• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, trước cửa Vương phủ liền dừng hai cỗ kiệu, Liễu phu nhân cùng Liễu lão gia đỡ nhau vào phủ.



Liễu Duyệt một thân quần áo thanh nhã, trên mặt trang điểm che đi vẻ nhợt nhạt trước kia, chỉ là thân thể cực kì yếu ớt.



Bữa ăn sáng vẫn giống trước kia, chỉ là, bên cạnh Tập Ám, lại là Liễu Duyệt ngồi.



Bách Lý Hội không muốn nghĩ nhiều, chỉ là cuối đầu tự nhiên dùng bữa, Liễu Nhứ vui vẻ gắp thức ăn vào chén Liễu Duyệt, nha hoàn một bên bưng thuốc đã nấu xong: "Vương gia, thuốc đã tới."



"Ừ." Tập Ám cầm lấy chén thuốc, để xuống trước mặt nàng: "Duyệt nhi, uống vào đi."



Liễu Duyệt liếc nhìn nước thuốc đen đặc: "Vương gia, có thể không uống hay không?"



"Không thể." Tập Ám đem thuốc đặt vào tay nàng: "Duyệt nhi..............."



Liễu Duyệt thỏa hiệp bưng chén thuốc lên, một hơi uống hết, lúc này Tập Ám mới vừa lòng nở nụ cười.



"Duyệt nhi." Một âm thanh run rẩy truyền vào, Liễu phu nhân nhìn thấy nữ tử bên cạnh Tập Ám, vội vàng khóc lóc nghênh đón.



"Nương............." Liễu Duyệt đứng dậy, để cho nàng ôm mình vào lòng, Liễu lão gia bên cạnh cũng lệ rơi đầy mặt.



"Duyệt nhi, để nương nhìn một chút." Liễu phu nhân kéo nàng ra, hai tay nâng chặt khuôn mặt nàng, ánh mắt dò xét.



"Nương, ta không sao, không phải là đã hảo hảo trở về rồi sao?" Liễu Duyệt vỗ về Liễu phu nhân đến một bên ngồi xuống, lấy khăn gấm trong tay áo, giúp nàng lau nước mắt.



"Duyệt nhi, lúc trước ngươi lưu lại một phong thư, không nói một tiếng liền ra đi, đều đã ba năm, ngươi làm sao trở lại a?" Liễu phu nhân đau lòng nhìn khuôn mặt hốc hác của nàng: "Hiện nay, ca ca ngươi đã đi, Liễu gia chúng ta cũng chỉ còn có ngươi cùng Nhứ nhi thôi."



"Nương." Liễu Duyệt không dấu vết liếc nhìn Bách Lý Hội: "Ca ca chết không minh bạch."



Liễu Nhứ bên cạnh nghe vậy, vội vàng tiến lên bên cạnh hai người: "Nương, nhị tỷ mới trở về, ngài cũng đừng khiến nàng hao tâm nhiều như vậy."



Một đĩa điểm tâm tinh xảo đặt tới trước mặt Bách Lý Hội, nữ tử đang cúi thấp ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tay đang thu về của Tập Ám, Bách Lý Hội không dám nhìn vào mắt của hắn, chỉ là tiếp tục cúi đầu.



Hóa ra, Liễu Nhứ căn bản không được coi là cái gì, chân chính chiếm giữ lòng hắn, cũng không phải mình.



Đột nhiên cảm thấy, có chút bi thương không rõ ràng, Bách Lý Hội liếc nhìn Vân Khinh đối diện, nàng, thật sự giống chánh phi của Gia Luật Thức.



"Thời gian không còn sớm, bổn vương phải lâm triều." Tập Ám đứng lên, đôi mắt vẫn không có biểu tình gì bước ra khỏi phòng, bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, quay đầu nhìn Bách Lý Hội một cái, cuối cùng cũng quay đi.



Bách Lý Hội buông bát đũa, đứng lên theo, nơi như vậy, mình không thích hợp ở lại.



"Bách Lý Hội, thế nào, chột dạ rồi hả?" Đôi mắt Liễu Nhứ dấy lên một ngọn lửa, người trong phòng, đều nhìn về phía nàng.



"Ta vì sao phải chột dạ?" Bách Lý Hội không có ý định dây dưa, lại vì sự ngang bướng của Liễu Nhứ mà cảm thấy buồn cười.



"Vì sao?" Tay Liễu Nhứ muốn giơ lên lại bị Liễu Duyệt phía sau bắt được, khuôn mặt nàng tái nhợt không có một chút huyết sắc.



"Tỷ, nàng giết ca ca." Liễu Nhứ nhìn nữ tử bắt lấy tay nàng, Liễu Duyệt không nói một lời, chỉ là lắc lắc đầu.



Liễu lão gia bên cạnh thấy thế, bước chân lảo đảo đi đến trước mặt Bách Lý Hội, một tay chỉ về nữ tử trước mặt: "Liễu gia chúng ta kiếp trước là thiếu nợ ngươi cái gì a.............."



Vân vương phi bên cạnh vội vàng đứng lên, một tay kéo lấy tay Bách Lý Hội: "Muội muội, lần trước không phải nói muốn dạy ta nữ công sao? Nhìn xem hiện tại một nhà Liễu phi đoàn viên, chúng ta cũng không tiện ở đây góp vui, cùng ta trở về phòng đi."



Bách Lý Hội cảm kích gật đầu, những người khác nhất thời cũng không nhiều lời, chỉ có thể nhìn hai người bước ra khỏi phòng.



"Nhứ nhi, ngươi quá thiếu kiên nhẫn rồi." Đợi hai người đi xa, Liễu Duyệt mới buông tay đang giữ chặt tay nàng.



"Tỷ................." Liễu Nhứ bất mãn lầm bầm, hai mắt chăm chú nhìn nàng.



"Hiện tại, vương gia đối với nàng là có tình đi? Ngươi bây giờ tranh cãi ầm ĩ, chỉ bất lợi cho bản thân mình, Nhứ nhi, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, phải học được cách che giấu bản thân. Sau này khi quay trở lại đánh một đòn, mới có thể đẩy nàng ta vào chỗ chết." Liễu Duyệt vô lực đứng lên, để Liễu Nhứ nâng đỡ đi tới cửa: "Vương gia đã đáp ứng ta đối đãi tốt với Liễu gia, vì sao lúc ta quay trở lại, ngươi lại bị giam giữ?"



Liễu Nhứ nhìn bên ngoài đình viện, màu sắc đầy rẫy, nhưng không thể che hết âm ngoan trong mắt nàng, câu nói trước kia, giống như khối băng ứ đọng từ trong miệng nàng phun ra, mang theo một chút lạnh lẽo.



"Một nha hoàn nho nhỏ đã đẩy ngươi tới nông nỗi này?" Liễu Duyệt khẽ quét qua nữ tử: "Bách Lý Hội ngươi tạm thời không được động tới, nha hoàn kia, cho nàng một chút giáo huấn, tốt nhất, để cho nàng tự tìm đường chết."



"Tỷ..........." Liễu Nhứ vui vẻ cười lên tiếng: "Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."



Vân Khinh dẫn Bách Lý Hội tới phòng mình, phân phó nha hoàn một bên đóng cửa lại.



"Muội muội, hôm nay ngươi cứ ở trong phòng đi, hoặc là, ra ngoài đi dạo cũng tốt, tiền sảnh thì không nên đi, vương gia không có ở đây, ta cũng không yên lòng." Vân Khinh lo lắng nhìn Bách Lý Hội, tình cảnh như vậy, mình vốn là không nên nhúng tay vào.



"Vân vương phi, đa tạ ngài." Mặt Bách Lý Hội giãn ra, gật đầu, hai tay nắm lại.



Vân Khinh cười lắc đầu, hai người tùy hứng hàn huyên một chút, đợi đến khi dùng xong bữa trưa, Bách Lý Hội liền dẫn Tiểu Lam xuất phủ.



Vương phủ hiện giờ, làm cho nàng quá ngột ngạt.



Lẳng lặng bước trên đá lát đổ nát, mỗi một bước đi, vì đã lâu năm mà dưới chân phát ra tiếng va chạm bất ổn.



Đây là một đường phố bị người ta lãng quên, bản thân Bách Lý Hội cũng không biết, làm sao có thể đi đến nơi này, Tiểu Lam bên cạnh không nói gì, lẳng lặng đi theo.



Đi đến nửa đoạn đường, mới phát hiện, phòng ốc cũ nát đều đã biến mất, nữ tử ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là một tòa đình viện hào hoa xa xỉ, ngoài cửa, hai tòa thạch sư trang nghiêm mỗi cái đứng một bên, giữa uy phong lại lộ ra vẻ kinh hãi.



Bách Lý Hội đứng trước cửa, thầm nghĩ, ở nơi hoang vắng như vậy, làm sao lại có một đình viện như thế.



Một giọng nữ rõ rệt nặng nề xuyên thấu qua khe cửa, truyền vào tai hai người: "Ừ............Gia..................."



Thanh âm thiên kiều bách mị, mềm có thể chảy ra nước. Giọng điệu ái muội như vậy nghe vào tai hai người, trong nháy mắt, lúng ta lúng túng.



"A................" Giọng nói khàn khàn tràn đầy lửa dục của nam tử, cùng với âm thanh rên rỉ của nữ tử, từng đợt từng đợt, truyền ra ngoài sân viện.



"Gia, ta không được, a...............a................."



Bách Lý Hội thu hồi tâm trí, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng, Tiểu Lam ở bên cạnh càng đỏ tới mang tai, ngây ngốc tại chỗ.



"Tiểu Lam." Nàng khẽ gọi lấy động tác tỏ ý bảo nàng nhẹ nhàng rời đi.



Tiểu Lam khẽ gật đầu, ở phía sau Bách Lý Hội, nhấc chân lên.



Nhưng cánh cửa vào lúc này, "Chi" một tiếng mở ra.



Bách Lý Hội theo bản năng quay đầu lại, lại phát hiện ra, xuất hiện lại là Gia Luật Thức.



Nữ tử xoay người bình tĩnh ở một chỗ, tránh không được, trong lòng, lại có chút thất vọng.......



Nam tử hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người, trên mặt lại có chút thất thần, thấy hình dáng của Bách Lý Hội, vội vàng nhấc quần lụa, bước ra ngoài.



Tiểu Lam ở phía sau mặc dù không rõ nguyên do, nhưng chỉ đành phải ngoan ngoãn đuổi theo.



Khóe miệng Gia Luật Thức nở một nụ cười thản nhiên, ba bước liền đuổi kịp Bách Lý Hội, Hàn Hữu Thiên cũng theo phía sau, đi tới.



"Hội nhi." Tay nam tử ôm eo nàng, một tay kia xoa nhẹ bờ vai nàng, hơi dùng lực, nữ tử liền xoay người lại, đối mặt với Gia Luật Thức.



"Buông ta ra." Bách Lý Hội cố sức giãy giụa, Tiểu Lam bên cạnh thấy thế, vội vàng xông tới.



"Buông Hội phi ra."



Nam tử căn bản chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái lờ đi, hay tay đặt lên cổ nữ tử: "Ở ngoài cửa đã bao lâu?"



Bách Lý Hội nhất thời nghẹn giọng, khuôn mặt, bất giác lại đỏ lên.



"Này, hai người các ngươi không phải là một mực ở ngoài cửa nghe lén chứ?" Hàn Hữu Thiên nhìn khuôn mặt cũng đỏ bừng lên của Tiểu Lam, trong mắt tràn ngập hài hước.



"Chúng ta không có nghe lén." Tiểu Lam quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm tay Gia Luật Thức đặt trên eo Bách Lý Hội.



Lòng bàn tay Gia Luật Thức, như một ngọn lửa, thiêu đốt da thịt trên cần cổ Bách Lý Hội, nóng bỏng vô cùng: "Lấy tay ngươi ra."



Nam tử chẳng những không nghe lời, trái lại lòng bàn tai lại nhẹ nhàng vuốt ve: "Hội nhi, âm thanh vừa nãy, không phải là của ta."



Bách Lý Hội trừng mắt nhìn, lại không biết phải nói cái gì: "Ngươi.............."



"Gia, ta không cần, ngươi thật là hư..............."



"Hư, nam nhân hư hỏng mới tốt a................."



Trong viện, truyền đến một hồi tán tỉnh nữa, ngăn cách cả tường viện, không cố kỵ chút nào tiếp tục.



Thanh âm kia, chính là ban nãy hai người nghe được, tuy là tràn ngập tình dục, nhưng, vẫn là có chút quen thuộc. Hình như là Minh Vương gia.



"Thế nào, còn muốn nghe sao?" Trong âm thanh của Gia Luật Thức mang theo vài phần chế nhạo, làm cho Bách Lý Hội bỗng chốc tỉnh lại.



Lời còn chưa ra khỏi miệng, nam tử đã bao trùm lấy tay mềm mại của nữ tử, Tiểu Lam phía sau gắt gao đuổi theo: "Ai..............."



"Nha đầu, Vương chúng ta không phải là dễ trêu chọc đâu, ngươi lại làm hỏng chuyện, coi chừng hắn.........." Hàn Hữu Thiên bên cạnh làm một động tác giết không tha, vốn định hù dọa nàng một chút, không nghĩ tới lại đổi lấy một cái nhìn khinh bỉ.



Bách Lý Hội phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân Gia Luật Thức, nam tử bên cạnh thấy thế, cả nụ cười đều đã mang theo bá đạo: "Muốn bổn vương ôm ngươi sao?"



Nữ tử vội vàng lắc đầu, cam chịu đi theo phía sau.



May là, chạy một đoạn liền ngừng lại.



Đây là một tòa lầu các xa xỉ không thua gì tòa đình viện kia, Gia Luật Thức vẫn nắm kéo tay nàng không rời, đi vào trong viện.



"Này, Gia Luật Thức, ngươi buông ta ra, ta muốn hồi phủ." Bách Lý Hội vừa đi vừa giãy giụa, một tay túm lấy tay áo của nam tử.



Lúc này Gia Luật Thức mới dừng lại, vẻ mặt mang theo chút kiềm nén: "Hội nhi, ngươi vẫn không muốn gặp ta như vậy sao?"



Bách Lý Hội ngừng động tác: "Ta, ta muốn trở về."



Con ngươi đen thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên buông tay ra.



Bách Lý Hội xoa cánh tay bị nắm đến đau nhức, người còn chưa kịp phản ứng, liền bị vắt ngang qua eo bế lên.



"A, Gia Luật Thức, ngươi thả ta xuống." Nữ tử không ngừng giãy giụa thân mình, chân lại càng giẫm đạp loạn xạ.



Gia Luật Thức tăng lực đạo trên tay, sải bước lên thềm đá: "Dùng xong bữa tối, ta sẽ phái người đưa ngươi trở về."



"Uy..............." Bách Lý Hội bất mãn trừng mắt nhìn hắn, đối mặt với hắn, vẫn là cảm thấy bất an.



"Hội nhi, ngươi cứ giãy giụa một cái nữa thử xem?" Lời nói của hắn vô cùng ái muội, trong đôi mắt, hiện lên một tia sắc dục.



Bách Lý Hội ngoan ngoãn im lặng, một chút cũng không dám động.



Gia Luật Thức ôm nàng lên tầng hai, xây cao lên trên không, phóng mắt nhìn đi, dĩ nhiên là nhìn không sót thứ gì.



Một loạt lan can chạm trổ hoa văn ở xung quanh, Bách Lý Hội ngồi dựa trên ghế dài, thích ý nói không nên lời.



Ở dưới lầu gác, nước bao quanh bốn phía, thủy tiên nằm bên trong hiện rõ vẻ kiều diễm, mang theo vẻ điềm đạm thanh nhã, mùi thơm tỏa ra bốn phía.



Nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Gia Luật Thức: "Gia Luật Thức, ngươi làm sao có thể ở chỗ này?"



Nam tử ngồi xuống sau lưng nàng, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, mang theo một nụ cười mông lung: "Vì ngươi."



Bách Lý Hội thu hồi ánh mắt, hướng về phía xa xa: "Nhưng, vì sao ngươi có thể ở cùng một chỗ với Minh Vương gia?"



"Đại Liêu chúng ta cùng với Nam Triều từ lâu đã kí hiệp nghị, hai nước giao hữu, có cái gì bất thường sao?" Gia Luật Thức tìm về tầm mắt của nàng đang nhìn về nơi xa: "Chẳng lẽ, ngươi còn coi ta như tử địch?"



Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy có cái gì đó khác thường, thấy Gia Luật Thức đang nhìn mình chằm chằm, nàng lúc này mới nghĩ đến nửa câu sau của hắn: "Không có, ta chưa hề coi ngươi là kẻ địch."



Tiểu Lam ở phía xa thấy hai người ngồi một chỗ, chỉ có thể vô vị ở phía dưới chờ đợi, Hàn Hữu Thiên ở bên cạnh thấy thế, nhịn không được giễu cợt, "Đừng nóng vội, vương chúng ta sẽ không làm gì nàng đâu."



Tiểu Lam nghiêng đầu liếc nhìn hắn, không nói gì.



"Tiểu nha đầu, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy hả?" Hàn Hữu Thiên cười ra tiếng, tràn ngập dí dỏm.



Nữ tử dứt khoát xoay người, sau một hồi lâu, lấy ra từ trong tay áo mấy lượng bạc: "Ừ, đây đã là toàn bộ tiền tích góp của ta."



Hàn Hữu Thiên liếc nhìn bạc trên tay nàng, khóe miệng co giật, nha hoàn này, cũng quá đáng yêu đi.



Bách Lý Hội thấy Gia Luật Thức thủy chung vẫn nhìn mình chằm chằm, có chút không được tự nhiên vội vàng xê dịch thân mình, trên người nam tử, mùi hương cỏ nhàn nhạt, có vài phần mê hoặc khó hiểu.



"Gia Luật Thức, ta muốn trở về." Âm thanh của nữ tử nhẹ nhàng đạm mạt như nước, trong ánh mắt, hình dáng nam tử, càng lúc càng rõ rệt.



Đối phương cũng không nói gì, chỉ là nắm tay của nàng, đặt lên môi của mình.



Môi mỏng khẽ mở, lưỡi ấm áp nhẹ ngậm ngón tay mảnh khảnh của nàng, mang theo nguồn nhiệt cuồng phóng, đánh úp ra toàn thân của Bách Lý Hội.



Nữ tử thẹn thùng muốn dùng lực rút tay về, nhưng lại bị đối phương nắm chặt, không thể động đậy.



"Hội nhi, ta nói rồi, nếu như gặp lại nhau, ta, sẽ không buông tay." Gia Luật Thức ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo của nữ tử, Liêu vương giờ đây, đã mất đi một phần ngang ngược, lại nhiều hơn một phần nhu tình.



Bách Lý Hội kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt, có nhàn nhạt chua xót: "Nhưng, chúng ta chung quy cũng không có khả năng, giống như lúc trước ngươi thả ta trở về, bên cạnh ta, đã có Tập Ám."



Gia Luật Thức không nói lời nào, chỉ là nghiêng người ôm nàng vào lòng, không để cho nàng giãy giụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK