• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần áo màu trắng, nửa người dưới bị máu nhuộm đỏ, vốn là mấy người kia, đã sớm không nói nên lời.



Vết máu, từ trong bắp đùi, chảy xuống mắt cá chân của nữ tử, âm thanh trở nên khàn khàn, trên mặt đầy mồ hôi, trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi, càng thổi càng dày đặc.



Một hài tử, cứ như vậy mà mất đi.



Bách Lý Hội nhắm mắt lại, lúc trước, hài tử của nàng, cũng như vậy mà chảy ra từ trong thân thể. Cũng không biết, là nam oa hay nữ oa.



Chỉ khác là, Như Ngôn, liều chết che chở.



Mà nàng, lại tự tay phá hủy hắn.



Mùi máu tươi ngày càng đậm, thế nào cũng che đậy không được, ngực Bách Lý Hội đột nhiên ngột ngạt, nôn ra một trận.



"Ọe......Ọe............"



Tập Ám vươn tay đỡ lấy, ôm nàng đến trước người mình: "Làm sao vậy, Hội nhi."



"Ọe..............." Nàng không nói được một câu, một tay chỉ chỉ Như Ngôn trong viện.



Tập Ám nâng thân người: "Được rồi, thả nàng ra."



"Dạ." Hai thị vệ dừng lại, mà cỗ mùi máu kia, lại không hề nhạt đi.



"Ọe............." Trong cổ căng thẳng, vẫn là phun ra.



Một tay Tập Ám vuốt lưng nàng, một bên kêu người gọi ngự y đến.



"Hoàng thượng, hoàng quý phi sẽ không phải là có thai chứ." Mặc Chiêu Nghi một bên thấy thế, lấy lòng tiến lên nhắc nhở.



Vẻ mặt nam tử lạnh lùng, bế Bách Lý Hội lên.



"Không, không cần gọi thái y.............." Nàng hoảng hốt muốn ngăn cản, nếu như thái y đến đây, hết thảy đều không thể giấu được nữa.



Bất đắc dĩ, bóng dáng nha hoàn đã sớm chạy ra ngoài điện.



Trở lại tẩm cung của nàng, thái y đã sớm đợi ở một bên.



"Không, ta không sao, chỉ là lúc nãy ngửi thấy mùi máu nên mới như vậy, thật sự không có việc gì............" Bách Lý Hội chột dạ dựa vào giường, không cho thái y tiến lên.



Đôi môi Tập Ám cũng mím lại thật chặt, từ sau ôm lấy nàng, phân phó thái y một bên: "Còn thất thần ở đó làm cái gì?"



"Dạ, hoàng thượng"



Một tay đặt lên mạch tượng của nàng, Bách Lý Hội nhìn chằm chằm thái y, hẳn là chẩn không ra.



Qua hồi lâu, nàng mới thu tay lại.



"Hồi hoàng thượng, hoàng quý phi không có gì đáng ngại, chỉ là sau khi dùng thức ăn có xạ hương, sinh ra phản ứng."



Vẫn là, bị chẩn đoán ra rồi.



Tập Ám không nói, xem ra, vị xạ hương lần trước, quả thật là bởi vì nàng đã ăn vào. Chẳng lẽ, là không muốn có con với hắn.



Bách Lý Hội chột dạ cúi đầu, thấy bất an lo lắng.



"Hội nhi" Hắn dịu dàng vén tóc nàng "Ngươi đã ăn cái gì?"



Bách Lý Hội sửng sốt, chẳng lẽ, hắn tưởng rằng có ai muốn hại nàng?"



Sóng mắt nàng lưu chuyển, liếc mắt một cái liền thấy chén canh trên bàn.



"Lúc nãy, Mặc Chiêu Nghi đưa canh gà tới." Nếu hắn đã không phát hiện ra, vậy thì tạm thời chối từ ứng phó đi.



Tập Ám theo tầm mắt của nàng, nhìn cái chén trên bàn.



Thái y nhận được ánh mắt ra hiệu, đi tới.



Cầm lấy chén canh, chỉ ngửi một cái, liền đã hiểu rõ.



Thần sắc nam tử lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía thái y, càng lạnh thấu xương. Và một phần, ra lệnh.



Thái y khẽ gật đầu, liền đi đến phía trước hai người: "Hồi hoàng thượng, hoàng quý phi, trong canh quả thực có xạ hương."



Thân thể Bách Lý Hội mềm nhũn, tựa vào ngực hắn, ban đầu chỉ muốn đưa ra kế hoãn binh, cư nhiên, thật sự là có.



Vậy thì, không thể trách ta.



"Người tới." Tập Ám phất phất tay, ý bảo thái y lui ra, "Thưởng."



Bách Lý Hội không nghi ngờ điều gì, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.



Hắn đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, để cho Mặc Chiêu Nghi, làm kẻ chết thay đi.



Đối với người hắn không thích, hắn cũng không cần phải kiêng kị, càng sẽ không áy náy.



Không vạch trần, cũng khó mà nuốt trôi, Tập Ám xoay thân thể của nàng: "Hội nhi, về sau, ta sẽ phái người kiểm tra kĩ càng, sẽ không để ngươi ăn phải những thứ này."



Tâm Bách Lý Hội đang thả lỏng lại lần nữa thấp thỏm, nhưng cũng bất đắc dĩ gật đầu.



Dù thế nào, tuy là trùng hợp, nhưng cũng đã bại lộ rồi.



"Người tới, đem Mặc Chiêu Nghi biếm vào lãnh cung." Nam tử cũng không quay đầu lại phân phó hạ nhân, không mang theo chút ấm áp nào.



Lúc Bách Lý Hội rúc người, thân thể cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.



"Nằm lại đi." Hắn giữ chặt một tay của nàng, không nỡ buông ra.



"Nô tỳ không sao rồi." Bách Lý Hội cười xoay một vòng "Hoàng thượng yên tâm đi."



Tập Ám liếc nhìn chén canh trên bàn, "Về sau, người khác đưa tới thứ gì cũng đừng ăn."



"A" Nàng khẽ gật đầu, lại không yên lòng.



"Hoàng thượng."



"Ừ." Hắn ngước mắt, nụ cười thản nhiên.



"Tú nữ kia, ngươi sẽ xử trí như thế nào?" Bách Lý Hội quay lại bên người hắn, trong đầu, lưu lại một màn ban nãy.



"Chuyện như vậy, dĩ nhiên là xử chết rồi." Tập Ám ôm nàng vào lòng, một tay theo thói quen đặt lên eo nàng.



Nàng nghĩ nghĩ một chút, vẫn là mở miệng: "Nếu không thì, trục xuất khỏi cung thôi, dù sao cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."



Tập Ám không nói gì, ánh mắt nhìn Bách Lý Hội, nhiều hơn một phần tra cứu.



Ít nhất, phần thiện chí này vẫn giữ được.



Hắn cười gật đầu: "Nghe lời ngươi."



Một tay Bách Lý Hội đặt lên vai hắn: "Thật sự?"



"Chỉ cần ngươi mở lời."



Nàng xoay người, đối mặt với ngoài phòng, cuộc phân tranh ở hậu cung này, ít nhất nàng cũng là người vô tội.



Trong triều, thế lực của Minh Vương gia dần dần vững chắc, hậu cung, hoàng quý phi được sủng ái, mà Liễu thượng thư, vì chức quan bị giáng xuống, làm cho thế lực càng thêm tuột dốc.



Ba ngàn sủng ái một người, tâm Tập Ám vốn không còn ở trên người nàng, Bách Lý Hội, lại được sủng ái.



Chính là cái gọi là, hàng đêm thị tẩm, hàng đêm ngủ.



Đảo mắt, mùa đông giá rét lại đến.



Trong tẩm cung của Bách Lý Hội, Minh vương gia ngồi ở một bên, một tay ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay.



"Vận số của Liễu gia này, xem như đã hết rồi."



Nữ tử mỉm cười như gió xuân: "Không đến một khắc cuối cùng, không nên lơi lỏng."



Minh vương gia gật đầu: "Xem ra,chút phương pháp đó đã đắc dụng rồi."



Bách Lý Hội gật đầu, nhìn hắn: "phương pháp này, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại."



"Yên tâm, chỉ cần một tang vật nho nhỏ, là có thể khiến cho hắn vạn kiếp bất phục." Ánh mắt của Minh vương gia lộ ra chút hơi mù, giống như kế hoạch đã sớm chuẩn bị tốt.



"Tốt, ngươi cứ để ý từ bỏ thế lực trong triều của hắn, về phần hậu cung, để lại cho bản cung." Liễu Nhứ, nàng thiếu nợ mình, nhất định phải tự tay đòi lại.



Hắn cười một tiếng, uống trà.



"Muội muội............" Một âm thanh mềm mại truyền đến, bóng dánh Vân Khinh bước vào.



"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Hai người vội vàng đứng dậy hành lễ.



Vân Khinh cười tiến lên :"Đều đứng lên đi."



Nàng ngước mắt, vừa thấy Minh Vương gia, vẻ mặt liền có vài phần bất an.



Bách Lý Hội dắt nàng ngồi vào chỗ trước bàn, Minh Vương gia cũng ngồi xuống bên cạnh.



Vân Khinh lại giống như xuất thần, mất đi phần chững chạc lúc trước, hai tay đặt trên gối, mười ngón tay xoắn lại.



"Hoàng hậu." Nam tử mở miệng: "Nữ nhi của tể tướng, hiện nay cũng là chủ của hậu cung rồi."



Vân Khinh không nói gì, nhưng là đứng lên, xem xét nhìn Bách Lý Hội.



"Muội muội, bản cung đi về trước."



Bách Lý Hội thấy sắc mặt nàng không tốt, cũng không giữ lại.



Bước chân Vân Khinh vừa đi ra, Minh Vương gia cũng đứng lên.



Bách Lý Hội liếc nhìn trà nóng trên bàn, theo đi ra ngoài.



Vân Khinh đi rất vội, chắc là tìm nàng nói chuyện, cũng không mang theo nha hoàn.



Nàng theo sát ở phía sau, thấy Minh vương gia bắt kịp Vân Khinh, lại một tay ôm eo nàng, đưa vào trong giả sơn bên cạnh.



Bách Lý Hội liếc nhìn xung quanh, may mà không có ai.



Rón rén tiến lên, đứng lại phía sau giả sơn, một tay nàng chụp lên tim, bùm bùm, tim nhảy lên cuồng loạn.



Âm thanh của Vân Khinh mang theo vài phần kiềm nén: "Ngươi buông ta ra."



"Vân nhi, ngươi vì sao lại luôn trốn tránh ta." Nam tử mang theo vẻ nôn nóng, trấn định bị rối loạn.



"Giữa chúng ta, còn có tương lai sao?" Trong âm thanh lộ ra ai oán, giọng nói của nàng, nghẹn ngào trong cổ.



"Có........." Một chữ bật ra, cũng truyền đến một trận tiếng thở dốc, cùng với tiếng đánh đấm phản kháng của nữ tử.



"Vân nhi, cho ta..........." Trong giọng nói của Minh vương gia, không chỉ có dục vọng, còn có tình yêu ẩn giấu sâu vô cùng.



"Không thể, ngươi đã quên thân phận của chúng ta sao." Hai tay của nàng đặt trước ngực hai người, eo lại bị siết chặt.



Hai người không nói gì nữa, lại truyền đến âm thanh sột soạt mờ ám, cùng với tiếng quần áo bị xé.



"Không..........." Nữ tử kinh hô: "Ngươi không thể chạm vào ta, ngộ nhỡ hoàng thượng biết................"



"Hắn sẽ không biết." Nam tử nói chắc chắn, hắn chỉ muốn nàng.



"Không" Vân Khinh gắt gao bảo vệ trước ngực: "Ta, ta còn là xử nữ..............."



Hai tay Bách Lý Hội che lên môi mới không hô ra miệng. Làm sao có thể, đã hơn một năm.



"Thật sự?" Trong giọng nói của nam tử mang theo vui mừng, thương tiếc ôm nàng vào lòng.



Vân Khinh an tĩnh tựa trên vai hắn, gật đầu.



"Nhưng mà, kiếp này, chúng ta là có duyên không phận."



"Không, ta nhất định phải mang ngươi ra ngoài." Nam tử thề sắc son, "Một năm trước, vì ngươi, trên lưng ta mang tội danh đoạt vị, một năm sau, ta còn có thể vì ngươi, bất chấp tất cả."



Hay cho một người bất chấp tất cả, Bách Lý Hội tựa người ở phía sau giả sơn, sau đó, đem tất cả thu vào trong tai.



"Nếu như, chúng ta có thể chạy trốn thì tốt rồi, ngươi sẽ vì ta, buông tha mọi thứ hiện tại sao?" Nữ tử ngẩng đầu, một vẻ mặt hy vọng.



Không chút do dự, chỉ ôm thật chặt :"Phải."



Cư nhiên, nam tử như vậy cũng vì một nữ nhân, buông tha quyền thế.



Bách Lý Hội cố gắng bình phục lại, thoáng cái, vừa muốn xoay người, liền bị một tiếng của nam tử làm cho cả kinh ngẩn người ra.



"Hội nhi, ngươi làm gì ở đây?"



Trong núi giả, truyền đến một hồi âm thanh cực kì nhỏ: "Hư."



Bách Lý Hội cố gắng bình tĩnh lại, xoay người qua.



"Hoàng thượng............"



Nam tử vừa muốn tiến lên, liền bị Bách Lý Hội vượt lên trước một bước, kéo cánh tay hắn.



"Hoàng thượng, nô tỳ rãnh rỗi nhàm chán đến đây đi dạo, đúng rồi, hoa mai ở hậu viện đã nở rồi, chúng ta đi ngắm hoa đi."



"Được." Tập Ám kéo tay nàng, đôi mắt, liếc về phía giả sơn một cái.



Đợi bóng dáng hai người đi xa, Minh Vương gia mới kéo Vân Khinh đi ra.



"Làm sao bây giờ?" Một tay nàng giữ chặt tay áo hắn: "Sau này, chúng ta không nên gặp nhau nữa."



"Không." Minh Vương gia tuy là nhỏ giọng lạ dị thường kiên định. "Nếu nàng đã không vạch trần chúng ta, liền sẽ không có việc gì."



Vân Khinh liều mạng lắc đầu, nhấc váy muốn tiến lên.



Cổ tay bị mạnh mẽ kéo về, hai tay nam tử nâng lên gương mặt nàng, liền hôn xuống.



"Ưm............." Vân Khinh trừng lớn hai mắt, lưỡi nam tử xâm nhập vào trong miệng, đầy kiều diễm.



Đợi đến khi thu hồi về, trên má nàng đã sớm ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.



"Ta, ta đi trước." Vân Khinh nghiêng người, liền bước nhanh về phía Di Tâm điện, bước chân, mang theo vài phần hỗn loạn.



Minh Vương gia cũng không có đuổi theo, mà lại hướng về phía ngược lại, bước đi.



Vào rừng mai, cả vườn lại đìu hiu, trên nhánh cây bừng bừng khí thế ban đầu, hiện nay cũng đã trọc một mảnh, chỉ chừa lại một vài đóa, vô cùng thê lương.



Trên đất, trải đầy những cánh hoa xinh đẹp, phủ kín màu sắc vốn có.



Giẫm lên một bước :"Dát chi", nhánh cây lãnh lẽo gãy nát.



Màu đỏ, bao trùm lên giày thêu, chất lỏng nhiễm lên đáy giày.



"Ai làm?" Tập Ám giận dữ khiển trách, trong đôi mắt màu đen chuyển thành một tia khát máu màu đỏ.



"Hồi hoàng thượng, là, là Liễu phi ban nãy dẫn người tới." Điệp nhi bên cạnh tiến lên, không nỡ nhìn hài cốt trên đất.



"Nàng thật sự là chán sống rồi." Tập Ám phất long bào, đi ra khỏi sân.



Bách Lý Hội chua xót ngước mắt, đập vào mắt, chỉ đầy rẫy nhành cây.



Dưới chân mềm nhũn, hai đầu gối nàng đập xuống mặt đất, váy lụa trắng nhiễm lên vẻ mỹ lệ, thật lâu không muốn dậy.



Hai tay nắm lên một nắm mai rụng, nhẹ nhàng ném lên, khẽ ngẩng đầu, từng cánh hoa rơi trên mặt.



Ban đầu hai vai run nhẹ cho đến khi cả người đều run rẩy, trong mắt của nàng, rốt cuộc cũng không khống chế nổi, chất lỏng lạnh lẽo chảy ra.



Điệp nhi bên cạnh tiến lên, hai tay đặt lên vai nàng: "Hoàng quý phi............."



Bách Lý Hội đem khuôn mặt chôn sâu vào lòng bàn tay, tóc trên gò má, cũng bị thấm ướt.



"Điệp nhi." Nàng buông hai tay, hai mắt hơi sưng đỏ: "Ngươi nói, ta không phải là rất xấu xa chứ?"



Điệp nhi dùng sức lắc đầu: "Không, hoàng quý phi là người tốt nhất trên đời này."



"Không phải, không phải." Hai tay Bách Lý Hội vung loạn: "Ta vì sao lại biến thành như vậy?"



Tháo xuống một thân vinh hiển, nữ tử luống cuống lần nữa cuối đầu, Điệp nhi không đành lòng ôm nàng ở trước người: "Hoàng quý phi, đây là hậu cung."



Bách Lý Hội vẫn là cố chấp lắc đầu, trong phút chốc ngẩng đầu, giống như thấy được chim ưng của thảo nguyên kia.



Trong thảo nguyên mênh mông, chỉ có thanh âm của con ngựa rong ruổi, một đen một trắng, tiếp ứng cho nhau.



Mặt trời lặn, hình dáng của gò đống kia lại lần nữa trở về tim của nàng, không còn tranh đấu của hậu cung, hết thảy đều thỏa thích như vậy.



Ngay cả hoa mai bản thân yêu thích nhất, hiện nay, cũng đều trở thành thủ đoạn để nàng hại người.



Thật sự, rất mệt mỏi.



Bách Lý Hội nhu nhược buông thân mình, nằm trên một mảnh hồng mai kia.



Nơi này, không thích hợp với nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK