• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Wow wow wow



Tiểu Phó quay lại thư phòng, đặt bốn hộp bánh cookie lên bàn, sau đó đưa tay nắm vào khoảng không, Achilles chi hoàn đang khảm vào bức tường dưới lầu một lập tức trở về trong tay anh.


Tiểu Phó nắm chặt Achilles chi hoàn, liên tục hít thở sâu. Không biết qua bao lâu sau, ngọn lửa vàng rực trong tay anh mới tắt hẳn.


Cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn.


Phó Tuyết Thâm tâm phiền ý loạn ngồi xuống.


Còn chưa gặp mặt mà trái tim anh đã đập loạn nhịp, hơn nữa Achilles chi hoàn hình như còn cảm nhận được nhịp tim của anh, ngay lúc anh vừa trào dâng khao khát gặp mặt cô, nó liền sáng lên mà không hề có dấu hiệu báo trước.


Sáng một lần thật ra cũng không sao, chỉ có sáng đến lần thứ năm thì bên phía phụ vương mới biết được. Nhưng giống như lời Raymond vừa nói, tiếp theo còn đến 27 ngày nữa, lỡ như đồ vật này sáng lên 365 lần thì làm thế nào bây giờ?


Nhất định phải nghĩ cách xử lý thôi. Hôm nay mà còn sáng thêm lần thứ hai, anh sẽ không theo họ Phó nữa!


Tiểu Phó nghiêm nghị nhíu mày, lật…..


….. trang thứ bảy của cuốn 《Xuất gia tu hành》ra.


*


Chập tối, sau khi Minh Khinh Khinh trở về nhà, nhịn không được lại đứng trước cửa sổ, giơ kính viễn vọng có độ phóng đại lớn quan sát căn biệt thự đối diện.


Phía đối diện vẫn yên lặng như mọi khi, ngay cả đèn cũng không bật. Nhưng đến giữa đêm, bỗng nhiên có một chiếc ô tô từ dưới chân núi chạy lên, chùm đèn pha mờ ảo chiếu vào cánh cửa sắt chạm trổ. Bước xuống xe là một người đàn ông có bộ râu quai nón trong dáng vẻ sĩ quan, theo sau là ba người mặc quần bảo hộ chống hóa chất màu trắng nhìn giống như các nhà khoa học.


Nhóm người này đang chuyển một số chiếc rương vào trong nhà, trong số đó có vài chiếc rương có vỏ ngoài là kim loại, không biết bên trong đang chứa thứ gì. Chỉ có một chiếc duy nhất mà Minh Khinh Khinh có thể nhìn thấy rõ là chiếc rương bằng thủy tinh , bên trong hình như đang chứa đất.


Bùn đất của Trái đất?


Người đàn ông râu quai nón có vẻ cảnh giác hơn, đưa mắt liếc nhìn xung quanh.


Minh Khinh Khinh vội vàng núp dưới cửa sổ, đặt kính viễn vọng xuống.


Tiểu Chu vẫn đang ở nhà cô, vừa xem TV, tiện thể giúp cô sắp xếp một số hợp đồng.


Vừa bước ra khỏi phòng sách, anh ấy đã nhìn thấy Minh Khinh Khinh đang ôm kính viễn vọng ngồi xổm ở đó.


“Vụ gì vậy?” Tiểu Chu bật cười, thuận tay cầm remote mở TV lên: “Đang chơi phim điện viên đấy à?”


“Suỵt.” Minh Khinh Khinh dựng ngón tay trỏ lên.


Minh Khinh Khinh vô cớ cảm thấy, hình như tiểu zombie vẫn chưa rời đi.


Có lẽ, cậu vẫn đang ở gần cô ——loại cảm giác này cô cũng không biết từ đâu mà đến, nhưng càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Nói là giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng đúng, nói là suy đoán lung tung cũng không sai. Tóm lại, cô thậm chí còn cảm thấy cậu vẫn đang dõi theo cô.


Hình bóng vừa thoáng qua ngày hôm nay cũng vô cớ khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.


Đối diện rốt cuộc là ai đang sinh sống, Minh Khinh Khinh nhất thời vẫn chưa đoán ra được.


Cô cảm thấy có chút giống đồng loại của tiểu zombie, nhưng kỳ lạ là những người này không hề có hào quang khiến người khác sợ hãi như tiểu zombie. Ngoài hành vi cử chỉ kỳ lạ ra, bọn họ quả thực rất giống những người bình thường —— hai tay hai chân đi lại bình thường, không tạo ra tiếng kêu kẽo kẹt, nói năng cũng tương đối lưu loát.


Vì vậy, rốt cuộc có phải là đồng loại hay không cũng rất khó để nói.


Những người đối diện đều rất kỳ lạ, Minh Khinh Khinh cũng không dám bén mảng tới thăm dò lần nữa.


Bỏ những vấn đề này qua một bên, giả sử—— giả sử như tiểu zombie vẫn còn ở xung quanh cô, làm thế nào để phán đoán hay xác thực được điều này?


Minh Khinh Khinh không muốn biến mình thành một người hâm hâm dở dở, nhưng cô thật sự rất muốn gặp lại tiểu zombie.


Nếu suy nghĩ ‘tiểu zombie vẫn còn ở đây’ chỉ là ảo giác của riêng cô, vậy thì cô càng phải chứng minh đó chỉ là ảo giác mới có thể bỏ qua chuyện này.


Chiêu thức lắp camera trong toàn bộ biệt thự như trước đây chắc chắn không còn tác dụng nữa. Tiểu zombie mà đã bị sập hầm một lần thì sẽ không có chuyện sập hầm lần thứ hai. Vậy thì còn cách nào khác nữa không?


——Có cách nào để dụ anh ra ngoài?


Minh Khinh Khinh nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đứng bật dậy, đặt kính viễn vọng xuống, nói với Tiểu Chu: “Em có chút việc phải đi ra ngoài, anh trông nhà giúp em một lát nhé.”


“Muộn vậy rồi em còn đi đâu?” Tiểu Chu rướn cổ hét lên, nhưng Minh Khinh Khinh đã phóng xuống lầu.


“Đi mua chai nước tương về làm bữa khuya!” Minh Khinh Khinh thay giày thể thao, chộp lấy chìa khóa.


Tiểu Chu vào phòng bếp mở tủ lạnh, vừa mở ra đã thấy còn hơn nửa chai nước tương: “…….?”


Minh Khinh Khinh lái xe xuống núi.


Hai giờ sáng, trời không trăng không sao, tối đen như mực, gió đêm thổi qua làm bóng cây đong đưa, toàn bộ khu biệt thự giống như vực sâu của một hồ nước đóng băng, ngoại trừ phòng trực ban phía xa xa vẫn còn bóng người, hầu như tất cả đã ngủ say.


Khu biệt thự lắp đặt rất nhiều đèn đường, nhưng đến giờ này, đa số các chủ nhà đều có yêu cầu ngủ trong bóng tối tuyệt đối, thế nên đèn đường không bật hết, cách mấy chục mét mới bật một ngọn, và một ngọn đó chỉ chiếu sáng được một đoạn đường nhỏ. Vậy là Min Khinh Khinh cứ thế lái xe trên con đường với hai màu trắng đen đan xen.


Chạy đến lưng chừng núi, chiếc xe bỗng nhiên chết máy.


Hết dầu.


“Tiêu rồi. Quên đổ dầu. Còn không mang theo điện thoại nữa chứ.” Minh Khinh Khinh nhíu mày, dùng giọng điệu nhàn nhạt nhắc tới nhắc lui một câu.


Cô ăn mặc phong phanh, lại dừng ở chỗ ‘trước không có thôn, sau không có cửa hàng’, biểu cảm thoạt nhìn có chút bất an.


Hoặc là xuống xe, đi bộ về phía trước vài trăm mét để tìm dịch vụ quản gia, hoặc là đi lại đường cũ, vòng qua sân golf rồi về nhà. Nhưng vấn đề là, cho dù đi về phía trước hay lùi lại phía sau thì trong đêm đen nhìn không thấy rõ năm ngón tay như vậy, cộng thêm những bóng cây đang đong đưa trong khu biệt thự trên sườn núi đều làm mọi thứ trở nên đáng sợ.


Minh Khinh Khinh lộ ra vẻ mặt do dự, sau đó bước xuống xe.


Cô ôm cánh tay đi về phía phòng bảo vệ dưới chân núi, đưa mắt nhìn quanh rồi thì thào: “Tối quá, cứ cảm giác chung quanh sắp có thứ gì đó xông ra.”


Kỹ năng diễn xuất của Minh Khinh Khinh thì không cần phải bàn cãi, đương nhiên là vô cùng tự nhiên và hoàn hảo, biểu cảm bất an và sợ hãi bóng tối được cô biểu đạt rất nhuần nhuyễn.


Nhưng sau khi nói xong, xung quanh vẫn yên ắng.


Minh Khinh Khinh: “?”


Cô bắt đầu nghi ngờ tiểu zombie không còn ở đây nữa.


Nếu vẫn không nhận được phản hồi, cô sẽ gặp rắc rối to.


Minh Khinh Khinh tiếp tục đi về phía trước, lại lần nữa già mồm, cố tình nhắc mãi một câu: “Sợ quá à.”


Để đạt được sự chân thật hơn, Minh Khinh Khinh còn chân trái vướng chân phải, suýt nữa ngã sấp mặt.


Ngay lúc cô đang cố gắng ổn định lại cơ thể và đứng vững, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng ‘tách’, như thể dây tóc bóng đèn bị ai đó ép buộc thắp sáng.


Lại một tiếng ‘tách’ khác.


Rồi một tiếng tiếp theo.


Sau đó là vô số âm thanh ‘tách tách tách tách’.


Trong nháy mắt, hàng ngàn ngọn đèn đường và đèn led chiếu điểm trải dài khắp đồi núi đồng thời sáng lên, chiếu sáng toàn bộ khu biệt thự và bao gồm cả đại lộ.


Gió thổi qua rừng cây, lá cây phát ra âm thanh xào xạc.


Chưa bao giờ khu biệt thự vào ban đêm lại sáng đến như vậy, thậm chí gió còn thổi bay các rặng mây mù đang che phủ, các vì sao cũng dần dần lộ ra.


Minh Khinh Khinh ngước đầu lên nhìn, ánh trăng trên đỉnh đầu soi sáng bước chân cô, cả thế giới bỗng nhiên sáng rực như sương muối.


Có một khoảnh khắc, Minh Khinh Khinh cảm giác như mình đang đứng ở trung tâm sân khấu, có ai đó đang dâng tặng cả thế giới cho mình.


Phòng bảo vệ cách đó mấy trăm mét có người chạy ra, kinh hãi nhìn về phía Minh Khinh Khinh,bởi vì không thấy rõ nên còn tưởng đâu là nhìn thấy ma nữ.


Sau vài giây đờ đẫn, Minh Khinh Khinh đột nhiên xoay người, chạy thục mạng về hướng nhà mình.


Giữa ánh đèn rực rỡ, trái tim trong lồng ngực cô đập điên cuồng như muốn phóng ra ngoài, đó là cảm giác…mất mà tìm lại được, trên mặt cô không khỏi lộ ra một nụ cười phấn khích.


Cô biết rồi, tiểu zombie của cô đã trở lại!


*


Đúng lúc này, ở căn biệt thự đối diện, tư lệnh Lu Kager, hạm trưởng và Raymond cũng đang há hốc nhìn ánh sáng bên ngoài. Bởi vì bọn họ đều mang huyết thống ưu việt, hay ngay cả Raymond có huyết thống năng lực thấp kém nhất cũng có thể dễ dàng phân biệt được cảm xúc của con người.


Nói cách khác, ngay cả những kẻ yếu nhất trong số họ cũng có thể nhận ra, vừa rồi giống cái nhân loại kia chỉ đang diễn kịch!


Thế nhưng vương tử điện hạ lại sắc lệnh trí hôn.


(Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí trước dục vong – nguồn: Google.)


Vương tử điện hạ đâu rồi?


Vương tử điện hạ đã ra ngoài.


Phó Tuyết Thâm có thể không biết Minh Khinh Khinh đang diễn kịch sao?


Nhưng con đường đúng thực là quá tối…cô ấy còn vấp chân và suýt ngã…anh có thể làm sao bây giờ?


Tiểu Phó kìm lòng không đậu, thế là đêm nay đành phải đổi họ Phó.


Anh đứng trên mái nhà, gió mạnh thổi bay tà áo khoác bằng vải nỉ, từ xa xa ngắm nhìn bóng dáng của Minh Khinh Khinh đang chạy thục mạng, ánh mắt không tài nào dời khỏi cô, gắt gao siết chặt Achilles chi hoàn dường như lại muốn bùng cháy trong tay.


Lòng bàn tay chợt bỏng rát.


Tiểu Phó đột nhiên hoàn hồn, anh cúi đầu liếc nhìn Achilles chi hoàn đang nóng lòng muốn bốc cháy, vội vàng nhắm mắt lại, ngưng tụ thần lực, cố gắng chống lại sức mạnh của Achilles.


Dưới ánh trăng, cái bóng của anh cao gầy thẳng tắp, ngọn lửa phát ra từ Achilles bị thần lực màu xanh lam của anh bao bọc, gió điên cuồng thổi. Ngọn lửa ấy cuối cùng cũng từ từ ổn định và không còn sáng lên nữa.


Tiểu Phó mở mắt ra, thấy Achilles đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, từ trên nóc nhà nhảy xuống.


Chỉ mới vỏn vẹn có một ngày, không thể nào lại bị đốt cháy lần thứ hai….


Ý niệm này còn chưa kịp lướt qua tâm trí, vừa quay người lại anh đã đụng phải một đôi mắt quen thuộc.


Minh Khinh Khinh hớt ha hớt hải chạy tới, mái tóc đen dài hơi rối xù, vầng trán trắng nõn và chóp mũi thấm một tầng mồ hôi mỏng. Cô nhìn chằm chằm Tiểu Phó bằng đôi mắt sáng rực, vịn đầu gối thở lấy thở để.


Cô hụt hơi đến nỗi không nói được nên lời.


“Trong khoảng thời gian này, cậu… đã đi đâu vậy?”


Minh Khinh Khinh đi về phía tiểu zombie, cố gắng che giấu sự kích động của bản thân.


Hai tháng không gặp, tiểu zombie đã thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn không còn vẻ ngốc nghếch đần độn nữa.


Anh đứng dưới ngọn đèn đường, dung mạo đẹp trai đến lạ thường. Dưới vầng trán trơn bóng vẫn là đôi mắt xanh thẳm, xinh đẹp và trong suốt như mọi khi, nhưng đã bớt đờ đẫn, thêm vài phần kiêu ngạo. Sóng mũi của anh cao thẳng, tinh xảo hệt như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.


Chiếc áo bành tô bằng vải nỉ trên người anh cũng rất chỉnh chu và xa xỉ.


Một thời gian không gặp, chú chó nhỏ lang thang đã lắc mình biến hóa thành một tiểu thiếu gia quý như vàng ngọc. Trên người anh cũng không còn loại hơi thở khác thường khiến người khác sợ hãi nữa.


Nếu không phải anh vừa thấy cô đã ngây người, trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm ngồi đằng sau cánh cửa mong mỏi chờ cô như hai tháng trước, có lẽ Minh Khinh Khinh còn tưởng rằng mình đã nhận nhầm người.


Trái tim Tiểu Phó nháy mắt đập mạnh như gõ trống, anh cảm nhận rất rõ Achilles chi hoàn trong lòng bàn tay vừa mới kiềm chế được lại bắt đầu nóng lên.


Làm, làm, làm, làm sao bây giờ?


Anh siết chặt lòng bàn tay, cố gắng dùng thần lực trấn áp Achilles.


Nhưng ngược lại càng lúc càng nóng ——


Không, hình như vẫn có thể áp chế được.


Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không được lại gần thêm nữa.


Phó Tuyết Thâm xoay người muốn bỏ chạy. Thoáng chốc, anh không còn là vị vương tử điện hạ quyết đoán sát phạt nữa, mà đã biến thành chú chó con ngây ngô bất lực, chờ đợi sự thương hại của con người trong đêm mưa tầm tã.


Nhưng chưa kịp bỏ chạy, Minh Khinh Khinh đã lao đến ôm chầm lấy anh.


Không thể để anh chuồn mất lần nữa.


Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Minh Khinh Khinh.


…..


Đây là cái ôm lâu nhất giữa hai người bọn họ.


Cái ôm rất chặt, xuất phát từ nỗi nhớ nhung, Minh Khinh Khinh còn nhón chân giữ chặt lấy anh.


Đôi mắt cô phiếm hồng, vùi đầu vào quần áo của tiểu zombie, nhỏ giọng oán trách: “Nếu đã quay lại sao không chủ động đi tìm tôi? Tiểu zombie, có phải cậu vẫn còn tức giận chuyện ở Bắc Kinh không? Tôi có thể xin lỗi mà.”


“Xin lỗi mười lần?”


“Xin lỗi một trăm lần?”


“Được không?”


Cô dỗ dành anh.


Cơn gió khuya không chỉ thổi bay những đám mây đêm đen kịt, mà còn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của Minh Khinh Khinh.


Tim Tiểu Phó đập thình thịch liên hồi, đôi mắt màu xanh lam của anh mãnh liệt trào dâng niềm vui sướng.


Cả người anh căng cứng như một phiến đá—— Achilles trong lòng bàn tay càng lúc càng nóng rực, cuối cùng anh dốc hết toàn lực, nhưng thần lực vẫn không thể áp chế được nó.


Achilles ngay lập tức phát ra một luồng sáng cực lớn, giống hệt như ngọn lửa vàng đang bùng cháy.


Chỉ trong thời gian ngắn mà Tiểu Phó đã phải tiêu tốn một nguồn thần lực khổng lồ. Achilles là đồ vật do Claflin thứ II để lại, không khác gì một vật thánh, nhưng anh lại chiến đấu với nó đến tận hai lần.


Huống hồ Minh Khinh Khinh còn xông tới ôm anh.


Cô… chuyện đầu tiên sau khi gặp lại là ôm anh.


Wow wow wow.


Mặt Tiểu Phó càng lúc càng đỏ, máu huyết tinh lực dồn hết lên đỉnh đầu.


Anh bỗng nhiên ngất đi.


“Bụp”, ngã rầm xuống đất.


Minh Khinh Khinh cuống quýt đỡ anh lại nhưng chỉ kịp ôm đầu anh, bản thân cô cũng bị anh kéo ngã xuống đất. Mu bàn tay còn rách cả da.


Những người trong nhà không thể ngồi yên được nữa, lần lượt lao ra.


“Vương——” Hạm trưởng buột miệng thốt ra, vội vàng thay đổi cách xưng hô: “Phó thiếu!”


Chỉ kịp nhìn thấy sắc mặt của vị vương tử điện hạ uy phong lỗi lạc, mang dòng máu hoàng tộc chính thống, sở hữu thần lực mạnh nhất trong mấy ngàn năm lịch sử đổ lại đây đỏ như ráng chiều, ngất đi trong vòng tay của Minh Khinh Khinh như một chú chó con, còn Achilles trong tay anh thì đã sáng lên lần thứ hai chỉ trong vòng một ngày.


“Vương—— Phó thiếu!” Hạm trưởng quỳ một bên, vô cùng đau đớn nện xuống mặt đất.



Chương 42:



Minh Khinh Khinh có một bụng lời muốn hỏi, tại sao tiểu zombie lại ngất đi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian rời đi này anh đã bị thương?


Còn nữa, tại sao vị phú nhị đại mua căn nhà này lại là anh? Tại sao mua căn nhà này rồi anh lại tránh mặt cô? Khoảng thời gian vừa rồi anh đã đi đâu? Về quê ? Anh thực sự đã tìm được cách trở lại hành tinh của mình rồi sao?


Tại sao anh lại đi vội vã như vậy? Đột nhiên rời đi chỉ để lại một tờ giấy, là bởi vì giận cô sao?


Rồi, đám người có hình thù quái dị bên cạnh anh: một người thì có bộ râu quai nón, mặc đồng phục màu xanh lục, nửa đêm rồi còn đội chiếc mũ giống như đang cosplay thuyền trưởng cướp biển; một người thì làm đầu bếp, dáng dấp thấp bé, nói chuyện lắp bắp, lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi; còn một người thì giống như sát thủ, ít khi cười nói, trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ khóe lông mày, những người này từ đâu đến? Là đồng loại của anh sao?


Thế nhưng, cô lại bị chặn ngoài cửa không cho vào.


Râu Quai Nón và Mặt Sẹo đứng chắn trước cửa biệt thự như hai ngọn núi không thể lay chuyển, không cho cô vào theo.


Minh Khinh Khinh vừa đưa chân sang bên trái, Mặt Sẹo liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhìn xuống cô, khoanh tay đứng yên không nhúc nhích. Minh Khinh Khinh nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay của ông ta, không chút nghi ngờ rằng ông ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng nhấn chết được cô.


Minh Khinh Khinh lúng túng thu chân trái về, sau đó lại vươn chân phải ra thăm dò, Râu Quai Nón lập tức áp bụng bia của mình vào khung cửa bên phải, không để lại một kẽ hỡ nào có thể lọt vào, cảnh giác nhìn Minh Khinh Khinh.


“…….”


Minh Khinh Khinh nhìn hai người: “Thật ngại quá, xin hỏi hai vị đây xưng hô thế nào nhỉ?”


Mặt Sẹo trưng ra vẻ mặt hung dữ, Râu Quai Nón cũng im miệng không nói.


Minh Khinh Khinh chỉ chỉ vào bên trong: “Tôi có quen với tiểu zombie.”


Tinh Ba và hạm trưởng đồng thời nghĩ thầm trong bụng: tiểu zombie??? Ôi Chúa ơi! Sau khi vương tử điện hạ lưu lạc đến Trái đất, trầm luân đến nỗi bị con người Trái đất xem là tiểu zombie? E rằng loại lịch sử đen tối này sẽ bị ghi lại trong sử sách các thế hệ hoàng trữ* của Claflin mất thôi.


(Hoàng trữ: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua – nguồn: Google.)


Hai người này mặn ngọt đều không chịu, Minh Khinh Khinh chán nản trừng mắt với bọn họ: “Tại sao không cho tôi vào?”


Cung phản xạ của Tinh Ba rất ngắn, mọi thứ đều phải làm tuần tự từng bước. Ông ta tuân theo mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, nhiệm vụ hàng đầu là đến bảo vệ an toàn thân thể cho vương tử điện hạ. Vừa rồi chính mắt ông ta nhìn thấy vương tử điện hạ tiếp xúc với giống cái Trái đất này liền ngất xỉu, làm sao ông ta có thể cho vị giống cái Trái đất này vào trong được?


Còn gia tộc của hạm trưởng thì đã trung thành với hoàng thất Claflin qua nhiều thế hệ, ông ấy biết rất rõ chuyện của Achilles chi hoàn này. Nếu cứ để mặc cho Minh Khinh Khinh tới gần vương tử điện hạ, đối với vương tử điện hạ hay vị giống cái này đối với vương tử điện hạ đều hoàn toàn bất lợi. Đám người của Đảng cầm quyền kia không dễ đối phó đâu.


Hạm trưởng dùng ngôn ngữ Claflin lẩm bẩm câu gì đó, Minh Khinh Khinh nghe hoàn toàn không hiểu.


Thấy cô không hiểu, hạm trưởng chuyển sang tiếng Trung Quốc: “Vị tiểu thư tôn quý này, vương —— Phó tiên sinh sẽ không có chuyện gì đâu. Cô cứ yên tâm, quay về nghĩ ngơi đi.”


“Vương Phó? Tên thật của tiểu zombie là Vương Phó?”


Hạm trưởng lau trán: “…không phải, vương, uông*, chỉ là câu cửa miệng của tôi mà thôi.”


(Vương 王 có phiên âm là wáng. Uông 汪 có phiên âm là wang. Hai chữ này có phát âm gần giống nhau.)


Minh Khinh Khinh: “Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, với lại tôi cũng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”


“Có vấn đề gì kẻ hèn này có thể thay cô truyền đạt lại.” Truyền thống tôn trọng phụ nữ của Claflin khiến hạm trưởng trở nên lịch sự nho nhã hơn.


“Vậy nhờ chú truyền lại là tôi sẽ đứng đây chờ, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì xuống gặp tôi.” Minh Khinh Khinh vỗ vỗ bùn đất trên quần jean, đặt mông ngồi xuống bậc thềm trước mặt Tinh Ba và hạm trưởng.


Dù sao bây giờ cũng đã ba giờ sáng, chẳng đến vài tiếng nữa là đã tới bình minh, cô không tin trời sáng mà Tiểu Phó vẫn không ra ngoài.


Không ngờ vị giống cái Trái đất này lại khăng khăng cố chấp như vậy, hạm trưởng rì rầm câu gì đó trong miệng, đành phải chạy lên truyền lời lại.


Hạm trưởng vừa đi, Tinh Ba một mình chặn cửa biệt thự, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào được.


“Điện hạ, cô ấy không chịu đi.” Hạm trưởng leo lên lầu.


Thực ra không cần phải truyền đạt lại. Tuy rằng vương tử điện hạ vừa rồi đã tổn hao rất nhiều thần lực, nhưng với năng lực của anh, nghe được cuộc đối thoại bên ngoài biệt thự là chuyện dễ như trở bàn tay.


Vương tử điện hạ dựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn ửng đỏ —— hạm trưởng và Raymond chưa bao giờ thấy sắc mặt của vương tử điện hạ đỏ đến như vậy, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.


Hơn nữa, trái tim trẻ trung đầy sức sống của anh còn đập rất mạnh mẽ, đến nỗi hạm trưởng và Raymond đứng cách đó một mét cũng có thể nghe thấy.


“Không, không, không chịu đi?” Vương tử điện hạ bối rối lắp bắp.


Trong nháy mắt, hạm trưởng và Raymond có chút hoài nghi về nhân sinh, đây là vị vương tử điện hạ mạnh mẽ và lạnh lùng mà bọn họ từng nhìn thấy trên hạm tinh sao?


Phó Tuyết Thâm cố hết sức kéo căng khóe miệng, dùng khuỷu tay chống người dậy, muốn xuống lầu.


Hạm trưởng vội vàng hô lên: “Điện hạ! Hãy suy nghĩ thật kỹ!”


Không cần ông ấy nhắc nhở, màu vàng của Achilles chi hoàn trong tay Phó Tuyết Thâm cũng đột nhiên đậm màu hơn, lại có dấu hiệu muốn bốc cháy.


Nếu lần này lại phát sáng, thì đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay.


Chỉ là một giống cái Trái đất hèn mọn, còn chưa gặp mặt mà đã khiến cho Achilles chi hoàn của vương tử điện hạ sáng lên ba lần. Bọn họ đều biết chuyện này có nghĩa là gì, và Đảng cầm quyền hoàn toàn có thể vịnh vào chuyện này để làm ầm ĩ.


Điện hạ có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng ít ra anh cũng phải lo lắng cho vị giống cái không có sức phản kháng kia chứ.


Phó Tuyết Thâm nắm chặt Achilles chi hoàn, vẻ mặt có chút buồn bực, cuối cùng anh vẫn thu lại động tác: “Không thể gặp.”


Hạm trưởng tức tốc xuống truyền tin.


Tới tai Minh Khinh Khinh lại trở thành: “Tiểu thư, điện —— Phó thiếu không muốn gặp cô, cô trở về đi.”


“Không muốn gặp tôi???” Mặt Minh Khinh Khinh liền nghệt ra.


Cô vô cùng nghi ngờ rằng, phải chăng Tiểu Phó đang bị những người này kèm cặp hai bên, bằng không sao có thể nhìn thấy cô liền quay đầu bỏ chạy, còn nói không muốn gặp cô?


“Có phải cậu ấy đã mắc chứng hay quên không?” Minh Khinh Khinh bình tĩnh hỏi.


Hạm trưởng chạy lên rồi lại chạy xuống, đầu vã đầy mồ hôi, lần thứ hai quay lại chuyển lời: “Phó thiếu nói, ngài ấy không mắc chứng hay quên.”


“Vậy tại sao cậu ấy không gặp tôi?’


Hạm trưởng cố ý nói: “Minh tiểu thư, chúng tôi với cô không phải đồng loại.”


“Tôi biết.” Minh Khinh Khinh đáp. Hơn nữa, ban đầu cô còn cho rằng tiểu zombie chỉ là một người ngoài hành tinh bình thường, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh là một phú nhị đại ngoài hành tinh? Vừa có đầu bếp và người hầu, vừa mua được cả căn biệt thự cao cấp?


Không biết là đám người ngoài hành tinh này có dùng phương sách nào không, mà không ai trong số họ có hào quang khiến người khác vô thức sợ hãi như trước đây nhìn thấy tiểu zombie. Nếu bỏ qua ngoại hình và ngôn hành cử chỉ kỳ lạ của bọn họ, thì bây giờ trông bọn họ cũng chẳng khác gì những con người có chút quái gở. Điều này đã làm giảm bớt bản năng sợ hãi của Minh Khinh Khinh ở một mức độ nhất định.


Hơn nữa, cho dù có sợ thì cô cũng phải gặp mặt tiểu zombie, hỏi cho rõ xem khoảng thời gian này anh đã xảy ra chuyện gì.


“Không được, tôi nhất định phải gặp cậu ấy.” Minh Khinh Khinh thử xông vào bên trong từ hướng Râu Quai Nón.


Nhưng vừa lại gần cô đã bị bụng bia của Râu Quai Nón dội ngược trở lại.


Đương nhiên, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cô vẫn chưa chạm vào người của hạm trưởng. Trước khi cô chạm vào, trên người cô đã được bao bọc bởi một thần lực mạnh mẽ màu xanh lam đến từ hoàng tộc Claflin, trở thành lá chắn bảo vệ. Mãi cho đến khi cô đứng vững, tấm chắn bảo vệ mới từ từ biến mất.


“Trở về đi, Minh tiểu thư. Cô còn không quay về, e là lại kinh động đến những người khác trong khu dân cư nữa đấy. Cô là minh tinh, lẽ nào không sợ sẽ xuất hiện trên các tiêu đề?”


Lời nói của hạm trưởng nghe có vẻ như đang đe dọa.


Minh Khinh Khinh nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn thể vào bên trong, đành phải lùi về sau mấy bước, đến khi chạm vào bãi cỏ, tầm mắt lại nhìn về phía lầu ba của biệt thự.


Trên lầu ba đèn vẫn đang sáng, có thể nhìn thấy được một bóng dáng cao ráo quen thuộc đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng đó lập tức biến mất.


“…….”


Minh Khinh Khinh xoa xoa mu bàn tay, tâm tình chán nản.


Tiểu zombie không giống như đang bị kèm cặp. Vậy tại sao lại từ chối gặp cô? Tại sao rõ ràng vẫn đang ở trên Trái đất, nhưng mấy ngày nay lại không xuất hiện?


Chẳng lẽ vẫn còn giận dỗi chuyện ở Bắc Kinh sao?


Nghĩ đến chuyện ở Bắc Kinh, Minh Khinh Khinh cũng tự biết đuối lý.


“Các người không cần phải cảnh giác, tôi về đây.” Minh Khinh Khinh nói với hai người đứng canh cửa, cũng giống như đang nói cho người trên lầu ba nghe.


Đứng sau bức rèm cách đó không xa, Tiểu Phó rũ mắt xuống.


*


Minh Khinh Khinh cuối cùng cũng trở về, Tiểu Chu vội vàng chạy lại hỏi thăm, thấy trên đầu gối Minh Khinh Khinh có bùn, như ở bên ngoài bị ngã, anh ấy vội hỏi: “Làm sao vậy? Xe đâu rồi?”


“Vứt ở sườn núi rồi.” Minh Khinh Khinh tùy tay ném chìa khóa ở chỗ huyền quan, “Không cẩn thận bị ngã, bị con chó ngáng chân.”


Tiểu Chu:???


Minh Khinh Khinh bước đến sô pha ngồi một lát, Tiểu Chu ngôi bên cạnh nói về kế hoạch lộ trình gì đó, cô hoàn toàn không nghe lọt một chữ nào, trong đầu như một mớ bòng bong.


Qua một lúc, cô nhịn không được hỏi: “Theo anh thì hai người vốn dĩ gắn như bó keo sơn, lâu ngày gặp lại, đột nhiên một người trong số đó phớt lờ người còn lại là vì điều gì?”


Tiểu Chu: “……” Hóa ra vừa rồi anh ấy cầm hợp đồng chỉ cho cô xem một đống thứ cô đều không chú ý.


Nghe cụm từ ‘gắn bó keo sơn’ làm Tiểu Chu giật cả mình.


“Còn tùy tình huống, phải xem hai người đó có quan hệ gì đã…” Tiểu Chu nói.


Từ lúc Minh Khinh Khinh vào nghề đến nay, cuộc sống của cô như một vũng nước tù đọng. Tính cách của cô cũng tương đối lạnh lùng, ngoài trừ bị một người nhà chọc giận ra, Tiểu Chu rất ít khi thấy cảm xúc của cô dao động nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên cô hỏi Tiểu Chu loại vấn đề này.


Tiểu Chu thăm dò: “…….người yêu?”


“Không phải.” Minh Khinh Khinh thẳng thừng phủ nhận.


Cô vốn dĩ chỉ vô thức muốn giải đáp mối quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng, nhưng ngẫm lại, từ lúc tiểu zombie biết nói chuyện và đi lại đến nay, cô đã thực sự coi anh như một con người.


Nếu nói là thú cưng thì có vẻ hơi quá đáng.


Cô đã sớm coi anh như người trong nhà hay một người bạn.


“Người nhà.” Minh Khinh Khinh nói.


Nhưng Minh Khinh Khinh làm gì còn người nhà nào khác?


Tiểu Chu cân nhắc, hẳn là Minh Khinh Khinh không phải đang nói về vấn đề của cô đâu nhỉ? Có thể là cô đang thảo luận với anh ấy về một mối quan hệ trong kịch bản cũng nên. Thế là anh ấy liền đáp: “Tình huống như vậy có ba loại, một là thời gian xa cách nhau quá dài, tình cảm nguội lạnh, không thể trở lại như lúc xưa được nữa. Hai là giữa hai người có hiểu lầm gì đó, dẫn đến một rào cản.”


“Thứ ba thì sao?”


“Thứ ba là rất có thể đối phương đã làm việc gì đó có lỗi với người còn lại.”


Minh Khinh Khinh cảm thấy ba loại anh ấy vừa nói đều có chút dính dáng, nhưng không hoàn toàn đúng. Cô phải xin lỗi tiểu zombie vì sự cố ở Bắc Kinh, nhưng tiểu zombie cũng đâu đến nỗi vì chuyện này mà ghi thù với cô. Anh thực sự rất bao dung với cô….


Bao dung?


Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Minh Khinh Khinh, làm cô có chút sửng sốt.


Cô luôn cảm thấy tiểu zombie có chút ngốc nghếch, tâm tính trẻ con, nên tự nhiên mà cho rằng mình đang bao dung anh. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, đánh giá trên kết quả thì kỳ thực lần nào cũng là tiểu zombie bao dung cô.


Đầu tiên là cô đưa cho anh một khoản tiền để tống anh đi, sau đó cô lỡ hẹn, hứa nhưng không làm được, còn anh thì từ trước đến nay đều âm thầm chờ đợi.


…….


“Em muốn ra ngoài nữa sao?” Tiểu Chu thấy Minh Khinh Khinh đứng dậy, kinh ngạc hỏi.


Minh Khinh Khinh mặc áo khoác, tìm dây chun buộc gọn mái tóc dài, cầm lấy di động rồi vội vàng bước ra ngoài: “Giúp em chăm sóc Đản Đản với Béo Béo chút nhé. Em có tí việc, có thể đến ban ngày mới về.”


“Bây giờ muộn quá rồi, có chuyện gì không thể——”


Tiểu Chu còn chưa kịp nói xong, Minh Khinh Khinh đã biến mất trong thang máy.


Tiểu zombie rất quan trọng đối với cô.


Trải qua khoảng thời gian xa cách, Minh Khinh Khinh càng ý thức được điều này hơn.


Giống như mỗi ngày bình minh đều ló dạng, mỗi ngày đều sẽ thấy những rặng mây ngũ sắc, mỗi ngày đều có gió thổi bên tai, bởi vì nó vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi, cho nên người ta chưa từng cảm thấy nó đẹp đến nhường nào. Mãi cho đến một ngày, khi bình mình và hoàng hôn cùng biến mất, thung lũng vắng lặng không một ngọn gió, lòng người mới trở nên trống vắng, hoảng hốt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm những gì đã mất.


Minh Khinh Khinh vỗn dĩ cho rằng, cái đêm hai tháng về trước là lần chia tay cuối cùng của cô và tiểu zombie, cho đến cuối đời cũng không gặp lại.


Nhưng không hề ngờ rằng lại tìm được những gì đã mất.


Còn điều gì quan trọng hơn chuyện này nữa đâu?


Cho nên cô không thể chờ đợi đến ngày mai, vì cô rất lo lắng sẽ có biến cố gì đó xảy ra —— lỡ như trời vừa sáng, tiểu zombie lại biến mất thì phải làm sao bây giờ?


*


Một lát sau, Minh Khinh Khinh khom người, lén lút xuất hiện trong bụi cây bên cạnh căn biệt thự đối diện.


Biệt thự này có mặt phía Nam giáp núi, phía Bắc là sân golf, còn hai bên Đông Tây đều là cây cối. Minh Khinh Khinh lượn quanh một vòng, tìm được một cái cây có nơi đặt chân, bắt đầu lặng lẽ…. trèo lên.


Cô mang giày thể thao, nhưng vẫn rất khó khăn, lòng bàn tay bị cọ đến đỏ bừng, nhưng cũng may là quanh năm đeo dây thừng quay cảnh võ thuật nên vẫn có chút kỹ năng.


Đêm tối yên tĩnh, sau khi gió tan, những rặng mây lại kéo đến bao phủ, bầu trời lại trở nên u ám, đưa tay lên hoàn toàn không nhìn thấy năm ngón tay.


Hạm trưởng, Raymond và những người khác đều đã đi ngủ.


Chỉ có Phó Tuyết Thâm nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Anh bước tới bên cạnh cửa sổ, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã linh hoạt leo lên một độ cao tám mét, vị trí đó ước chừng hai tầng lầu: “……..”


Đây là chuyện mà trước kia, Minh Khinh Khinh tuyệt đối sẽ không làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK