Bách Lý Hội khóc mệt mỏi, cả thân thể tựa vào mộ bia, hay tay vẫn không ngừng đánh đấm.
Gió lớn. Thổi tung mép váy của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.
Phía sau, một hồi tiếng động rất nhỏ, như là tiếng bước chân dẫm trên những cành cây khô, Bách Lý Hội cảm thấy kinh hãi, dừng lại tiếng nức nở.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại phía sau nàng.
Bách Lý Hội cực kì khẩn trương, muốn quay đầu lại, nhưng lại sợ không phải người nàng muốn thấy.
Phía sau thủy chung vẫn không có động tĩnh gì, Bách Lý Hội cuối cùng nhịn không được, đầy vẻ mong chờ quay đầu lại.
Tuyệt vọng, lan ra tứ chi, nàng ngẩng đầu nhìn người phía trước, khẽ gọi: "Hàn Hữu Thiên."
"Ngươi rốt cuộc đã đến." Hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, vốc lên một nắm đất.
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, Gia Luật Thức hắn, có phải mắc phải cô đĩnh hay không?" Bách Lý Hội chỉ muốn chứng thực nghi vấn trong lòng.
Hàn Hữu Thiên cũng không ngờ nàng lại hỏi trắng ra như vậy, quả nhiên thoáng cái đã nhận ra.
"Đúng, là cô đĩnh."
Bách Lý Hội thở một hơi chống đỡ không nổi, quay đầu lại nhìn tấm bia đá lạnh như băng kia, một tay không khỏi xoa nhẹ, vuốt ve thật lâu.
"Gia Luật Thức, ngươi cứ như vậy không tin ta, không tin ta sẽ cùng ngươi vượt qua sao? Không tin ta sao?" Nàng khóc thành tiếng, đầu như bị vỡ ra, đau đớn.
Hàn Hữu Thiên khẽ thở dài, lấy thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, đưa đến trước người nàng: "Đây là vương để lại cho ngươi."
Bách Lý Hội chỉ liếc mắt một cái, đột nhiên căm phẫn đoạt lấy, hung hăng ném xuống đất: "Ta vì sao phải lấy, muốn đưa, hãy để cho tự mình Gia Luật Thức đưa."
Giống như đã mất thần trí, nàng hai tay buông thỏng của nàng lại lần nữa đấm lên tấm bia đá cứng chắc, in lên từng dấu ấn bằng máu nhìn thấy ghê người. Giống như hồng mai nở rực rỡ kia, từng chút rơi trên tên Gia Luật Thức.
Tay Hàn Hữu Thiên vỗ nhẹ lên trán: "Ngươi vẫn là nên trở về Nam Triều đi, ước nguyện của vương là ngươi trở về nơi ấy, được hắn bảo vệ, ngươi tội gì phải trở về."
Bách Lý Hội chợt bị đánh thức, Nam Triều, nàng phải trở về sao?
Là sức mạnh nào đã đưa nàng đến đây, nàng quay đầu nhìn lại, hướng về phía bia mộ. Là ngươi phải không.......Gia Luật Thức.
Sống không còn hy vọng, nàng đau thương cười, ta phụ Gia Luật Thức, cũng phụ Tập Ám.
Tâm trạng kiên quyết, hướng về tấm bia đá đâm tới.
Hàn Hữu Thiên sững sờ không ngờ tới, cấp bách hô ra tiếng: "Đừng............."
"Hội nhi............."
Một đạo âm thanh, từ rất xa truyền tới, Bách Lý Hội giữ vững một phần sức lực cuối cùng, vẫn không ngã xuống.
Âm thanh này rất quen thuộc. Mắt nhắm lại, chỉ thấy một bóng người mơ hồ, cả thân thể ngã về phía sau, cũng là rơi vào một lồng ngực cực kì ấm áp. Xông vào mặt một hương vị thảo nguyên.
Người trở nên nhẹ nhàng, lại như được bế lên, cuối cùng nàng ngất đi.
Thân thể dần dần lạnh lẽo, bỗng chốc lại nóng lên, như bị đốt bởi một trận lửa, thiêu cháy cả người cực kì khó chịu.
Bầu trời đã tối sầm.
Trong phòng, trên trán nữ tử đã được băng bó, ngủ cực kì không an ổn.
Nàng quá mệt mỏi, hết thảy dây dưa sâu đậm như vậy, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản. Vì sao, lại khó khăn như vậy.
Lòng Bách Lý Hội đột nhiên sợ hãi, mạnh mẽ mở mắt ra, ngồi dậy.
Tóc tán loạn trước trán, che khuất mắt nàng, đầu thoáng cái liền tựa trên vai nam tử.
Một màn này, lại khiến nàng nhớ đến đêm Thủy Cơ chết, cũng như vậy, chỉ là khi đó, ở bên người nàng là Gia Luật Thức.
Bách Lý Hội khóc ra tiếng, đôi mắt đã sớm sưng đỏ, đau đớn, cả vết thương trên trán cũng đã quên.
Nàng sợ, hương vị quen thuộc vừa nãy cũng chỉ là ảo giác mà thôi, hiện nay, người tỉnh, mộng cũng vỡ nát.
Nàng cụp mắt xuống, hơi mở to ra.
Đã thấy trên thắt lưng nam tử, lại treo một túi hương rất đặc biệt.
Một trận hương hoa mai thơm ngọt mơ hồ lan ra, chân thực như vậy.
Không chút do dự, nàng mạnh mẽ thối lui thân người, đập vào mắt, không phải là Gia Luật Thức, còn có thể là ai?
Bách Lý Hội kinh ngạc hé mở đôi môi đỏ mọng, nước mắt trên mặt vẫn như cũ chảy xuống, một chút còn vương trên lông mi nồng đậm của nàng.
Khóe môi hắn hơi mở, khẽ gọi: "Hội nhi."
Không phải là mộng, một tiếng kia, nện vào trái tim, rõ ràng còn có chút run rẩy.
Bách Lý Hội vẫn không tin, nghiêng người tiến lên, hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay hắn.
Bầu trời ấm áp, quần áo cũng mặc ít đi. Lần này lực đạo cũng là mười phần, đợi đến khi thu hồi về đã rỉ máu.
Khóe mắt hắn nhíu lại, một tay đặt sau đầu nàng, lôi nàng về phía mình.
Bách Lý Hội ra sức giãy giụa thối lui, một đôi đồng tử như nước tràn ngập cẩn thận dò hỏi: "Đau không?"
Hắn liếc nhìn cánh tay: "Đau."
Nàng lại cười như hoa, đây đều là sự thật.
Thấy Bách Lý Hội cười, hắn mới hiểu mục đích nàng cắn hắn.
"Vì sao không tự cắn mình?"
Hay tai nàng ôm eo hắn, vùi đầu trong ngực hắn.
Trống ngực dồn dập, mạnh mẽ, một cái lại một cái, nhưng so với bất kì tiếng nhạc của đàn sáo nào, lại càng êm tai hơn.
"Ta không cắn chính mình, bởi vì ta sợ đau."
Hắn cười ôm chặt nàng, nếu như có thể, thật muốn cả một đời được sống như thế này.
"Ngươi........" Bách Lý Hội ngồi dậy, hướng về phía hắn: "Vì sao lại làm phần mộ kia?"
Gia Luật Thức run lên, tim bỗng chốc tê rần: "Mạng của ta, là do Nhứ nhi chảy hết máu để đổi lấy, điều ta có thể cho nàng, cũng chỉ có như vậy thôi."
Ôn Nhứ, Bách Lý Hội cụp mắt, một khi vướng phải lưới tình, cũng đều bất chấp tất cả.
"Kiếp này, là ta thiếu nợ nàng." Hắn nhìn bốn phía: "Đêm hôm đó, lúc ta tỉnh lại, liền thấy toàn thân nàng đầy máu, cứ như vậy tựa vào người ta, tay đều đã lạnh cứng. Bàn tay bị cắt, máu tươi đã chảy hết, dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để cứu ta."
Bách Lý Hội nhắm mắt lại, giống như chân thật thấy được một màn kia, nàng mỉm cười mà đi, cũng là thống khổ bi thương.
"Hội nhi, ngươi thế nào lại trở về đây?"
Nàng ngẩn ra, chậm rãi mở miệng: "Bởi vì, dã tính Tuyết Hồ của ta đã không thể khống chế được, biện pháp duy nhất chỉ có thể lên đỉnh Tuyết Sơn, cả đời không được xuống."
Gia Luật Thức lại ôm nàng vào lòng, há miệng muốn hỏi, nhưng chỉ nén trong lòng.
Bách Lý Hội cười: "Ngươi không phải muốn hỏi, thế nào chỉ có một mình ta?"
Hắn không nói, một tay để lên đầu nàng, đem tóc rơi trên miệng vết thương vén ra hai bên.
"Bởi vì, Tập Ám không thể đi." Đơn giản chỉ vài chữ, cũng rất chân thực.
Nàng, cùng hắn, đã nói sẽ cùng quên, kiếp này, sẽ không còn nhớ thương gì nữa.
Nàng, cũng chưa bao giờ hối hận.
"Gia Luật Thức, có phải ta không đến thảo nguyên, tất cả, ngươi định sẽ giấu diếm ta cả đời?" Bách Lý Hội ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào đáy đầm thâm thúy của hắn.
Gia Luật Thức khẽ gật đầu: "Nếu như ngươi có thể hạnh phúc"
Nàng chua xót cười, mắt sưng đỏ chỉ có thể hé mở: "Gia Luật Thức, theo ta đi đến đỉnh Tuyết Sơn nhé."
Hắn ngẩn ra tại chỗ, thấp thỏm nhắc lại: "Hội nhi, ngươi nói là để ta đi cùng ngươi?"
Bách Lý Hội cười nhắm mắt lại, gật đầu: "Đúng.........." Ngay sau đó, đôi mắt lần nữa mở to: "Có thể sao?"
Gia Luật Thức chỉ cảm thấy một hồi ấm áp, rót vào lòng: "Ngươi đi tới đâu, ta sẽ theo tới đó."
Muốn, cũng chỉ muốn những lời này.
"Nhưng mà, ngươi cũng là Bắc viện vương." Bách Lý Hội lo sợ nhìn hắn, cắn chặt răng.
Gia Luật Thức cười nhẹ một tiếng: "Ta, đã sớm chết ngay tại ngày hạ táng Nhứ nhi. Trên đời này, trừ bỏ Hàn Hữu Thiên và ngươi thì không ai biết. Hơn nữa, Bắc viện vương của Đại Liêu không có ta, vương vẫn sẽ tìm người để thay thế.''
Nàng nghiêng đầu, "Thật sao?"
"Thật." Gia Luật Thức nghiêm túc gật đầu.
"Vì sao, đổi máu có thể chữa khỏi cô đĩnh a?"
Hắn thay đổi tư thế, không để nàng quá mệt, liền chuyển ra sau lưng nàng, để lưng nàng dựa vào hắn: "Sau đó, Hàn Hữu Thiên giúp ta bắt mạch, trong máu của Nhứ nhi, cũng có dã tính của Tuyết hồ."
Bách Lý Hội hơi kinh ngạc, sau lại phản ứng kịp: "Nhưng, nàng chưa từng phát bệnh a."
Gia Luật Thức gật đầu tán thành: "Đây là điểm chúng ta vẫn không thể giải thích được, cho đến sau này, sư phụ của Hàn Hữu Thiên đến đây, mới hoàn toàn làm rõ." Hắn kéo cao chăn gấm phủ lên người Bách Lý Hội: "Hóa ra, Tuyết Hồ trên Thiên Sơn là một đôi, máu của Nhứ nhi đã uống là con cái. Còn máu của con đực là ngươi uống. Máu khác phái là tương khắc, cho nên ngươi mới có triệu chứng kì lạ như vậy."
