhàng tiến tới, môi đỏ mọng in lên môi hắn.



Tim nam tử đập loạn nhịp không kịp phản ứng, tay đặt bên cạnh nhẹ nhàng chuyển lên hông nàng.



Nhẹ nhàng, không hề xâm nhập, thân thể Bách Lý Hội khẽ thối lui, bốn mắt nhìn nhau.



Trán chạm nhau, âm thanh của nàng ôn nhuận, mang theo một lực lượng xuyên thấu khó hiểu: "Gia Luật Thức, ta dường như đã thích ngươi rồi."



Hắn dừng một chút, ngay sau đó, nặng nề hôn nàng, khóe mắt, tràn đầy sủng nịch, và, như một đứa nhỏ, dễ dàng thỏa mãn.



Cả thân thể ngã về sau, Bách Lý Hội áp sát vào thân thể hắn, thật không dễ dàng để kết thúc nụ hôn này, hai người ôm nhau, nằm một chỗ.



"Hội nhi, về thôi." Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt, chớp động lóng lánh.



Bách Lý Hội vốn định nán lại, nhưng không đành lòng để hắn phải lo lắng, chỉ có thể gật đầu.



Hai người ngồi trên ngựa, chậm rãi đi về.



Bách Lý Hội lẳng lặng ngồi dựa vào phía sau, nghĩ tới, nơi mình thuộc về sau này.



Một tay đặt lên trái tim, rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức thở cũng không được.



Lồng ngực có một luồng nhiệt bắt đầu khởi động, liều mạng muốn áp chế xuống, lại nỗ lực chạy lên.



Tâm nàng quýnh lên: "Thức......." Cùng với một trận thở gấp, máu trong miệng phun ra.



"Hội nhi, Hội nhi........" Gia Luật Thức vội vàng vung roi ngựa, một tiếng bất thình lình, trở nên huyên náo, dọc đường đi, ý thức của nữ tử ngày càng mơ hồ, hơn nữa, còn là hoảng sợ.



Cho rằng, hết thảy đều đã tốt đẹp, cho rằng, ta, còn có ngày sau.



Bách Lý Hội chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, lâm vào trong bóng đêm vô hạn.



Thật sự là rất tối tăm, cùng với hậu viện của Vương phủ, tối tăm giống nhau.



Gia Luật Thức vội vàng ôm nàng vào phòng, sắc mặt Hàn Hữu Thiên phía sau lại càng trầm trọng hơn, theo sát một bên.



Nữ tử đã sớm lâm vào hôn mê, máu trên khóe miệng không ngừng trào ra, theo cần cổ tinh thế, chảy vào vạt áo trước.



Hàn Hữu Thiên xem mạch đập của nàng, đứng lên bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra, toàn bộ mọi việc làm trước kia đều đã uổng phí, vẫn không có tác dụng."



"Không có khả năng, nàng không phải là đã chuyển biến tốt rồi sao?" Gia Luật Thức không chấp nhận được nhìn nữ tử trên giường.



"Lần này, sợ là so với vài lần trước còn nặng hơn." Hàn Hữu Thiên quỳ xuống trước người nam tử: "Vương, thuộc hạ, vô năng."



"Cả ngươi cũng không có cách nào sao?" Hắn chán nản ngồi xuống: "Hoặc là, còn có điều gì, chúng ta bỏ sót."



Hàn Hữu Thiên kiên định lắc đầu: "Độc vật trên đời, có thể đối phó với cô đĩnh, ngoài ngân xà, sợ là không tìm ra cái thứ hai."



Gia Luật Thức cầm lấy khăn, đem vết máu trên người nàng lau sạch: "Hàn Hữu Thiên, ngươi đi ra ngoài trước đi."



"Dạ." Hắn thối lui, đi ra ngoài.



Mới tốt lên được vài ngày, nhưng, cuối cùng vẫn thoát không khỏi.



Gia Luật Thức nhìn nàng, giữa ngực trở nên nặng nề, ho ra tiếng.



Một mùi máu tươi trong cổ, màu đỏ diêm dúa, theo khóe môi hắn, nhỏ giọt.



Hắn khẽ thi triển nội lực, đem nó đè ép xuống.



Bách Lý Hội trong lức ngủ mơ, không ngừng bước đi, đi mãi, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vẫn là, một mảnh đen tối.



Rất sợ cảm giác như vậy, không hề có người nào khác, cả Gia Luật Thức cũng không ở đây.



Nàng sợ hãi chạy đi, càng chạy càng hoảng loạn, không biết vấp phải cái gì, nặng nề té ngã.



Thân thể khó chịu giật giật, Bách Lý Hội mở mắt ra, liền thấy nam tử nằm sấp trước giường, nắm chặt tay nàng.



Môi lưỡi khô rát lợi hại, nàng ho khan vài tiếng, lồng ngực cực kì đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK