Chương 1
Không biết có phải là ảo giác của Minh Khinh Khinh hay không.
Cô cứ cảm thấy gần đây trong nhà có điều gì đó rất kỳ lạ.
Mấy ngày trước cô có đặt về rất nhiều rau củ và đủ loại hải sản tươi sống, vứt vào tủ lạnh, định bụng là mấy ngày tới không có lịch trình sẽ ở nhà nấu nướng và xem phim một mình.
Nhưng chưa kịp bung xõa thoải mái thì cô lại nhận được điện thoại của đạo diễn, có vài cảnh quay băng máy bị hư, phải quay về đoàn để quay lại, thế là cô đành phải khóa cửa nhà, lên xe của trợ lý đến nơi khác.
Tuy nhiên, hôm nay khi trở về nhà, cô lại phát hiện tầng trên của tủ lạnh thiếu mất ba cây cần tây và hai củ cà rốt. Cũng như một số loại thực phẩm mà cô nhớ rõ ràng mình đã đặt hàng, lúc này cũng biến mất khỏi tủ lạnh.
Trong số đó, những quả đào vàng đóng hộp mà cô thích ăn nhất hình như đã dịch chuyển, lúc này dòng chữ ‘thêm chất bảo quản’ đang hướng về phía cô.
“…….???”
Trên đầu Minh Khinh Khinh hiện lên ba dấu chấm hỏi.
Cô với tay lục tủ lạnh, trừ một số rau củ quả biến mất ra thì những thứ khác trong tủ lạnh, như mặt nạ dưỡng da, kem dưỡng mắt… không hề có dấu vết bị cạy mở.
Cô lại mở tầng đông lạnh bên dưới ra, phát hiện những con hải sâm và tôm hùm đắt đỏ vẫn còn nguyên vẹn.
“….”
Căn biệt thự đơn lập mà Minh Khinh Khinh đang sống, bao gồm cả tầng hầm và sân trượt tuyết ngầm thì có tổng cộng là sáu tầng. Tuy diện tích quá lớn, cách khá xa mới có một hộ gia đình sinh sống và có vẻ hơi trống trải, nhưng trên thực thế, cụm biệt thư ven núi này là nơi ở khá an toàn đối với các nghệ sĩ. Nhân viên bảo vệ thường xuyên tuần tra, kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt.
Khóa vân tay cũng không có dấu vết cạy mở.
Nói cách khác, khả năng một tên trộm vào nhà để lấy trộm một vài củ cà rốt là rất thấp.
Nhưng nếu không phải ăn trộm, thì đây là tình huống gì?
Minh Khinh Khinh vẫn duy trì động tác mở tủ lạnh, thẫn thờ chìm vào suy tư.
Cô mới hai mươi lăm tuổi mà trí nhớ đã xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn rồi sao? Chẳng lẽ cô vốn dĩ không mua nhiều đồ như vậy? Hay do cô đói quá nên đã ăn chúng trước khi rời khỏi nhà? Nhưng cà rốt và cần tây đều là món ăn kèm, cô bị khùng mới xào chúng lại với nhau.
Minh Khinh Khinh đang trong giai đoạn nổi tiếng, áp lực công việc cũng rất lớn, hết quay phim, biểu diễn thương mại rồi lại xuất hiện trên các trang bìa tạp chí không ngừng nghỉ, gần hai năm nay thời gian ngủ rất ít, trí nhớ quả thực có chút giảm sút. Trước đây không phải là chưa từng xuất hiện tình huống tương tự, ví dụ như cứ tưởng mình đã ký tên rồi, nhưng thực chất là chưa từng ký tên.
Đơn hàng trên điện thoại di động của Minh Khinh Khinh đã bị xóa từ lâu, cô lại lục tìm hóa đơn trong túi, định kiểm tra số lượng thực phẩm xem thế nào, kết quả qua nửa buổi vẫn chưa tìm ra, cô đành phải bỏ cuộc. Cô dằn lòng không để ý đến sự việc khó hiểu này nữa, tạm thời cho là trí nhớ của mình xuất hiện hỗn loạn.
Tiêu rồi, mới hai mươi lăm tuổi mà trí nhớ đã lộn xộn, như vậy sau này làm sao thuộc lời thoại được đây?
Minh Khinh Khinh bước tới sô pha ngồi xuống, rót cho mình một ly nước rồi uống vài viên vitamin.
Con mèo mà cô đã nuôi vài năm nay đang từ ban công nhìn vào trong, sau khi xác nhận là cô mới nhảy khỏi ban công, đi tới, bắt đầu dụi đầu vào người cô. Minh Khinh Khinh cúi xuống, dùng tay trái xoa đầu con mèo vài cái.
Cứ một lần chạm vào lại vuốt được vài sợi lông trắng và mềm mại.
Minh Khinh Khinh khẽ nhíu mày. Mèo cô nuôi là loại mèo lông dài, trước đây vào mùa đông rất ít khi rụng lông, chỉ rụng vào mùa hè. Vậy mà mùa đông năm nay lại rụng rất thường xuyên.
Sau khi chào hỏi với Minh Khinh Khinh xong, con mèo dáo dác nhìn xung quanh, Minh Khinh Khinh dựng thẳng người dậy thì nó có vẻ giật mình, đột nhiên bốn chân như gió, nhanh chóng lộn nhào mấy vòng về lại gốc ban công nhỏ của mình, chui vào ổ mèo rồi biến mất.
Mang theo cảm giác kỳ lạ khó lý giải, Minh Khinh Khinh đặt ly nước xuống, bắt đầu quan sát toàn bộ ngôi nhà.
Thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, ngoại trừ lông mèo rụng nhiều hơn và bám đầy sô pha ra thì không có gì khác thường.
Minh Khinh Khinh đứng dậy, đi đến công tắc tổng bật toàn bộ đèn của biệt thự lên, sau đó nhìn qua từng phòng một.
Căn biệt thự ba trăm triệu đúng với giá trị thật của nó. Lúc Minh Khinh Khinh mua căn biệt thự này, cảm giác đầu tiên chính là nó giống như một tòa lâu đài.
Phong cách kiến trúc ở bên ngoài đậm chất Châu Âu, giữa sân vườn rộng lớn với thảm cỏ xanh mơn mởn là một vườn hoa. Từ cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn đến cổng lớn biệt thự phải đi xe. Trong biệt thự, ngoài sân trượt tuyết ngầm và hầm rượu ra, vẫn còn rất nhiều gian phòng khác với phong cách trang hoàng cũng rất khác biệt.
Minh Khinh Khinh sống một mình nên không cần quá nhiều không gian, phần lớn thời gian đều sống ở tầng ba, phạm vi hoạt động cũng chỉ quanh quẩn một chỗ nhỏ.
Ví dụ như có người đang ẩn nấp trong phòng khác thì làm thế nào nhỉ?
Dưới ánh đèn ngoài hành lang, Minh Khinh Khinh nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, tự cảm thấy giật mình vì suy nghĩ kỳ lạ vừa thoáng qua trong đầu.
Mặc dù cô ít khi đến những nơi khác trong biệt thự, nhưng hàng tuần đều có nhân viên vệ sinh do người đại diện sắp xếp đến quét dọn, mọi ngóc ngách đều được quét dọn rất sạch sẽ, làm sao có khả năng người khác đang ẩn náu?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trái tim Minh Khinh Khinh vẫn đập điên cuồng, tự mình đẩy cửa từng phòng ra kiểm tra.
Nửa tiếng sau, vẫn không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra.
Cô đóng tất cả cửa sổ lại, sau đó quay về tầng ba, ôm gối nằm lên chiếc sô pha bên cạnh cửa sổ sát sàn, trái tim trôi dạt về nơi xa, thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là cô xem phim kinh dị nhiều quá rồi.
*
Trong biệt thự có hệ thống lò sưởi, dù đã tối muộn nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, lò sưởi vẫn bập bùng ngọn lửa.
Bên ngoài biệt thự trời đổ mưa tầm tã, gió lạnh phần phật.
Màn đêm u ám đang đổ xuống, những tia chớp thỉnh thoảng lại lóe lên.
Một thân ảnh người thiếu niên đang bám víu vào máy xay gió trên nóc nhà, cố gắng ẩn nấp.
Trên người cậu là một chiếc áo hoodie màu xanh đậm, rộng thùng thình và nhàu nhĩ, mũ áo kéo qua đỉnh đầu, bị nước mưa làm ướt sũng dán chặt vào hai bên má, làn da tái nhợt bất thường so với con người.
Cậu thiếu niên hệt như một chú chó săn ướt sũng bị đuổi ra ngoài, bọt nước theo tóc mái chảy xuống, đôi mắt màu xanh xám tràn đầy nỗi sợ hãi bất an.
Không phải bị phát hiện rồi đấy chứ?
Tiểu Phó hối hận vì đã ăn trộm thức ăn của Minh Khinh Khinh.
Nhưng cậu thật sự rất đói bụng.
Khoảng thời gian này cậu lẩn đông trốn tây, mãi vẫn không kiếm được thứ gì bỏ vào bụng.
‘Người dân ở đây’ vô cùng sợ cậu. Lúc ở trong con hẻm nhỏ, cậu có cứu được một cậu bé béo phì đang bị nhóm côn đồ bắt nạt, vậy mà khi cậu bé đó thấy cậu lại sợ đến mức tè ra quần. Mấy tên côn đồ kia càng hồn siêu phách lạc hơn, sau khi hoàn hồn còn lùi về sau lấy đá ném cậu.
Nếu không phải cậu có khả năng dịch chuyển tức thời, có lẽ đã bị đá ném cho vỡ đầu.
Ngày hôm sau, bóng lưng của cậu đã được lên báo, nói rằng nghi ngờ ở huyện Lăng xuất hiện zombie ăn thịt người. Kèm theo đó là một bức ảnh zombie với khóe miệng đầy máu lấy từ trong phim kinh dị, khác hoàn toàn với diện mạo của cậu, khiến cho dân tình không khỏi hoảng sợ.
Tiểu Phó không hiểu nghĩa của từ ‘zombie’, nhưng cậu cũng biết khi con người nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh, chắc chắn sẽ kinh hãi và khiếp sợ tột độ.
Tốt nhất là cậu không nên xuất hiện nơi có người.
Cậu có thể kiểm soát bản thân không làm hại đến con người, nhưng nhóm người đó hình như đã đánh mất kiểm soát, điên cuồng cố gắng tổn thương cậu.
Cậu rất muốn quay lại rừng hoang núi sâu, nhưng từ khi bóng lưng của cậu bị đưa lên báo, cảnh sát địa phương ở huyện Lăng đã bắt đầu phái người lên núi tuần tra. Từ đó, cậu không còn nơi nào để đi, trong một thời gian dài chỉ biết lang thang ẩn náu ở một số thành phố lân cận.
Đúng lúc đang mùa đông giá rét, mặc dù đã lôi được vài bộ quần áo còn dùng được từ thùng rác để bọc người lại, nhưng vẫn quá phong phanh, khuôn mặt cậu đã tái đi vì lạnh buốt.
Tệ hơn là cậu hoàn toàn không quen được với yếu tố khí hậu ở Trái đất, trọng lực ở đây cũng mạnh hơn rất nhiều so với trọng lực nơi cậu được sinh ra. Vậy nên, tay chân của cậu gần như rã rời, cử động chậm chạp, tay không phối hợp với chân, đi ba bước lại té một trận.
Ở thời điểm chật vật nhất, trong tâm trí Tiểu Phó lại xuất hiện một gương mặt.
Đó là khuôn mặt của Minh Khinh Khinh lúc nhỏ đã từng cứu cậu trong hình hài ấu tể*.
(Ấu tể: Động vật mới sinh – nguồn: Baidu.)
Có thể sau khi trưởng thành Minh Khinh Khinh đã quên mất phần ký ức đó, nhưng đối với Tiểu Phó mà nói, ngay khoảnh khắc cậu vừa ngẩng đầu lên và bốn mắt chạm nhau, trong lòng cậu đã xuất hiện ‘hiệu ứng vịt non’*. Bởi vì Minh Khinh Khinh, Tiểu Phó đã từng nghĩ rằng con người ai cũng tốt bụng, nhẹ nhàng tình cảm, mãi cho đến sau này xuống núi rồi mới biết thực tế không phải như vậy. Loài người khi nhìn thấy cậu sẽ sợ hãi báo cảnh sát, sẽ trăm phương nghìn kế dùng bẫy bắt gọn lấy cậu.
(Hiệu ứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở, những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng. Ở con người, hội chứng vịt non dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo, khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai – nguồn: Wikipedia.)
Cậu cũng không không chắc khi Minh Khinh Khinh nhìn thấy cậu liệu có mang cậu đi nghiên cứu không. Nhưng thực sự là cậu không còn nơi nào để đi nữa.
Hơn nữa Tiểu Phó còn có suy nghĩ, chẳng thà để Minh Khinh Khinh đưa đi nghiên cứu, còn hơn là bị người khác bắt lại.
Sau khi trốn vào nhà cô, vì không muốn dọa cô hoảng sợ nên làm việc gì cậu cũng rất cẩn trọng. Không chạm vào đồ đạc trong nhà, thà uống nước mưa chứ không đụng đến van nước của cô, lúc ngủ cũng chỉ co quắp trong thùng các tông, chiếm diện tích bằng một lòng bàn tay, tuyệt đối không gây thêm cho cô bất kỳ phiền phức nào.
Nhưng đến mùa đông, chim chóc càng ngày càng ít dần, đã nhiều ngày trôi qua mà cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng, đói đến rã rời, nhờ vào sương lạnh trong đêm đông cũng không cách nào đỡ đói. Khi quá đói, thể lực cũng sẽ yếu dần, việc tập đi lại càng khó khăn hơn.
Thế nên trong mấy ngày Minh Khinh Khinh rời khỏi nhà, cậu quả thực không chịu nổi nữa, đành phải lẻn vào nhà gặm đỡ vài củ cà rốt.
Nhưng rõ ràng chuyện này đã làm cô trở nên cảnh giác.
Tiểu Phó vừa có chút ngượng ngùng vì cảm thấy hành vi ăn trộm của mình rất đáng xấu hổ, lại vừa có chút chán nản và thất vọng. Nếu để cô phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cô chắc chắn sẽ đuổi cậu ra ngoài mất thôi.
*
Tiểu Phó ngồi xổm trên nóc nhà đến phát ngốc, hứng chịu cơn mưa tầm tã suốt ba tiếng đồng hồ, ướt sũng như con gà nhúng nước.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, đèn trong biệt thự cũng tắt gần hết.
Minh Khinh Khinh đọc sách xong thì ôm mèo đi ngủ.
Thính giác và thị lực của Tiểu Phó cực kỳ nhạy bén, so với chim ưng còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Sau khi nghe tiếng Minh Khinh Khinh trở về phòng ngủ và đóng cửa lại, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó buồn bã nhìn lại mình, mái tóc đen, áo khoác ngoài và ống quần vẫn đang nhỏ nước. Cậu chật vật vén ống quần lên và vặn hết lượng nước trên đó. Nhưng mọi thứ đã bị ướt đẫm nước mưa, có vặn đến mấy cũng không khô được.
Do dự một lúc, Tiểu Phó quyết định dịch chuyển về tổ của mình. Mỗi lần ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm, cậu đều đem về một số thứ gì đó.
Ở đây có rất nhiều đồ vật cậu chưa từng được thấy như lúc còn trong rừng hoang núi sâu, chẳng hạn như chiếc radio cũ kỹ rõ ràng vẫn còn phát được một vài bài hát, nhưng con người với bản tính có mới nới cũ đã vứt chúng vào sọt rác. Ngoài ra còn có khối Rubik với nhiều màu sắc khác nhau, hoặc chiếc thìa bạc cong cong mà cậu chưa bao giờ được thấy trên hành tinh của mình.
Cậu tràn ngập lòng hiếu kỳ với những món đồ như vậy.
Một số thứ linh tinh như bàn xích đu, chờ đêm xuống cậu sẽ âm thầm làm việc công ích, dịch chuyển chúng đến cô nhi viện để cất giữ, còn những thứ nhỏ bé khác cậu không nỡ lòng vứt bỏ nên đều mang về ‘nhà’, chính là chiếc tổ ấm be bé xinh xinh trong căn biệt thự của Minh Khinh Khinh.
Ngoài ra, cậu còn nhặt một số chăn mền đã giặt sạch mang về, lót vào thùng các tông hoặc để dành lau người cho khô ráo, tránh để nước nhỏ xuống sàn gỗ của Minh Khinh Khinh.
Tiếp xúc với con người một thời gian, Tiểu Phó cũng biết chuyện con người rất ngại việc sàn gỗ ngấm nước.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải vượt qua được đêm nay đã.
Nếu ngày mai trời nắng đẹp, cậu sẽ chuyển cái tổ của mình lên đỉnh núi vắng người để hong cho khô ráo.
Thần kinh căng thẳng của Tiểu Phó cũng dần thả lỏng, thậm chí cậu còn nở một nụ cười như vừa trút được gánh nặng.
Nghĩ như vậy xong, xác định căn phòng trống nơi mình đặt thùng các tông không có động tĩnh gì, Tiểu Phó bắt đầu dịch chuyển tâm trí.
Một giây sau, cậu đã dịch chuyển đến nơi.
Tuy nhiên—
“Lạch cạch.”
Cậu cúi đầu, những giọt nước mưa trên mái tóc rơi xuống sàn nhà.
Tiểu Phó kinh hoàng phát hiện ra nơi cậu đặt hộp các tông lúc này đã trống không.
Ai đó đã lấy mất cái tổ của cậu.
*
Cùng lúc này, trong phòng ngủ của Minh Khinh Khinh, cô đang mặc bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, mái tóc xoăn dài vén lên cao, ngồi xổm bên giường lật lật giở giở đồ đạc bên trong thùng các tông với thái độ ngờ vực. Thứ này được cô tìm thấy một trong gian phòng trống.
Một nữ nghệ sĩ giải trí như Minh Khinh Khinh lượng quần áo và túi xách phải mấy căn phòng mới chứa hết. Sau khi chuyển nhà, có rất nhiều thùng các tông rỗng, tất cả đều được bỏ trong gian phòng trống, nên cũng không có gì quá kỳ lạ.
Nhưng mấy cái giẻ lau trong thùng các tông này là thế nào?
Còn cái đài radio bị tróc sơn, cái thìa cong vòng và khối Rubik đủ màu sắc này là đồ chơi gì đây?
Thậm chí còn có cả một cuốn sách ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’ nữa.
Mọi thứ đều được giữ gìn như bảo bối.
Minh Khinh Khinh ôm con mèo từ trên giường của mình xuống, để cho nó hửi thử: “Em làm à?”
Con mèo của cô hiển nhiên không hề có hứng thú với những thứ này, nhanh chóng vùng nhảy ra ngoài rồi bỏ chạy.
Minh Khinh Khinh khẽ nhíu mày.
Nhìn kích thước của chiếc hộp các tông cũng không phải là hình mẫu mà con mèo sẽ thích.
Lẽ nào có con chó hoang nào đó đã làm ổ trong nhà mình?