Bách Lý Hội bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó lại cau mày: "Hiện nay, máu của nàng đưa cho ngươi, không phải là ngươi cũng giống như ta sao?"
Gia Luật Thức cúi đầu trên cổ nàng: "Đúng, chỉ là bây giờ vẫn chưa phát tác."
Nàng ngẩng đầu, ngó ra vòng tròn khổng lồ ngoài cửa sổ, hết thảy, đều là ý trời sao?
Để hai người bọn họ mắc phải cô đĩnh, hiện nay lại có triệu chứng giống nhau, xem ra thật là ông trời an bài, để cho bọn họ cùng nhau lên Tuyết Sơn.
"Vì sao hiện tại ngươi mới xuất hiện, làm hại ta ở trước mộ phần ngươi tay đều đã đập đến đau nhức" Bách Lý Hội quay người lại, lộ ra khuôn mặt mang theo chất vấn.
Gia Luật Thức cười một tiếng: "Ta sợ ngươi biết trong lòng sẽ khó chịu, là ta nói với Hàn Hữu Thiên, nếu một ngày ngươi thật sự đến đây, cứ xem như ta đã chết rồi. Ta không biết, ngươi đã rời khỏi Nam Triều."
Tim Bách Lý Hội đau xót, tựa đầu trở về.
"Gia Luật Thức, chúng ta khi nào mới đi Tuyết Sơn?" Đột nhiên muốn mau mau rời khỏi nơi này, đi thật xa.
"Ngày mai." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai, sáng sớm chúng ta liền đi."
Bách Lý Hội gật đầu, tùy ý để hắn đỡ nàng nằm xuống, phủ lên chăn gấm, tắt đèn.
Cánh cửa "chi" một tiếng, mở ra rồi khép lại.
Nàng lấy áo khoác bên cạnh, choàng lên người, đi ra ngoài.
Một âm thanh mở cửa rất nhỏ, đem bóng tối ẩn sau người.
Ánh trăng lạnh nhạt quét xuống.
Bách Lý Hội vào trong nhà sàn, dựa trước lan can, ngồi xuống.
Trong viện, hai ngôi mộ, đột ngột hiện ra.
Gia Luật Thức đứng trước mộ phần, đứng đưa lưng về phía nàng.
Ôn Nhứ không thích hoa mai, nhưng trong nội viện này trồng đầy hoa mai.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng hai tay đào một cái hố trước mộ nàng, ngày mai, nhất định phải trồng một cây Mẫu Đơn cho ngươi.
Bách Lý Hội biết, nữ tử này, sẽ để cho hắn khắc trong tâm cả một đời. Tựa như Tập Ám, một mảnh trong lòng, thủy chung đã để lại cho hắn.
Gia Luật Thức lấy tay tỉ mỉ vẽ theo tên nàng, kiểu chữ màu đỏ kia ở trong đêm lại lấp lánh như vậy, giống như nụ cười của nàng lúc còn sống, yêu cầu của nàng không cao, chỉ cần hắn nhớ đến nàng.
Nếu như phải quên, vậy hãy để cho nàng nhớ kỹ hắn đi.
Bách Lý Hội tựa người trên cột đá phía sau, dấu răng giữa ngực tuy đã bị hủy, nhưng mơ hồ lại thấy đau đớn.
Tập Ám, là ngươi sao? Chúng ta đã nói phải sống tốt, không nhớ sao?
Như vậy, sẽ chỉ làm lòng ngươi đau đớn thêm mà thôi.
Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ sống thật tốt.
Ta biết, cuộc sống trước kia quá mệt mỏi, hiện nay, rốt cuộc ta cũng có thể buông xuống, làm lại từ đầu.
Bách Lý Hội đứng dậy, để một mình hắn ở lại trong viện.
Một ngày này, ngủ cực kì ổn định.
Cả ánh mặt trời của ngày hôm sau cũng đều đã ấm áp chiếu khắp trời đất, ngoài sân chỉ có hai con ngựa.
Hai người chỉ đem theo bọc đồ, liền đi xuống lầu.
Hàn Hữu Thiên đứng trước mộ Ôn Nhứ, thấy hai người đi xuống liền nghênh đón.
"Vương."
Hắn vung tay lên: "Ta đã không còn là vương, Hàn Hữu Thiên, ngươi có tính toán gì không?"
Nhiều năm như vậy, hắn luôn đi theo bên người Gia Luật Thức.
"Thế giới bên ngoài to lớn như vậy, ta cũng không muốn cùng các ngươi đi đến Tuyết Sơn, hôm nay liền cáo biệt đi." Hàn Hữu Thiên tuy là không muốn, nhưng tâm tình cũng rất vui vẻ. Cuối cùng, điều hắn mong đợi đã đến.
"Được." Một tay hắn ôm vai nàng: "Đi thôi."
"Ừ" Bách Lý Hội điểm nhẹ đầu, hai người lên ngựa.
Hàn Hữu Thiên cũng lên ngựa, ba người không khỏi quay đầu lại nhìn tòa viện kia, không một lời từ biệt, trời nam đất bắc, đi ngược nhau.
Gió rít gào thổi qua, nhưng lại ấm áp.
Gia Luật Thức cầm chủy thủ trong tay giao cho nàng, quất roi ngựa, hướng về phía đỉnh Tuyết Sơn.
Cỏ, vẫn thơm ngát như vậy, bướm nhỏ đủ màu sắc tụ tập ở một chỗ, xoay lượn trên đỉnh đầu hai người chạy như bay qua, hương hoa cỏ nồng đậm.
Bách Lý Hội từ cần cổ hắn quay đầu lại, Nam Triều, càng ngày càng xa rồi. Tập Ám, càng ngày càng xa rồi.
Mảnh đất này, kiếp này sẽ không bước vào nữa.
Tập Ám, ly biệt.
Tại phương Bắc xa xôi kia có một núi tuyết.
Nơi đó, hiếm có người đặt chân đến, bốn mùa băng hàn, người bình thường căn bản không chịu được.
Ngươi chỉ cần đứng ở xa, liền có thể trông thấy, một tòa ẩn hiện trong mây, Thiên Sơn sương khói mịt mờ.
Chỗ cao nhất trên núi, tất nhiên là cách bầu trời rất gần. Mây trắng, trời xanh, đều trên đầu ngón tay.
Một tòa nhà gỗ nằm trên núi, bốn phía đầy khắp núi đồi, đều là màu đỏ của cây mai, một năm bốn mùa, hoa nở không tàn.
Cánh hoa đỏ rơi xuống đất, phủ kín trên tuyết trắng, mênh mông, vẫn luôn vì những cơn gió mà rơi xuống vài cánh.
Một nữ tử nhẹ ngẩng đầu, đem ngón tay nhặt cánh hoa trên vai, trên tóc, kề sát một nhánh hồng mai buông xuống.
Áo trắng hơn tuyết, dung nhan khuynh thành.
Trước nhà gỗ, một đôi người tuyết, một người mặc quần áo nam tử, một người mặc quần áo nữ tử.
Tiên cảnh của nhân gian, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Dưới rừng mai, dây mây màu xanh quấn quít lấy bàn đu dây của hai người, lúc này đang lẳng lặng ở một chỗ, phía dưới là hai ghế đá.
Nữ tử đi về phía trước, sắc đỏ xinh đẹp rơi rụng xuống, nàng giống như đắm chìm trong đó, mỗi lần đến đây, trên người lại dính đầy cỗ tươi mát kia.
Phía trước là một hồ nước khổng lồ, mặt nước đóng băng, khi nhàm chán liền có thể đến trên đó chơi đùa.
Bách Lý Hội tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống. Trên mặt nước bị đục ra một lỗ hổng cực lớn, trên mặt băng bên cạnh ném vài kiện quần áo.
Nàng cười nhìn về phía mặt nước yên ả kia, một chuỗi bọt nước nổi lên, nụ cười trên khóe môi lại càng tăng lên.
Một tiếng xôn xao, trong nước lộ ra nửa người trên trần trụi của nam tử, bộ ngực tinh tráng mạnh mẽ màu mật ong lóe sáng. Một đầu tóc đen tùy ý thả xuống nước.
Nam tử dưới ánh mặt trời độc tài tuấn lãng, cánh tay phải vươn ra, một tiếng huýt sáo dài trong miệng phát ra.
Trên bầu trời, một điểm màu đen dần dần tới gần, mạnh như vũ bão, chuẩn xác dừng trên cánh tay nam tử.
Một tay Gia Luật Thức trêu đùa vừa quay đầu nhìn nàng: "Ưng nhi, ta không có ở đây mấy ngày, may mà có ngươi thay ta bảo vệ nàng."
Chim thương ưng trời sinh có linh tính, ngẩng đầu lên vỗ cánh.
"Đi thôi." Cánh tay hắn dùng sức, chim thương ưng kia lại lần nữa bay đi.
Bách Lý Hội cười nhìn lên bầu trời, khi quay đầu lại, hắn đã đến trước người nàng.
Gia Luật Thức vươn một tay, khóe mắt mang theo ý cười.
Nàng đặt tay vào bàn tay hắn, hai người liền xuống nước.
Rõ ràng là lạnh đến tận xương tủy, hai người lại không có chút cảm giác.
Nước không đến ngực nàng, Gia Luật Thức vươn hai tay cố trụ đầu nàng, chỉ có nụ hôn kia vẫn cực kì nồng nhiệt.
Bách Lý Hội vươn tay ôm chặt hắn, quấn quýt sít sao.
Gia Luật Thức để cho nàng tựa vào mép băng bên cạnh, vùi đầu trước ngực nàng, hai tay liền cởi quần áo của nàng.
Đầu Bách Lý Hội ngẩng lên, trên bầu trời chỉ có Ưng nhi lượn qua, chứng kiến thời khắc này.
Dưới nước, độ ấm của hai người, làm nhiệt độ của nước đá tăng lên, cho đến khi hừng hực nóng bỏng.
Nàng nhắm mắt lại, hai tay quấn lên cổ hắn, rên rỉ ra tiếng.
Cho đến khi nhiệt tình thối lui, cho đến khi dục vọng đã ngừng thúc giục.
Hắn ôm nàng, đầu nàng tựa vào ngực hắn.
Hai người cũng không nói gì, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, nơi đó, vẫn chỉ để lại một mảnh tiên cảnh bông tuyết trắng xóa.
Bóng dáng hai người ngày càng nhỏ, điều duy nhất không thay đổi là thủy chung vẫn ôm chặt nhau.
Tóc rối, tóc quấn lấy tóc.
Hết thảy qua đi, liền gần nhau cả cuộc đời.
Tại nơi niết bàn bị người ta lãng quên.
---------------[ Nam Triều ]------------------
Thiên tử Nam Triều, trong ba năm liền hoàn thành bá nghiệp, thôn tính các tiểu quốc, hợp thành đại quốc.
Tương truyền, hậu cung Nam Triều, vĩnh viễn trống không.
Trong hoàng cung, nam tử lưu lại chỉ có một bóng lưng cô tịch.
Ban đêm, cả bầu không khí đều đã nghỉ ngơi, trong điện Kim Loan, nam tử khoanh tay đón gió, một thân hoàng bào, tung bay theo gió.
Không rõ chia tay đã bao lâu, nàng đi đã bao lâu.
Nàng lưu lại cho hắn, ngoài trừ dấu răng trên xương quai xanh thì không còn có gì khác.
Đêm tối tịch mịch quét tới.
Thống khổ ngẩng cao đầu, ngươi nói, chúng ta ở dưới một bầu trời, lúc nhớ ngươi liền ngẩng đầu nhìn trăng sao..........
Hội nhi, ta thật sự không thể chống đỡ nổi, mệt đến rã rời, cũng không biết sống vì cái gì.
Nếu như, có một ngày, ta đi trước ngươi, ta nhất định sẽ không cho ngươi biết.
Tha thứ cho ta, đã không đủ hơi sức để sống trọn kiếp này, tâm mệt mỏi, vĩnh viễn không thể trị hết.
Ánh trăng cực kì ảm đạm, bóng cây phía xa vô cùng rậm rạp, loang lổ chiếu lên mái ngói lưu ly.
Khi nào thì bắt đầu, nơi này trở thành nơi hàng đêm không ngủ của hắn.
Chỉ là, cúi đầu đã không còn nữ tử tay cầm áo choàng chờ hắn.
Bầu trời Nam Triều sáng rực như vậy, không còn chiến tranh, chỉ có phồn hoa rực rỡ.
Cả thái hậu cũng không chịu nổi tự hỏi mình, lúc trước ngăn cản hắn, đến tột cùng là đúng hay sai.
Dày vò như vậy cũng là do một tay nàng tạo thành.
Ám nhi, cho dù là vì thiên hạ, hy sinh một người đi.
Năm thứ 16, thiên tử Nam Triều băng hà.
Một hơi cuối cùng không bỏ xuống được, buồn bực mà chết. Khi chết lại cực kì nhàn hạ, hắn vì Nam Triều, làm đã đủ nhiều rồi.
Nếu muốn nói đến trách nhiệm, cũng có thể tháo xuống rồi.
Hiện nay, ai cũng không thể ngăn được.
Còn sống, so với chết, càng mệt mỏi hơn.
Di chiếu duy nhất đó là, đem tin tức này mãi mãi niêm phong, không được truyền ra ngoài.
Ước định của nàng và hắn là cả đời.
Như thế, một đời này nàng phải sống thật vui vẻ.
Tập Ám, là hoàng đế có công trạng nổi bật nhất Nam Triều, đồng thời, cũng là hoàng đế tại vì trong thời gian ngắn nhất.
Một khi hồng nhan làm loạn, mê hoặc ai đó? Mê hoặc song vương.
----------- Kiếp này kiếp sau ------------
Sau khi chết.
Trường An vẫn sầm uất như trước, cửa hàng tửu lâu lớn nhỏ đều treo đèn lồng đỏ thẫm một bên, dán chữ hỉ đỏ tươi.
Tùy tiện hỏi một người, đều biết hôm nay là ngày trang chủ của Tuyệt Ngạo trang lấy vợ. Nếu như hỏi cưới ai? Tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Nam Triều.
Điều kỳ lạ là, đội ngũ rước dâu cũng không thấy tân lang, lão trang chủ nhất thời tức giận, chỉ đành phải để cho người ta thuận lợi vui vẻ đưa tân nương vào cửa.
Trên cao đường, thật lâu vẫn không thấy Thiếu trang chủ tà mị kia, cho đến khi khách khứa tan hết, hắn mới quay trở về.
Bị buộc phải thay một thân hỉ phục, bị đẩy vào tân phòng.
Trong phòng, trên nến đỏ, hai dòng chữ hỉ dưới ánh sáng, bị đốt cháy vô cùng tinh tế.
Nữ tử một thân màu đỏ, trên đầu phủ khăn voan cùng màu.
Hắn cũng không hề vội vã tiến lên, rót một ly rượu bên cạnh bàn, lộ ra một khuôn mặt mê hoặc nhân gian, điêu khắc không hề có một chút tì vết.
Khóe miệng ngả ngớn câu lên, bóng dáng cao lớn tới gần nữ tử trên giường, "Muốn làm nữ nhân của ta, cũng không đơn giản như vậy."
Đôi bàn tay trắng như phấn trong tay áo của nữ tử nắm thật chặt, nhẫn nhịn.
Thấy nàng không nói, hắn lại càng tiến lên ngồi bên người nàng, cũng không tháo khăn voan xuống, thở nhẹ bên tai nàng, dáng vẻ mười phần hạ lưu.
Để ly rượu trong tay xuống, hơi thở của hắn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi xạ hương đặc biệt.
Hỉ phục màu đỏ làm nổi bật vẻ tà mị của hắn, mày kiếm nhíu lại, một tay ôm eo nàng.
Đôi bàn tay đang nắm chặt run nhẹ, nàng hung hăng nhắm chặt mắt. Lại nhịn.
Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay theo vạt áo trước, đặt lên cái yếm chim uyên ương của nàng. Dưới tay một trận run rẩy, mang theo đắc ý, tay từ một bên trực tiếp thâm nhập vào vuốt ve địa phương đẫy đà của nàng.
Hắn nghiêng người, ôm nàng ngồi trên chân mình, không chút nào che giấu dục vọng thâm sâu của mình.
Lòng nàng quýnh lên, cuối cùng nghĩ đến người đã được gả tới, lại thả lỏng vài phần.
Vạt áo trước hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi của hắn, cùng với một cái dấu màu đỏ, giống như một dấu răng.
Hắn không muốn lấy vợ, trong sâu thẳm, hắn đang đợi một người, nhưng cũng không nhớ gì cả.
Cho nên, hắn không cần nàng.
"Muốn trở thành nữ nhân của ta, ngươi có thể ở trên giường chiều ý ta sao? Còn không mau cởi áo? Nếu như không hài lòng, sáng mai ta liền hưu ngươi."
Tại sao, lại có người như vậy.
Cuối cùng nàng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay nắm chặt chậm rãi buông ra.
Thoáng cái liền vỗ bàn tay của hắn đặt trên ngực nàng xuống. Đột nhiên đứng dậy, một phen kéo khăn voan trên đầu xuống: "Ai muốn gả cho ngươi a, ta muốn hưu ngươi."
Hắn cười ngẩng đầu, lúc bốn mắt chạm nhau, lại trở nên ngây ngốc.
Một thân đỏ thẫm, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mắt ngọc mày ngài, phấn nhan xinh đẹp, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Điều làm cho hắn dao động, đó là hắn đối với nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Không nói được đã quen biết thế nào, giống như là đã trải qua mấy đời.
Hai tay hắn chống bên người, cả thân thể nằm trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau.
Nàng buông khăn voan trên tay, có một loại cảm giác không nói rõ.
"Ngươi muốn hưu ta?" Khóe miệng hắn khẽ câu lên, cười tà mị.
Nàng việc nhân đức không nhường ai, một tay chỉ về phía hắn: "Ngươi làm cho ta mất cả thể diện, ta chính là muốn hưu ngươi, ai muốn gả cho ngươi chứ."
Khuôn mặt hoa đào, trên mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Trái tim của hắn bị lấp đầy, hắn biết, người hắn đợi đã xuất hiện.
Như vậy, sẽ không buông ra nữa.
Bỗng nhiên đứng lên, đi về phía nàng.
Ôm lấy eo nàng, đi thẳng về phía giường.
Nàng ngây ngốc, không chút khách khí phản kháng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta là phu quân của ngươi, ngươi nói ta làm cái gì?" Hắn đè nàng dưới thân, cả thân thể phủ lên.
Chân nhỏ khẽ đạp, ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu ấn trên xương quai xanh của hắn.
Động tác trên tay, trên chân đều đã quên.
Cho đến khi ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, trước ngực mình đã bị bóc trần.
Giống như vậy, thoáng hiện một dấu ấn diễm lệ.
Hắn dừng động tác, nhìn thiên hạ dưới thân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng cũng không tự chủ được vươn tay, phủ lên xương quai xanh của hắn.
Ánh mắt bỗng nhiên ê ẩm, nước mắt rơi xuống.
Vì sao, lại có cảm giác đau lòng như vậy?
Hắn cúi người hôn lên mắt nàng: "Ngày mai, ta sẽ cưới nàng một lần nữa, để cho người trong toàn Trường An biết được, nàng là thê tử của ta."
Nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng.
Kiếp này, hắn không phải vua, kiếp này, nàng không phải hậu.
----------Hết trọn bộ ---------Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK