• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71:



Với tư cách là một người Trái đất bình thường, quá trình bước lên phi thuyền vũ trụ của một ngoại hành tinh thì ra cũng không đến mức phức tạp như Minh Khinh Khinh tưởng tượng.


Ban đầu cô cho rằng, sau khi đặt chân lên phi thuyền vũ trụ và tiến vào không gian, bản thân cô và hành lý vì không trọng lượng sẽ rơi vào trạng thái lơ lửng trong phi thuyền, phải chui vào một chiếc ngủ cố định trong buồng ngủ tạm thời như trong một số bộ phim khoa học viễn tưởng.


Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng máy bay và phi thuyền của Claflin lại có một số thứ khác với trên Trái đất.


Không biết là mô phỏng theo trọng lượng hay lợi dụng một số nguyên lý khác mà Minh Khinh Khinh không hiểu, tóm lại là Minh Khinh Khinh ở trên phi thuyền như đang giẫn trên đất bằng, hành lý cũng đặt được rất ngay ngắn.


Và ngoại trừ cần thắt dây an toàn cố định vào ghế ngồi ra thì cô không khác gì đang bay ở độ cao thấp.


Thậm chí còn thoải mái hơn cả mấy binh lính đang đi tới đi lui xung quanh —— nhưng khi nhìn thấy ánh mắt rất đỗi kinh ngạc của nhân viên công tác đang cầm đồ không gian đặc biệt đã chuẩn bị cho mình, Minh Khinh Khinh mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, bản thân sở dĩ ở trên vũ trụ thoải mái như vậy, công lao không phải thuộc về sự tiên tiến của phi thuyền Claflin, mà hẳn là do vỏ trứng của vị vương tử điện hạ có thần lực cường đại nhất Claflin đang nằm trên người cô kia.


Nhưng Minh Khinh Khinh không có lòng dạ nào để ý đến ánh mắt cực kỳ hâm mộ của một số nhân viên nữ và những ngôi sao sâu thẳm vô tận ngoài vũ trụ, chỉ chuyên chú quan sát bảng đếm ngược khoảng cách, hy vọng nhanh chóng đến được Jormungandr.


Mọi thứ sau đó hệt như một giấc mơ, Minh Khinh Khinh bước lên con tàu tuần tra chiến đấu khổng lồ dài 984,25 feet được Raymond gọi là con rồng thép đen.


Thời điểm phi thuyền đến đó, trên boong tàu của con tàu tuần tra này có một cái khe hở thoạt nhìn khá nhỏ giữa vũ trụ bao la, Minh Khinh Khinh dường như hoài nghi rằng, liệu chiếc phi thuyền to như vậy có thể chui qua được khe hở đó không.


Nhưng thời điểm phi thuyền từ từ tiến vào, Minh Khinh Khinh áp bàn tay lên tấm kính thủy tinh đặc chế, đối diện với con quái vật khổng lồ tới mức nhìn không thấy điểm cuối đang lấp lánh ánh bạc trước mắt, lúc này cô mới có cảm giác chân thực —— rằng cô đã thực sự đến vũ trụ, bước chân lên một chiếc hạm tinh, chuẩn bị đến một hành tinh chưa biết khác.


Nội thất bên trong chiếc hạm tinh khổng lồ này cực kỳ sang trọng, chính giữa tầng hai là phòng trưng bày giống như một cái giếng trời, đèn chùm pha lê lớn chiếu sáng mọi ngóc ngách, mỗi một lan can và mỗi một chỗ ngồi đều được bọc bằng vải nhung màu đỏ rượu, đồ đằng chạm khắc trên các cột trụ màu vàng thoạt nhìn cũng rất khó hiểu.


Các sĩ quan và nhân viên bận rộn tới lui, trước mắt còn có vài vị võ sĩ khá quen mắt mặc đồng phục, đang thẳng lưng ưỡn ngực đi tuần tra, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, khác hoàn toàn với dáng vẻ buông thả khi còn ở trên Trái đất.


Nói tóm lại là giống hệt như một cuộc hành trình kỳ thú, khiến cho một người tự nhận mình là học rộng biết cao về Trái đất như Minh Khinh Khinh cũng phải choáng váng.


Hạm trưởng dẫn cô đi lòng và lòng vòng, hai người đều rất sốt ruột, bước chân như bay, cuối cùng cũng đến bên ngoài phòng từ trường.


Vừa đến bên ngoài phòng từ trường, trên mặt đất liền xảy ra một trận rung chuyển kịch liệt.


Sắc mặt hạm trưởng liền thay đổi, vội vàng dẫn theo Minh Khinh Khinh xông vào một phòng đối diện rồi nhanh chóng đóng cánh cửa khổng lồ đặc chế bằng thép lại, lấy thân mình che chắn cho Minh Khinh Khinh.


Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, tiếng ping pong loảng xoảng ở bên ngoài vang lên giống hệt như đất rung núi chuyển, những bức tường thép khít chặt cũng bong ra từng mảng, tạo thành những vết nứt xấu xí, mấy nhân viên tình cờ đi ngang qua cũng đồng loạt té ngã, hoảng loạn bò dậy bỏ chạy thoát thân.


Minh Khinh Khinh cũng cảm thấy đau đớn như bị ai bóp chặt, nhưng cơn đau vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.


Sau vài phút kinh thiên động địa, phía đối diện cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hạm trưởng ba chân bốn cẳng đỡ Minh Khinh Khinh dậy, hốt hoảng lo lắng hỏi cô: “Vương tử phi, ngài không sao chứ? Tiêu rồi, cũng tại tôi, người Trái đất căn bản không thể chịu được cuộc bạo loạn thần lực này của điện hạ ——”


Còn chưa dứt câu, hai người đã trợn mắt nhìn nhau.


Sắc mặt hạm trưởng đột nhiên trắng bệch, hơi thở yếu ớt, lỗ mũi và cả khóe miệng cùng chảy máu, trong khi dung mạo như hoa của Minh Khinh Khinh chỉ có đầu tóc là hơi lộn xộn một tí vì bị hạm trưởng giật loạn xạ.


Minh Khinh Khinh: “…. Không, tôi không sao, nhưng còn ông, không có việc gì chứ?”


Hạm trưởng: “…….”


Cái quỷ gì thế này, tại sao vương tử điện hạ đang rơi vào trạng thái hôn mê do bạo loạn thần lực mà công kích còn phân biệt người này người khác!


Khi bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hạm trưởng lau sạch vết máu trên mặt, thở phào nhẹ nhõm rồi móc thiết bị chỉ huy ra dặn dò với bên kia chuyện gì đó, sau đó hít một hơi thật sâu xong mới bắt đầu mở cánh cổng thép ra.


Ông ấy mang theo Minh Khinh Khinh đi vào hành lang.


Hạm trưởng không biết bên ngoài phòng từ trường đã ấn nút nào mà trên cánh cửa sắt thép của phòng từ trường xuất hiện một tấm kính chống đạn có đường kính khoảng 30 cen-ti-met, đứng ở bên ngoài miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy ở bên trong khá rõ ràng.


Nhưng chỉ thấy ở bên trong như sương mù bốc hơi, gần như cản hết tầm nhìn, Minh Khinh Khinh bèn chạy đến định lau tấm kính, nhưng lau mãi cũng không lau được gì, xem ra bên trong là hơi nước trắng đục.


Cô sốt ruột kiễng chân, nhích lại gần mới loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn đang ngồi gục đầu vào tường, mái tóc đen và bộ quần áo trắng tinh đều bị ướt sũng.


“Điện hạ đang ở bên trong.”


Hạm trưởng cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Minh Khinh Khinh thì trong lòng ông ấy đã có cảm giác rất an tâm.


Lúc trước vốn dĩ ông ấy còn lo lắng đến phát sốt, sợ Phó Tuyết Thâm ở trong tay ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó bất trắc, nhưng khi Minh Khinh vừa Khinh xuất hiện, ông ấy lại cảm thấy cho dù cô không làm gì cả, chỉ đứng ở đây đợi thôi cũng có thể an ủi được vương tử điện hạ đang trong cơn bạo loạn thần lực.


“Anh ấy như vậy đã bao lâu rồi?” Minh Khinh Khinh hỏi.


Hạm trưởng đáp: “Điện hạ vừa trở lại Jormungandr thì kỳ mẫn cảm liền phát tác. Theo lý mà nói thì lần thứ hai này các triệu chứng hẳn phải nhẹ hơn lần đầu mới đúng, nhưng không biết vì sao cuộc bạo loạn thần lực lần này của ngài ấy lại cuộn trào mãnh liệt hơn cả lần thứ nhất như vậy. Một mặt có thể là do điện hạ khôi phục lại toàn bộ thần lực sau khi tiến hành nghi thức trưởng thành, nên cuộc bạo loạn mới càng nghiêm trọng hơn, mặt khác….”


Hạm trưởng liếc nhìn Minh Khinh Khinh, không nói tiếp nữa. Ông ấy hoài nghi rằng, hiện tại Phó Tuyết Thâm không có vỏ trứng nên không thể trở lại hình dáng ban đầu.


Mà vỏ trứng này đang nằm trên người ai chỉ cần liếc mắt là biết ngay —— mới vừa rồi ông ấy còn chảy cả máu miệng máu mũi, vậy mà Minh Khinh Khinh một chút cũng không hề bị thương.


Minh Khinh Khinh cũng gần như hiểu ra ngay lập tức, rất có khả năng giống như trong quyển sách kia đã nói, bởi vì sau khi một tầng vỏ trứng bị bóc ra, thân thể Phó Tuyết Thâm sẽ trở nên suy yếu, việc kiểm soát thần lực cũng yếu ớt hơn, thế nên trong tình trạng mê man, cuộc bạo loạn thần lực mới càng thêm mãnh liệt.


Nói cách khác, là bởi vì cô.


Nếu lần này cô không lấy hết dũng khí đuổi theo anh đến đây, phải chăng anh định sẽ một mình chịu đựng trong phòng từ trường nhỏ xíu này qua hết bảy ngày bảy đêm?


Minh Khinh Khinh nhìn bóng dáng yếu ớt và xanh xao trong phòng, bàn tay đang đặt trên tấm kính không khỏi siết chặt.


Hạm trưởng lại giải thích: “Hơi nước bên trong là mô phỏng theo nhiệt độ cao, không có gì đáng ngại.”


Minh Khinh Khinh hỏi: “Tôi có thể vào trong được không?”


Hạm trưởng do dự đáp: “Điện hạ đang trong cuộc bạo loạn thần lực, việc bạo loạn như vừa nãy sẽ thường xuyên xảy ra, thế nên vì sự an toàn của vương tử phi điện hạ, tốt nhất ngài vẫn đừng vào thì hơn, chờ điện hạ tỉnh lại rồi lại nói.”


“Chi bằng ngài cùng tôi qua bên kia nghĩ ngơi trước đã nhé?”


Minh Khinh Khinh không chịu rời đi: “Nhưng chẳng phải vừa rồi tôi không hề hấn gì sao?”


“Nói thì nói như vậy…” Hạm trưởng có chút do dự. Một mặt, ông ấy cảm thấy để Minh Khinh Khinh vào trong, nói không chừng sẽ khiến cho vương tử điện hạ mau chóng tỉnh lại, nhưng mặt khác ông ấy không dám mạo hiểm, vì bây giờ tính mạng của Minh Khinh Khinh vô cùng quý giá, toàn bộ Claflin từ trên xuống dưới đều đang đợi Phó Tuyết Thâm đưa Minh Khinh Khinh về để kết hôn.


“Không sao đâu.” Minh Khinh Khinh lại nói với hạm trưởng, “Tôi nghĩ mình sẽ không có việc gì đâu.”


Cô tin là cho dù không có vỏ trứng bảo vệ, Phó Tuyết Thâm đang trong tình trạng mê man cũng sẽ không làm hại đến cô.


Minh Khinh Khinh nói: “Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.”


Hạm trưởng chần chừ một lát, rốt cuộc cũng nói: “Thôi được rồi.”


Ông ấy vốn dĩ lo rằng một người Trái đất bình thường như Minh Khinh Khinh sẽ không chịu được nhiệt độ cao ở bên trong, nhưng nếu như vỏ trứng của vương tử điện hạ đích xác là đã đưa cho cô, vậy thì dù nhiệt độ ở bên trong có tăng lên mười mấy lần cô cũng có thể chịu đựng được.


“Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi vẫn luôn túc trực bên ngoài đợi mệnh lệnh.” Hạm trưởng nhắc nhở.


Minh Khinh Khinh khẽ gật đầu: “Được.”


Cánh cửa nặng nề mở ra một khe hở nho nhỏ, vừa đủ để Minh Khinh Khinh bước vào.


Minh Khinh Khinh vừa lách người bước vào, mấy vị sĩ quan lập tức tái mặt đóng cửa phòng kiểm soát từ trường lại, hiển nhiên là lo lắng lúc cánh cửa mở ra lại đúng lúc điện hạ lại lên cơn bạo loạn thần lực, bọn họ chắc chắn sẽ không còn đường thoát thân.


Nhiệt độ bên trong rất cao, cao hơn cả trong tưởng tưởng của Minh Khinh Khinh. Nếu một hai phải miêu tả, thì nó giống hệt như nồi cơm điện đang bốc hơi trong thời điểm nóng nhất.


Thế nhưng Minh Khinh Khinh lại không hề cảm thấy nóng. Cô vẫn cảm nhận được hơi nóng, nhưng đối với cô lại không có mấy cản trở.


Bởi vì hơi nước quá dày đặc nên cô gần như không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa trí nhớ cẩn thận đi về phía bóng người đang ngồi trong góc tường.


Cuối cùng, cô cúi người xuống, chạm vào cơ thể lạnh lẽo quen thuộc. Mặc dù nhiệt độ cao như vậy, nhưng toàn thân Phó Tuyết Thâm dường như đang sắp đóng lại thành băng.


Minh Khinh Khinh ngồi sát lại gần anh.


Tuy rằng cô sốt ruột vì không thể giúp được gì, nhưng có thể ở bên cạnh anh lúc này, cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.


Minh Khinh Khinh quay đầu sang, ở một khoảng cách gần như vậy, cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ hơn một chút. Phó Tuyết Thâm đang gắt gao nhắm chặt mắt, lông mi dày đậm như lông quạ phủ bóng lên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, mái tóc đen nhánh ướt đẫm, phần ngọn tóc còn đang nhỏ nước, giọt nước dưới nhiệt độ cao nhanh chóng biến thành hơi nước.


Minh Khinh Khinh chạm nhẹ vào má anh, nắm lấy một tay anh, lông mi của anh khẽ run rẩy, hơi thở thô ráp như vô thức đều đặn lại, lồng ngực đang phập phồng lên xuống cũng ổn định hơn một chút.


Dưới cái nóng như thiêu đốt như vậy, Minh Khinh Khinh chẳng mấy chốc cũng đầu váng mắt hoa, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi trên vai người bên cạnh.


…..


Không biết qua bao lâu sau, ý thức của Phó Tuyết Thâm dần dần trở lại. Anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt biến thành màu đen kịt khi thần lực xảy ra bạo loạn giống hệt như được nước hồ gột rửa đi lớp mực đen, cuối cùng cũng dần dần phục hồi màu xanh biếc trong veo.


Anh cảm giác bả vai hơi chùng xuống, liền theo bản năng đẩy đẩy vài cái. Ngay khi anh vừa quay đầu sang, một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đang ngủ bất ngờ lọt vào tầm mắt.


Phó Tuyết Thâm nhất thời không dám động đậy.


Anh hoài nghi phải chăng bản thân đang nằm mơ, chắc chắn kỳ mẫn cảm phát tác nên đầu óc có chút mụ mị, bằng không Minh Khinh Khinh tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh đã bước lên Jormungandr, đang trên đường trở về Claflin rồi sao? Hai người vừa mới đau khổ chia xa cách đây không lâu cơ mà?


“Ta đang nằm mơ sao?” Phó Tuyết Thâm vô thức nói thầm trong đầu.


Minh Khinh Khinh cũng nhanh chóng tỉnh giấc, cô dụi mắt, ngước lên thì nhìn thấy Tiểu Phó đã tỉnh lại, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, sờ thử trán anh: “Anh thấy thế nào rồi? Hình như không còn đóng băng nữa.”


“Cũng tạm ổn rồi.” Phó Tuyết Thâm nhìn Minh Khinh Khinh, mê man lẩm bẩm: “Khinh Khinh, sao em lại ở chỗ này?”


“Nhớ anh nên đến đây đấy.” Minh Khinh Khinh ôm cánh tay anh.


Phó Tuyết Thâm vội vươn tay vỗ mạnh vào mặt mình, cố gắng làm mình tỉnh táo lại: “Ta đã nói là đang nằm mơ mà, sao Minh Khinh Khinh có thể đuối theo ta đến Jormungandr được chứ, còn nói với ta những lời này nữa.”


Minh Khinh Khinh nhịn không được bật cười, bắt lấy tay anh: “Vậy anh nghĩ Minh Khinh Khinh sẽ làm những chuyện gì?”


Đôi mắt xanh lam của Phó Tuyết Thâm lại nhìn về phía Minh Khinh Khinh, ngữ khí nhàn nhạt: “Hối ta mau đi, hối ta đi, hối ta đi mau lên.”


Minh Khinh Khinh cầm bàn tay anh, đem lòng bàn tay lạnh lẽo của anh áp lên cổ cô, thử dùng độ ấm của mình sưởi ấm sự giá lạnh trên cơ thể anh, nói với anh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, hay là vẫn đang nằm mơ?”


Hơi ấm da thịt từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, Phó Tuyết Thâm không khỏi giật mình, lúc này anh mới thực sự khôi phục lại trạng thái tỉnh táo, lập tức nhìn Minh Khinh Khinh với ánh mắt kinh hỉ. Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, nhịn không được liền kéo Minh Khinh Khinh vào trong ngực: “Sao em lại tới đây!?”


Minh Khinh Khinh nhớ tới chính sự, ra sức vùng vẫy khỏi lồng ngực anh, hỏi: “Đối với người hành tinh của anh mà nói, phát sốt có thể làm thuyên giảm kỳ mẫn cảm đúng không?”


Phó Tuyết Thâm không hiểu, vô thức trả lời: “Đúng vậy.”


Câu nói kia xoay vòng trong cổ họng Minh Khinh Khinh. Tại thời điểm này, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và đôi mắt xanh biếc yếu ớt của Phó Tuyết Thâm, rồi nhớ lại những ký ức từ lúc quen biết anh cho đến nay, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí, nhắm mắt nói ra câu nói đó: “Em đến là vì cam tâm tình nguyện lên giường với anh.”


Phó Tuyết Thâm mở to hai mắt: “…….”


Hạm trưởng đứng ngoài cửa: “……..”


Câu này vừa thốt ra, không biết vì sao bầu không khí lại vô cùng yên tĩnh.


Bên ngoài phòng từ trường vốn dĩ vẫn luôn có những âm thanh bận rộn tới lui, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn biến mất.


Toàn bộ Jormungandr trong nháy mắt cực kỳ yên tĩnh.


Sao lại như vậy?


Mặt Minh Khinh Khinh lập tức nóng lên, nhịn không được mở mắt ra.


Lại bắt gặp khuôn mặt ửng đỏ của Phó Tuyết Thâm.


Mà hạm trưởng đang đứng ngoài phòng nhịn không được phải mở miệng nói với bên trong: “Vương tử phi điện hạ, chuyện kia, không, không cần phải lên giường.”


Minh Khinh Khinh: ?


Minh Khinh Khinh:???


Minh Khinh Khinh: “Ông nói với tôi là chuyện đó mà.”


Hạm trưởng cẩn thận trả lời: “Cái mà tôi đang nhắc đến là trong kỳ mẫn cảm, chỉ cần cùng chung chăn gối, thân thể sát bên nhau là đã có thể cải thiện rất nhiều kỳ phát sốt và kỳ mẫn cảm rồi. Claflin cực kỳ bảo thủ, trước khi kết hôn tuyệt đối không được làm chuyện gì đó đó. Hình như ngài có hiểu lầm gì rồi chăng?”


Hai thị đứng đằng sau hạm trưởng đưa mắt nhìn nhau, vương tử phi quả nhiên không hổ danh là người Trái đất, tư tưởng vô cùng phóng khoáng.


Mặt Minh Khinh Khinh càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng.


“Còn nữa —— ” Hạm trưởng lại mở miệng.


Minh Khinh Khinh hùng hổ ra lệnh: “Chuyện vừa rồi không được truyền ra ngoài.”


Hạm trưởng thấp giọng nói: “Quên nói với ngài rằng, vì để đề phòng điện hạ xảy ra sự cố không may, phòng từ trường này luôn được kết nối trực tiếp đến phòng quan sát, mà trong phòng quan sát thì có khoảng 260 bác sĩ.”


Minh Khinh Khinh cố gắng không để bản thân phát khóc: “…..’


Chỗ này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy?


Người bên cạnh phát ra một tiếng cười khe khẽ.


Minh Khinh Khinh lập tức quay lại trừng mắt với Phó Tuyết Thâm.


Sắc mặt Phó Tuyết Thâm đã đỏ như rỉ máu. Anh rũ mắt xuống, ánh mắt có chút ướt át, không dám nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh. Anh cầm tay Minh Khinh Khinh, thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Anh, anh nguyện ý.”


Minh Khinh Khinh hung hăng nhéo tay anh một cái.


Biểu cảm của Phó Tuyết Thâm nhanh chóng thay đổi, anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm camera trong phòng, uy nghiêm nói với hơn 260 người ở bên đó: “Chuyện vừa rồi ai dám truyền ra ngoài nửa lời, trước tiên cứ nghĩ cho xong lời trăng trối đi đã.”



Chương 72:



Jormungandr vững vàng chạy băng băng giữa vũ trụ bao la, tiếp tục thẳng tiến về hướng Claflin.


“Sao em lại đến đây?” Khi hai người nắm tay nhau trở về phòng riêng của Phó Tuyết Thâm ở trên hạm tinh, sau khi Phó Tuyết Thâm cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hồi trong phòng từ trường ra, tắm rửa rồi thay sang bộ quần áo ngủ, anh kéo Minh Khinh Khinh ngồi xuống giường, nhịn không được lại hỏi câu hỏi này.


Minh Khinh Khinh không thể không nhắc nhở anh: “Đây đã là lần thứ ba anh hỏi câu này sau khi tỉnh dậy rồi đấy. Đôi khi em thực sự lo lắng, mặc dù anh có thể sống thọ tới 800 năm, nhưng vừa mới thành niên mà đã bắt đầu mắc hội chứng suy giảm trí nhớ rồi.”


“Nói đi mà.” Phó Tuyết Thâm vừa mới tắm xong, mái tóc đen ngắn vẫn còn đọng nước. Anh đang dùng khăn lau tóc, đôi mắt xanh biếc mang theo sự háo hức mong đợi nhìn về phía Minh Khinh Khinh: “Anh muốn nghe.”


Minh Khinh Khinh không tài nào kháng cự lại được ánh mắt này của anh, bất đắc dĩ lại phải nói ra những lời sến súa: “Bởi vì nhớ anh.”


Đôi mắt Phó Tuyết Thâm lập tức sáng lên.


Minh Khinh Khinh lại nói tiếp: “Hơn nữa còn rất lo lắng cho anh. Khi em dùng thiết bị liên lạc 3D để liên lạc với anh, hạm trưởng nói anh đang gặp nguy hiểm.”


Phó Tuyết Thâm nhịn không được mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn giống như sau bữa chính được ăn thêm một chút đồ ngọt vậy.


Minh Khinh Khinh bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức ngẩng đầu lên nhìn xem trong phòng này có camera không.


“Đây là phòng riêng của anh.” Phó Tuyết Thâm cười nói, “Không ai có gan lắp đặt hệ thống giám sát trong phòng của anh đâu.”


“Vậy chứ vừa rồi trong phòng từ trường là thế nào?” Minh Khinh Khinh lên án.


“Người vào phòng từ trường đều là những người đang trong kỳ mẫn cảm, để tránh cho cuộc bạo loạn thần lực của bọn họ gây ra phá hoại, ở phòng điều khiển chính luôn có người chuyên trách túc trực. Đặc biệt là lần này người cần vượt qua kỳ mẫn cảm lại là anh, thế nên hạm trưởng đã gọi tất cả những người có chuyên môn vào phòng điều khiển chính.” Phó Tuyết Thâm giải thích, nói đến đây vành tai lại không khỏi đỏ lên, “Nhưng không ngờ là em lại ở đó nói với anh những lời như vậy.”


Anh lại nói: “Nhưng Khinh cứ yên tâm, anh đã lệnh cho bọn họ mất trí nhớ có chọn lọc về vấn đề này, không được nhắc tới vấn đề này dù là ở bất cứ đâu.”


Minh Khinh Khinh trước mắt tối sầm: “Nhưng đã có hơn 260 người ngoài hình tinh nghe thấy rồi đấy!”


Phó Tuyết Thâm trầm tư giây lát rồi nói: “Ừ nhỉ, xem ra vẫn nên diệt khẩu toàn bộ mới sạch sẽ…..”


Minh Khinh Khinh hoảng hồn, cuống quýt nói: “Đùa gì vậy hả?!”


Minh Khinh Khinh đành phải ‘lợn lành chữa thành lợn què’ mà tự an ủi bản thân, xã hội gì mà nói giết là giết ngay thì thôi bỏ đi cho xong. Dù sao bọn họ cũng đều là người ngoài hành tinh, đối với cô chẳng khác gì là củ cải trắng và bắp cải thảo*.


(Củ cải trắng và bắp cải thảo: Mọi người đều đã rất quen thuộc với củ cải trắng và bắp cải thảo, từ ngoại hình (hình dáng, kích thước, màu sắc…..) cho tới nội hàm (cấu tạo, dinh dưỡng,….) tuy nhiên, có người thích ăn củ cải chứ không thích ăn bắp cải thảo, có người thì ngược lại. Đây là một ẩn dụ: mỗi người đều có đối tượng yêu thích, cách làm việc, phong cách xã hội, quan điểm thẩm mỹ…. chỉ cần những thứ mình thích là được, không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào – nguồn: Baidu.)


“Đừng có nghĩ đến mấy thứ như củ cải trắng, bắp cải thảo hay bí đao gì đó,” Phó Tuyết Thâm dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Minh Khinh Khinh. Anh vươn tay giữ lấy bả vai cô, để tầm mắt của Minh Khinh Khinh đối diện với anh.


Khuôn mặt tuấn tú của anh có chút phiếm hồng, sau khi được hơi nước cọ rửa, vẻ anh tuấn điển trai lại càng thêm hấp dẫn, thấp giọng nói: “Nghĩ đến chuyện của chúng ta đi.”


“Chuyện của chúng ta là chuyện gì?” Minh Khinh Khinh vẫn chưa thoát ra được trạng thái ngượng ngùng xấu hổ, đáp lại anh một cách vô thức.


Nhưng vừa nói xong lại muốn cắn vào đầu lưỡi của mình.


Bệnh cũ làm thế nào để trốn tránh lại tại phát, rõ ràng là trước khi đến đây cô đã hạ quyết tâm chủ động bước về phía Tiểu Phó rồi cơ mà?


Thế là Minh Khinh Khinh lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Ý anh là chuyện lên giường?”


Sắc mặt Phó Tuyết Thâm thoáng chốc đỏ lên như sét đánh không kịp bịt tai: “…….!”


Sao Minh Khinh Khinh lại nhắc đến loại chuyện này nhẹ nhàng như rau cải trắng mấy đồng một cân thế nhỉ!?


Minh Khinh Khinh bỗng nhiên thuận thế nằm dài xuống chiếc giường tròn cỡ lớn sau lưng, xõa mái tóc dài ra, bắt đầu cởi áo choàng tắm: “Tới đi, tắm cũng tắm xong cả rồi.”


Phó Tuyết Thâm: “…….”


Phó Tuyết Thâm lập tức bật dậy khỏi giường, bóng dáng cao lớn quay lưng về phía Minh Khinh Khinh, một chút cũng không dám quay lại nhìn, tim đập như nổi trống, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt đỏ ửng: “Đây là chuyện vô cùng trang trọng, sao em lại có thể tùy tiện nói đùa như vậy!”


“Ai nói giỡn với anh, ai trêu cợt anh chứ?” Minh Khinh Khinh không thể tin nổi: “Chẳng lẽ trên mặt em có viết cái gì mà ‘phụ nữ bạc tình bội nghĩa’ sao? Em vất vả lắm mới gom được dũng khí để nói ra đấy biết không hả? Anh thấy em nói thì dễ dàng, nhưng mặt em cũng nóng ran rồi đấy biết không hả?”


“Chẳng qua là có thể huyết quản trên mặt người Trái đất chưa phát triển hết, trừ phi thoa một lớp má hồng, bằng không sẽ rất khó biểu hiện ra ngoài.” Minh Khinh Khinh chọc anh.


Phó Tuyết Thâm cố nén sự đỏ mặt, quay đầu lại hồ nghi nhìn Minh Khinh Khinh, giống như muốn xác nhận xem cô có phải đang nói đùa hay không.


“Nhìn gì chứ?” Minh Khinh Khinh nói: “Bằng không chờ kiểu người ngoài hành tinh vừa bảo thủ vừa chủ nghĩa đàn ông như anh chủ động nói ra, tiểu thuyết cũng sắp kết thúc, già khụ đến 800 tuổi, tóc bạc trắng hết đầu.”


Phó Tuyết Thâm nhất thời không phản bác được.


Anh nhìn Minh Khinh Khinh không chớp mắt, cũng không biết là trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì, hàng mi dày rủ xuống che đi đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt vẫn buồn bực như cũ: “Nhưng kỳ mẫn cảm là chuyện của riêng anh, em không cần phải mang gánh nặng tâm lý, càng không cần vì chuyện này mà để bản thân thiệt thòi. Mặc dù chỉ là chung chăn chung gối, nhưng điều đó cũng sẽ tổn hại đến danh tiết của em, em hoàn toàn có thể từ chối việc hy sinh này…..”


Chưa kịp nói xong, Minh Khinh Khinh đã kéo tay anh: “Không phải hy sinh.”


Trái tim của Phó Tuyết Thâm đột nhiên ngừng đập, mở to hai mắt nhìn Minh Khinh Khinh.


“Sao anh lại không hiểu nhỉ.” Minh Khinh Khinh mạnh dạn nói: “Nói là cam tâm tình nguyện cũng được, mà nói là yêu đến mức mất kiểm soát cũng được, tóm lại là tuyệt đối không phải hy sinh. Em đã nói là em thích anh, mà nếu đã thích rồi thì tại sao lại không muốn làm chuyện đó với anh?”


“Huống hồ, em và anh đã quen nhau lâu như vậy rồi, anh cảm thấy em sẽ vì điều gì mà dâng hiến sự trong trắng của mình chỉ vì nhu cầu của người khác? Em làm gì thiện lương với thánh mẫu đến mức như vậy? Ý của em là ngay cả khi Trái đất bị hủy diệt, em cũng sẽ không ở bên cạnh người khác chỉ vì nguyên nhân quái quỷ như cứu vớt Trái đất gì đó. Em không có ý nghĩ xúc phạm Trái đất, cũng không có ý nghĩa nguyền rủa Trái đất bị hủy diệt, chỉ là lấy một ví dụ tương tự mà thôi.” Minh Khinh Khinh có chút gấp gáp, bắt đầu nói năng không nên lời : “Sở dĩ em nguyện ý ở bên cạnh anh, chỉ bởi vì anh là anh. Không phải vì anh đẹp trai phong độ, cũng không bởi vì anh là người ngoài hành tinh sở hữu nhiều bảo bối sáng lấp lánh, càng không phải vì kỳ mẫn cảm của anh.”


Tuy rằng vẫn chưa quá lưu loát ngôn ngữ Trái đất, nhưng Phó Tuyết Thâm vẫn có thể nghe hiểu hết những lời này.


Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp.


Yếu hầu khẽ lăn lên lộn xuống, muốn cố gắng kiềm chế, nhưng hoàn toàn không thể kiềm chế được thần thái và niềm vui sướng trong ánh mắt, lại một lần nữa lặp lại lời nói của Minh Khinh Khinh: “Không phải vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì muốn lên giường với anh?”


Minh Khinh Khinh: “…Tuy rằng cách lý giải này có chút đao to búa lớn, nhưng cũng không có gì sai.”


Phó Tuyết Thâm ngồi xuống bên cạnh Minh Khinh Khinh, bởi vì quá mức hưng phấn, đôi mắt xanh lam lúc này giống như đang phản chiếu vũ trụ bao la bên ngoài hạm tinh mà trở nên vô cùng rực rỡ.


Khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, giống như chuyện Minh Khinh Khinh muốn cùng anh lên giường là một chuyện vô cùng hạnh phúc đối với anh vậy.


Minh Khinh Khinh cảm giác được lớp băng trên cánh tay anh đã tan ra rất nhiều, kỳ mẫn cảm cũng bắt đầu bớt nghiêm trọng và ít tái phát thường xuyên hơn.


“Cảm ơn em, mặc dù chỉ là dỗ dành anh, nhưng anh cũng rất vui.” Phó Tuyết Thâm nhìn Minh Khinh Khinh, vui vẻ nói.


“Đã nói là không phải dỗ dành anh mà! Bằng không bây giờ làm luôn đi! Để anh xem rốt cuộc có phải là em đang dỗ dành anh không!?” Minh Khinh Khinh bèn đặt hai tay lên áo ngủ của mình, không muốn thanh minh nữa mà bắt đầu tháo dây thắt lưng ra.


Đúng là không ngờ được, từ cổ chí kim đều là nữ chính lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng bây giờ cô lại đang trăm phương ngàn kế chứng minh tâm tư mình không trong sạch.


Phó Tuyết Thâm hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, lập tức giữ tay cô lại, đỏ mặt nói: “Không được, chúng ta chưa kết hôn, anh còn nợ em một lễ cầu hôn chính thức, không thể qua loa như vậy được.”


Minh Khinh Khinh cả giận nói: “Vậy bây giờ anh yêu cầu đi, em sẽ đáp ứng anh.”


Nói rồi cô vươn tay nắm lấy cổ áo của Phó Tuyết Thâm, định cởi quần áo của anh ra.


Minh Khinh Khinh không biết làm thế nào mới xua tan được cái bóng mờ tâm lý mà cô đã mang đến cho Phó Tuyết Thâm, đó là Achilles không thể nào phát sáng trên tay cô. Nếu phát sinh quan hệ có thể giải quyết vấn đề, có thể cho anh một cây Định Hải Thần Châm*, vậy thì cô hoàn toàn không ngại, dù sao cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra mà thôi.


(Định Hải Thần Châm: cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, ở đây ý chỉ những việc, những người giữ vai trò chủ chốt, có thể ổn định tình hình khi có vấn đề quan trọng cần giải quyết – nguông: Baidu.)


Phó Tuyết Thâm mở to hai mắt, nhìn Minh Khinh Khinh với vẻ khiếp sợ, nhưng vừa mới mở mắt ra, tầm mắt đã đụng phải xương quai xanh và bả vai trắng nõn của cô, thế là anh lại vội vàng nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ bừng như rỉ máu.


Không, không được, tuyệt đối không thể mạo phạm cô trước khi kết hôn.


Phó Tuyết Thâm bất đắc dĩ bắt lấy bàn tay Minh Khinh Khinh, ôm cô vào lòng, ở sau gáy cô nhẹ nhàng nhéo một cái.


Minh Khinh Khinh chỉ cảm thấy sau gáy mình một trận tê dại, sau đó ý thức liền rơi vào mê man.


Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Minh Khinh Khinh vẫn kịp liếc nhìn Phó Tuyết Thâm với ánh mắt không thể tin nổi.


Sao lại có người ngoài hành tinh ‘lâm nguy không loạn’ như vậy chứ?


Phó Tuyết Thâm nhắm chặt hai mắt lại, quấn bừa áo choàng tắm vào người Minh Khinh Khinh, bọc cô lại thành một cái bánh chưng không một chút khe hở rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.


Sau đó anh hít thở sâu vài phút, hơi thở đang nặng nề cũng từ từ ổn định lại, chỉ là khi mở mắt ra, đôi mắt vẫn đặc quánh như mực.


…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK