CHƯƠNG 24:
Tiểu Phó đâu thể ngờ tới kỳ mẫn cảm đầu tiên của cậu sau khi trưởng thành lại cuộn trào mãnh liệt như vậy.
Sự tồn tại của kỳ mẫn cảm đối với người mang huyết thống hoàng thất Claflin giống như gót chân Achilles* dưới lớp vảy rồng.
(Gót chân Achilles hay còn gọi là Gót chân Asin, là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người- nguồn: Google.)
Những người mang dòng dõi hoàng thất quả thực có những khả năng siêu phàm khiến người khác phải sợ hãi. Nhưng chỉ cần sinh tồn trong vũ trụ bao la này thì không thể nào không tồn tại nhược điểm. Người của hành tinh Claflin cũng như vậy.
Điều kìm hãm năng lực của họ chính là kỳ mẫn cảm.
Gien dòng dõi hoàng thất càng mạnh thì kỳ mẫn cảm càng nghiêm trọng.
Trong giai đoạn kỳ mẫn cảm phát tác, ngoài thân nhiệt hạ thấp, mất kiểm soát năng lực, thoái hóa hoặc hoàn toàn biến mất, thân thể suy yếu, giống như một đứa trẻ con không thể tự bảo vệ mình ra, còn xuất hiện các cơn bạo loạn về tinh thần.
Bạo loạn tinh thần tức là tinh thần bất ổn.
Trong đầu sẽ giống như bị chiếc cưa điện xoay tròn cắt nát. Những người mang dòng máu hoàng thất Claflin nhẹ thì vô cùng bồn chồn, nặng thì đầu rơi máu chảy, hay thậm chí là tự sát vì không chịu nổi cơn đau.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì sao hoàng thất Claflin chỉ có ít người.
Ngoài lý do khó thừa hưởng được dòng máu thuần chủng, còn bởi vì có khá nhiều con dòng cháu giống vừa mới trưởng thành gặp phải kỳ mẫn cảm đầu tiên đã không may qua đời.
Cách đây hàng chục thế kỷ, khi mà vũ trụ còn chưa hài hòa như vậy, một hành tinh hải tặc đã lợi dụng thời khắc nghiêm trọng nhất trong kỳ mẫn cảm của vua Claflin để hung hãn tấn công.
Mặc dù sau đó Claflin đã thắng được trận chiến, thậm chí còn ép hành tinh hải tặc ký một hiếp ước ràng buộc, song, tổn thất mà trận chiến đó gây ra cho Claflin vẫn đặc biệt nghiêm trọng.
Sau đó, Claflin ‘sống trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn’, họ đầu tư rất nhiều kinh phí để nghiên cứu làm thế nào cho nhược điểm chí mạng của người hành tinh Claflin hoàn toàn biến mất.
Nhưng hàng ngàn năm qua vẫn chưa đạt được kết quả gì.
Người của hành tinh Claflin không thể làm cho kỳ mẫn cảm hoàn toàn biến mất, chỉ có thể thiết lập một số căn cứ quân sự ở một vài nơi có từ trường đặc biệt. Khi kỳ mẫn cảm của những người trong hoàng thất đến, họ liền vào trong đó ẩn nấp trước, biện pháp này có thể làm giảm bớt kỳ mẫn cảm ở một mức độ nhất định.
Ngoài phương pháp này ra, vẫn còn có một phương pháp khác, đó là thay thế kỳ mẫn cảm bằng giai đoạn phát sốt.
Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, khi người của hành tinh Claflin bước vào giai đoạn phát sốt tìm bạn đời, những đau đớn của bạo loạn tinh thần mà kỳ mẫn cảm gây ra có thể giảm tự nhiên đến năm mươi phần trăm.
——Tất nhiên, tiền đề này muốn thành lập phải dựa trên việc có giao phối với người định mệnh của đời mình được hay không.
Nếu không được, không những giai đoạn phát sốt không thuyên giảm, cộng thêm sự suy yếu trong kỳ mẫn cảm sẽ chỉ khiến người bệnh thêm đau đớn, tỷ lệ tử vong càng cao hơn.
Vì vậy mà trước khi mỗi hoàng tử hay quý tử trong hoàng thất Claflin được sinh ra, bọn họ sẽ cử chiến hạm tuần tra, đi một vòng quanh vũ trụ để tiến hành một cuộc tìm kiếm và thăm dò gien quy mô lớn.
Hy vọng hậu thế vừa nứt vỏ là có thể tìm được người định mệnh ngay lập tức.
Tiểu Phó lúc đó đang ở trên một con tàu hộ tống khác, đồng hành cùng con tàu vũ trụ đó.
Du lịch trước khi trưởng thành là một khóa học bắt buộc đối với những người trong hoàng thất, giống như kỳ thi tuyển sinh đại học của những người Trái đất vậy.
Nhưng điều không may đã xảy ra, một cơn bão vòi rồng đột nhiên xuất hiện, hất văng thân trứng của cậu khỏi con tàu hộ tống.
Điều đáng tiếc hơn là trong 115 năm trước khi vỏ trứng bị nứt vỡ, quân đội đã tìm kiếm khắp nơi trong Claflin, nhưng vẫn không thể tìm thấy nửa định mệnh còn lại làm vỏ trứng của cậu nóng lên.
Hay nói cách khác —— Tiểu Phó hiện tại không thể trở về Mẫu tinh của mình, càng không thể sử dụng phòng cứu trợ quân sự trong kỳ mẫn cảm, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn tìm được định mệnh đời mình.
Thế nên kỳ mẫn cảm lần này, cậu chỉ có thể tự mình chống chọi.
Hầu như thời gian trước đây của Tiểu Phó đều ngủ li bì trong thân trứng, về kỳ mẫn cảm cậu bị hạn chế nghe giảng từ các giáo viên hoàng thất, bởi vì cậu chưa từng trải qua, nên hiểu biết còn rất nông cạn.
Chỉ biết là những người mang dòng máu hoàng thất đều có sự khác biệt nho nhỏ trong các triệu chứng kỳ mẫn cảm.
Thế nên, cậu cũng không biết tình trạng cơ thể run rẩy và yếu ớt của bản thân hiện tại rốt cuộc là triệu chứng tương đối nhẹ hay nghiêm trọng. Và trước mắt, cậu cũng không thể suy đoán được trong vài ngày tới sẽ xuất hiện những phản ứng gì.
Nhưng những triệu chứng lúc này vẫn ở trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được.
Lẽ nào vì sau khi rơi xuống Trái đất, các gien bị phong ấn một phần, năng lực cũng trở nên yếu đi, thế nên kỳ mẫn cảm mới không phát tác nghiêm trọng như vậy?
Tiểu Phó cũng không rõ lắm. Lần đầu tiên đối mặt với kỳ mẫn cảm, cậu chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Đồng hồ trên tường đã điểm qua mười hai giờ khuya.
……cơ thể càng lúc càng lạnh.
Tiểu Phó không còn tâm tư ngắm trăng nữa, cậu run rẩy đứng dậy, hai hàm răng va đập vào nhau, lôi hai chiếc chăn bông khác mà Minh Khinh Khinh đã đặt sẵn trong tủ ra, chồng lên chiếc chăn đã có sẵn trên giường.
Sau đó, cậu vặn lò sưởi ở bên cạnh đến mức tối đa rồi chui vào chăn, bọc mình trong ba lớp chăn bông, ngay cả đầu cũng không để lộ.
…..Tuy nhiên, vẫn lạnh.
Loại rét lạnh này đã vượt qua cái giá lạnh vào ngày đông từ môi trường bên ngoài mang lại. Sự suy giảm chức năng cơ thể là nguyên nhân dẫn đến máu huyết từ từ đông lại. Song song đó, khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống âm hàng chục độ, tâm trí cậu cũng dần dần tan rã.
Hơn nữa, loại rét lạnh thấu xương này dường như còn có xu hướng trầm trọng hơn.
Tiểu Phó đột nhiên phát hiện, hai chân của mình không còn nhúc nhích được nữa.
Cậu kinh hoàng, run rẩy vươn tay ra chạm vào mắt cá chân ——phát hiện mắt cá chân của mình và chăn bông đã đông thành hình cây kem.
Hơn nữa nơi đóng băng còn từ từ lan lên thân trên.
Hơi thở của Tiểu Phó càng lúc càng nặng nề, cậu biết nếu cứ tiếp tục như vậy, năng lượng của cơ thể sẽ dần cạn kiệt.
Cậu tức tốc biến thành quả trứng, nhưng ngặt nỗi nửa thân dưới của vỏ trứng cũng bị đóng băng chung với chăn bông. Thế là cậu ra sức giãy giụa. Sau mấy tiếng cót két, rốt cuộc phần băng cũng nứt ra, vỏ trứng thoát ra khỏi tấm chăn bị đóng băng. Phía dưới tuy vẫn còn dính vài miếng vải, nhưng lúc này cậu không có hơi đâu lo được nhiều như vậy.
Tiểu Phó dịch chuyển tức thời tới nhà bếp, ra sức mở nồi cơm điện, dùng đầu quả trứng huých vào chức năng hấp chín, sau đó nhảy vào.
Tính năng của nồi cơm điện rất tốt, chẳng mấy chốc đã nóng lên.
Hơi nước với độ ẩm cao chà xát Tiểu Phó, miễn cưỡng làm tan lớp băng đang đóng trên cơ thể cậu.
Tiểu Phó không ngờ rằng, chỉ mới ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm mà đã nghiêm trọng như vậy. Lúc trước cậu đã đào sẵn một cái hang trên đỉnh núi để tránh gió tránh mưa, định sẽ trải qua kỳ mẫn cảm đầu tiên của mình ở đó. Nhưng bây giờ xem ra, nếu không có Minh Khinh Khinh thu nhận cậu, rất có khả năng cậu đã biến thành quả trứng đông lạnh trong hang động đó.
Cậu nằm xuống ngăn hấp, cố gắng lăn qua lăn lại để hôi nước sôi sục cọ rửa những mặt còn lại của mình.
Tuy rằng vẫn còn rất lạnh, nhưng miễn sao không đóng băng nữa là được.
Dưới trạng thái cực kỳ yếu ớt này, Tiểu Phó từ từ chìm vào mê man.
*
Tiểu Phó bị kỳ mẫn cảm hành hạ cả một đêm, còn Minh Khinh Khinh không nghe thấy động tĩnh gì, nên đương nhiên không hề hay biết.
Ngày hôm sau, khi cô thức giấc và mở cửa bước ra, tiểu zombie và Béo Béo vẫn đang ngồi một đống đợi cô, một trái một phải như hai Thần giữ cửa.
Minh Khinh Khinh khẽ liếc nhìn cậu, phát hiện sắc mặt của tiểu zombie không được tốt cho lắm, trước đây vốn đã nhợt nhạt, nhưng bây giờ hoàn toàn trắng bệch. Cậu gục đầu xuống, gần như tạo cho người khác một cảm giác chán nản như sinh mệnh sắp kết thúc.
Minh Khinh Khinh hơi giật mình, không nhịn được hỏi: “Cậu bị làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Không, không ngủ ngón*.” Tiểu Phó khó nhọc ngẩng đầu lên, sau đó vịn vào tường đứng dậy.
(Ý của Tiểu Phó là Không ngủ ngon)
Cậu nhìn Minh Khinh Khinh, hai mắt màu xanh xám lại lập tức bừng sáng, nhưng bởi vì thân thể suy yếu nên sắc mặt và con ngươi đều rất u ám.
Minh Khinh Khinh: “??? Giống loài của các cậu ngủ không ngon là sẽ giống như sắp chết vậy sao?”
Tiểu Phó không thể nói với Minh Khinh Khinh về kỳ mẫn cảm của mình.
Tất nhiên không phải vì đây là một nhược điểm chí mạng của người hành tinh Claflin, để người khác biết được như bị tóm gọn bảy tấc. Mà là bởi vì ở chung với nhau một thời gian, Tiểu Phó cũng nhìn ra Minh Khinh Khinh là kiểu người mạnh miệng nhưng yếu lòng, chắc chắn cô sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa, lỡ như cậu chẳng may chết yểu ngay trong kỳ mẫn cảm đầu tiên, cũng phải để cho Minh Khinh Khinh nghĩ rằng cậu chỉ trở về Mẫu tinh của mình.
Tiểu Phó gật đầu, tủi thân nói: “Gió lớn, thổi cả đêm, cho nên, không ngủ.”
“Tổ không ăn sáng nữa, về ngủ tiếp, được không?”
Minh Khinh Khinh lúc này mới nhận ra Tiểu Phó ngồi trước cửa đợi cô chỉ để chào cô buổi sáng. Cô vội vàng nói: “Về ngủ tiếp đi.”
Lúc này Tiểu Phó mới chậm rãi cất bước, từng bước từng bước đi lên lầu.
Minh Khinh Khinh cảm thấy tư thế của cậu có chút kỳ lạ, giống như mười ngày qua tập đi bộ cũng không có tác dụng gì, qua một đêm lại trở về như trước —— thậm chí còn yếu hơn trước một chút.
Nhưng Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng giống loài của cậu không ngủ ngon giấc sẽ thành ra như vậy, giống như người uống phải rượu giả vậy.
Minh Khinh Khinh đi làm bữa sáng, làm xong cô để lại một phần, đặt bên cạnh lò vi ba cho Tiểu Phó, kèm theo tờ giấy note.
Cô cố gắng viết các chữ to và rõ hơn, để tiểu zombie sau khi thức dậy có thể nhận ra.
Đúng lúc này, Minh Khinh Khinh chợt phát hiện trên nồi cơm điện ở trong góc cũng có một tờ giấy note, là chữ viết của tiểu zombie: “Đừng dùng nó zhu cơm, đã bị tôi làm bẩn.”
Nhìn thấy có chữ kia cậu không biết viết, Minh Khinh Khinh không nhịn được cười, lấy bút viết lại chữ ‘nấu’ bên dưới cho cậu.
Minh Khinh Khinh cũng không biết tiểu zombie đã làm gì mà nồi cơm bẩn.
Nhưng tiểu zombie cuối cùng cũng đã biết đề ra yêu cầu với cô, đây là một chuyện tốt.
Khi mới nhặt cậu về, cậu giống như một chú chó con ăn nhờ ở đậu, thận trọng dè dặt, sợ làm sai chuyện gì đó, còn không dám ăn nhiều.
Nhưng trải qua khoảng thời gian này, dường như cậu đã thoải mái hơn, đã có chút cảm giác an toàn, không còn lo lắng bị vứt bỏ nữa. Cơm có thể ăn năm bát một lúc, còn làm nũng với cô.
Mà trên thực tế, bản thân Minh Khinh Khinh cũng đã thay đổi.
Người trong đoàn phim gần đây thấy cô ngày nào cũng kết thúc công việc từ rất sớm, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, trước đây trong giới giải trí cô nổi tiếng là người rất chuyên nghiệp, không có chuyện gì gọi là đời tư cá nhân, sau khi vào nghề thì hầu như toàn bộ thời gian đều dành cho sự nghiệp. Ngay cả khi đoàn phim ngày hôm đó quay phần của người khác, cô cũng sẽ đến đúng giờ, ngồi sau máy quay quan sát hoặc thảo luận kịch bản với đạo diễn.
Thế nhưng gần đây cô lại rất khác thường, ngoài những lúc quay cảnh của mình ra, cô rất ít khi xuất hiện ở đoàn làm phim. Phần diễn của cô vừa kết thúc, xác nhận với đạo diễn không có vấn đề gì nữa là một mạch chạy thẳng về nhà.
Quả thực Minh Khinh Khinh đã tích cực hơn rất nhiều đối với việc về nhà.
Trước đây, cô dành nhiều thời gian cho đoàn làm phim, là bởi vì sau khi về tới ngôi nhà hoang vắng lạnh lẽo, ngoài con mèo ra thì không có ai nói chuyện với cô cả. Một số minh tinh khác sẽ đi bar, chơi rất high, nhưng bởi vì khác biệt tính cách nên cô không mấy hào hứng đến những quán rượu đó. Bởi vậy, ngoài việc ở nhà đọc kịch bản và chăm sóc hoa ra, cô không có chuyện gì khác có thể làm được.
Những lúc ở nhà, Béo Béo không ăn thì cũng ngủ trương thây, nếu không mở TV, có lẽ cả đêm cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào.
Còn ở trong đoàn phim thì náo nhiệt vui vẻ, ít nhất cũng có thể để bản thân cảm nhận được chút hơi thở nhân gian.
Nhưng bây giờ, cứ nghĩ đến việc về nhà có một tiểu zombie biết nói đang chờ mình ở cửa, rồi cùng nhau ăn tối, sau đó cầm giấy bút lên tầng bốn, ngắm sao, tiện thể dạy cậu viết chữ.
Chuyện về nhà cứ thế đã trở thành điều khiến người khác mong đợi.
Minh Khinh Khinh suy nghĩ giây lát rồi để lại một câu dưới tờ giấy note: “Hôm nay tôi sẽ về khá muộn.”
Tiểu Chu nãy giờ vẫn gọi điện thoại đến thúc giục, Minh Khinh Khinh thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Tiến độ quay phim của bộ phim này diễn ra rất nhanh, hôm nay các diễn viên chính sẽ tạm thời nghĩ một ngày để tham gia buổi họp mặt người hâm mộ, sau đó là một số hoạt động quảng bá sẽ được phát sóng trực tiếp, sắp xếp rất chặt chẽ.
Minh Khinh Khinh đã nhận lời đóng bộ phim này, những hoạt động như vậy cũng là một phần trong hợp đồng, nên tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành và giúp quảng bá nó.
CHƯƠNG 25:
Sau khi Minh Khinh Khinh rời khỏi nhà, Tiểu Phó lại biến thân thành quả trứng một lần nữa, nhảy vào lại nồi cơm điện.
Mặc dù Béo Béo đã nhiều lần thấy cậu biến thành quả trứng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, nó vẫn sợ hãi đến mức nhảy cao ba trượng, hồn xiêu phách lạc mà bỏ chạy, trên đầu lông lá dựng đứng viết thêm hai chữ: Yêu quái!
Cũng may là Béo Béo tuy kinh hãi, nhưng bản chất vẫn là một con mèo tốt bụng. Nó chỉ ghen tị với Tiểu Phó khoảng thời gian này được Minh Khinh Khinh sủng ái, chứ không hề có ý định xử lý Tiểu Phó.
Bằng không, bây giờ Tiểu Phó đang trong kỳ mẫn cảm, chỉ e là một chân của Béo Béo cũng đủ đưa cậu lên tới Tây Thiên.
Tiểu Phó nằm trong nồi cơm điện, được hơi nước nhiệt độ cao chà xát, cách một khoảng thời gian lại nhảy ra ngoài một lần, biến lại hình dạng con người rồi nằm trên mặt đất một lúc. Cứ như thế, vừa không đến mức làm cậu bị đông cứng do thân nhiệt quá thấp trong kỳ mẫn cảm, vừa không đến mức bị hấp chín bởi nhiệt độ cao của nồi cơm điện.
Ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm cứ thế trôi qua.
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, Tiểu Phó bắt đầu lê lết tấm thân của mình nằm nhoài lên bậu cửa sổ.
Năng lực của cậu đã bị yếu đi, trong khoảng thời gian này không thể trèo lên mái nhà, nên chỉ có thể ở đây trông về phía sân golf bên kia, chờ đợi xe của Minh Khinh Khinh xuất hiện.
Tầm nhìn của cậu cũng trở nên mơ hồ. Cậu nhắm hai mắt lại, lắng tai nghe động tĩnh phía xa xa.
Nhưng hôm nay, đã hơn mười một giờ đêm mà Minh Khinh Khinh vẫn chưa về.
Tiểu Phó nhìn thấy mẩu giấy của Minh Khinh Khinh để lại, biết hôm nay công việc của cô có thể rất bận rộn, cậu cũng không hụt hẫng, ngược lại còn có chút lo lắng.
Cậu sợ trên đường cô xảy ra chuyện gì đó, lỡ như gặp phải đám người Mỹ khó ưa như lần trước thì làm thế nào bây giờ? Hơn nữa bản thân cậu hiện tại như vậy, cũng không có cách nào giúp cô được.
Tiểu Phó lại bắt đầu run rẩy một cách vô thức, cậu quay người ngồi dựa vào tường.
Cậu lôi chiếc điện thoại dành cho người già ra, mở mục tin nhắn, xem thử Minh Khinh Khinh có gửi tin nhắn gì không.
Nhìn thấy số 9 nằm ở phía trên bên phải hộp thư đến, cậu vô cùng ngạc nhiên, hai mắt liền rực sáng, lật đật dùng ngón tay chọc vào, mở ra.
Cậu đọc rất kỹ càng, sợ sẽ bỏ sót một tin nhắn nào đó.
Thế nhưng, đọc hết tin này đến tin khác, lại phát hiện tất cả đều là tin nhắn chào hàng của Taobao.
Điện thoại di động của Tiểu Phó chỉ có thông tin liên lạc của một mình Minh Khinh Khinh, còn các trường số khác đều là khoảng trống chơ vơ lạc lỏng.
Giống như mối liên hệ giữa cậu và hành tinh màu xanh mang tên Trái đất này vậy, cũng chỉ có một mình Minh Khinh Khinh.
Tiểu Phó không chủ động nhắn tin hỏi Minh Khinh Khinh khi nào sẽ quay lại, vì cậu cảm thấy chuyện này có chút phản cảm, nên cậu chỉ cần chờ là được.
Ngay lúc cậu định đưa ngón tay cứng ngắc của mình ấn vào phím điện thoại để tắt màn hình, đột nhiên có một mẩu tin tức xuất hiện trên đầu màn hình.
Vừa nhìn thấy ba chữ ‘Minh Khinh Khinh’ vụt qua, Tiểu Phó vô cùng vui mừng và đắc ý, lật đật đưa ngón tay chọc vào bản tin.
Sau đó liền thấy tin tức:《Minh Khinh Khinh nắm tay Âu Dương Hạo, cùng trao nhau ánh mắt ngọt ngào trong buổi giao lưu với người hâm mộ về bộ phim truyền kỳ cổ trang yêu hận tình thù mới nhất. Người qua đường chụp được hình ảnh hai người tay trong tay đi ăn cơm chung, nghi vấn phim giả tình thật?》
Tiểu Phó nhìn bản tin đến sững sờ.
Mãi một lúc lâu sau cậu mới lững thững mở ra xem.
Mặc dù vẫn chưa phân biệt được các ngành nghề trên Trái đất, nhưng trước đây Tiểu Phó đã từng đến thư viện tò mò kiểm tra xem giới giải trí trên Trái đất là thế nào. Sau khi tìm hiểu, cậu phát hiện ra Claflin cũng có ngành nghề này, chỉ là dân số của Claflin không nhiều lắm, nên người hâm mộ cũng không quá háo hức và cuồng nhiệt như người hâm mộ trên Trái đất.
Minh Khinh Khinh rõ ràng rất đam mê công việc này, cho nên một khi đã tham gia vào đoàn phim, cô thường xuyên đi sớm về muộn, còn rất nghiêm túc quay phim. Hơn nữa, thỉnh thoảng cũng cần phải hợp tác để quảng bá —— Tiểu Phó có tìm hiểu qua chuyện này, đôi khi còn hợp tác với công ty để lan truyền một số tin đồn.
Nên hiện tại hẳn chỉ là tin đồn mà thôi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Phó ngơ ngẩn mở những tấm ảnh trong bản tin ra.
Có một số bức ảnh từ buổi họp mặt, Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo cách người dẫn chương trình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười rất rạng rỡ. Ngoài ra còn có một số bức ảnh về bữa ăn tối, hai người nắm tay nhau, một trước một sau bước ra ngoài.
Tiểu Phó vì muốn có thêm nhiều tiếng nói chung với Minh Khinh Khinh, nên sau có di động, cậu thường xuyên mò mẫm tìm hiểu về những thứ vặt vãnh.
Cậu còn hiểu một cụm từ nữa, đó là: ‘Ăn gian góc máy.*’
(Ăn gian góc máy: hay là mượn góc chụp, hoặc mượn góc quay. Ví dụ như sử dụng góc quay đặc biệt cho cảnh hôn sẽ khiến khán giả tưởng đó là nụ hôn thật, làm tăng hiệt ứng hình ảnh, mà các diễn viên cũng không bị lúng túng- nguồn: Baidu.)
Bức ảnh này chắc chỉ là ăn gian góc chụp thôi.
Tiểu Phó ngây người nghĩ.
Nhưng cậu không quá chắc chắn. Những bức ảnh chụp như vậy của người Trái đất cậu vẫn chưa thấy nhiều.
Trong lòng Tiểu Phó bất chợt trào dâng một cảm giác khó chịu, giống như có một bàn tay nào đó đang ra sức bóp chặt trái tim cậu, lại vừa giống như bị kiến gặm nhắm, trào dâng nhiều cảm xúc không thể phân biệt được.
Cậu nhìn những bức ảnh này, bởi vì quá tập trung nên đồng tử bất giác chuyển sang màu xanh thẫm, thậm chí là đen đặc, thoạt nhìn còn có chút đáng sợ.
Ngực cậu cũng đột nhiên nóng phừng phực, như bị một dòng nham thạch nóng chảy bao phủ và chiếm giữ, tiếng gầm thét xuất phát từ bản năng sắp nức đất chui ra.
Bên ngoài biệt thự, vào lúc cậu không để ý, một cơn gió bất chợt nổi lên, một con gió rất lớn, gần như thổi sập cả ngọn cây.
Gió, lan can bằng sắt, thân cây, mái ngói trên nóc nhà thay nhau xào xạc trong không khí.
Các nhân viên bảo vệ dưới chân núi cũng cảm nhận được một nỗi kinh hoàng không giải thích được, bởi vì cánh cổng bằng sắt lại bị thổi rất dữ dội, thậm chí còn biến dạng, vài cây lan can bằng thép không gỉ cũng đột nhiên bị gió bẻ gãy rồi cuốn đi.
……..
Tiểu Phó vội vàng lắc đầu, để lý trí kiểm soát bản thân, tự nhủ rằng đó chỉ là ăn gian góc chụp.
Nghĩ như vậy, sự bồn chồn vô cớ trong lòng cậu cũng dần dần chìm xuống.
Cơn gió đang gào thét bên ngoài cuối cùng cũng yếu đi một chút.
Nhưng sau đó, lần đầu tiên trong đời Tiểu Phó ý thức được một điều.
Giả sử chuyện này là thật, thì cậu cũng đâu làm gì được?
Minh Khinh Khinh, cô chủ đã nuôi dưỡng cậu, cũng là người duy nhất đối xử tốt với cậu từ khi cậu đến Trái đất, sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, kết hôn và sinh con. Đây là chuyện mà hầu như tất cả các cô gái trên Trái đất đều sẽ trải qua.
Minh Khinh Khinh cũng không ngoại lệ, rồi tương lai cô cũng sẽ thành gia lập thất.
Đến thời điểm đó, cô cũng không thể mang một người ngoài hành tinh với vẻ ngoài đáng sợ, đôi khi còn mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm như cậu cùng bước vào gia đình mới của mình.
Cô sẽ có em bé, sẽ có chồng.
Em bé của cô có thể sẽ thích một con mèo xấu tính, hay một con chó có vẻ ngoài xấu xí, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu.
Bởi vì ngoài Minh Khinh Khinh ra, bất cứ người nào nhìn thấy cậu cũng sẽ hoảng sợ vạn phần.
Mà cậu lại không có tư cách để nói điều gì.
Vậy thì đến lúc đó, phải chăng cậu sẽ bị vứt bỏ?
Cảm giác buồn bã vì bị bỏ rơi là chuyện rất bình thường. Trước khi phá vỏ, giáo viên trên Claflin đã từng dạy, mọi loài sinh vật đều có sự lưu luyến bịn rịn, chia tay với những người đã từng gắn bó lâu dài sẽ sinh ra một số cảm xúc tương tự như bị xé toạc.
Thế nhưng, ngoài việc biết mình bị bỏ rơi, không hiểu sao cậu vẫn còn một cảm xúc bức bối khác đang âm ỉ trong lồng ngực, giống như bị đè xuống đáy biển, không có cách nào thở được.
Như thể, cho dù không bị bỏ rơi, được cùng cô bước vào gia đình mới của cô, cậu vẫn cảm thấy rất đau khổ?
——là bởi vì cô có gia đình mới với người khác sao?
Tiểu Phó bị loại suy nghĩ ích kỷ này làm giật mình.
Phụ vương của cậu, những người anh em của cậu đều khiêm tốn lễ phép, tuân thủ nghiêm ngặt mọi đạo đức lễ nghi, nhưng không hiểu sao cậu lại nảy sinh lối suy nghĩ xấu xa và ích kỷ như vậy. Thậm chí còn có ý định đem chồng tương lai của Minh Khinh Khinh đóng một dấu X thật to rồi đưa đến cao nguyên hoàng thổ, để anh ta ăn đất cát.
Cậu được cô thu nhận vào nhà, có một chỗ ở ấm áp tạm thời, che mưa chắn gió. Cậu là người được nhận bố thí, còn cô là người bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ cậu.
Cậu nên biết ơn cô, giúp cô đạt được mọi thứ mà cô muốn mới đúng.
Nhưng vì điều gì mà cậu lại có những suy nghĩ ích kỷ và độc chiếm như vậy?
Chẳng lẽ bản chất của cậu có một phần tà ác?
Tiểu Phó ngây ngốc cầm chiếc di động đến, sắc mặt đã trắng bệch đi.
Gió ngoài trời lại đột nhiên gầm rú.