• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53:



Mí mắt của Tiểu Phó khẽ giật giật, trong lòng có thứ gì đó như tro tàn lại cháy.


Đầu ngón tay của anh âm thầm dùng lực, làm cho chiếc xe đang muốn nổ máy nằm yên bất động. Sau đó đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn thẳng vào Minh Khinh Khinh, thân thể có chút cứng đờ, kìm nén hỏi lại một câu: “Cái gì gọi là ‘đừng đi’?”


“Minh Khinh Khinh,” Anh liếm đôi môi có chút khô khốc của mình, nhẹ giọng hỏi, “Em có thể nói cho tôi biết, điều này có nghĩa là gì không?”


“Ý là đừng dọn đi, ở lại.” Minh Khinh Khinh mặc kệ hạm trưởng đang đứng cách đó không xa thúc giục, nói.


Tiểu Phó: “Em không muốn tôi dọn đi?”


Minh Khinh Khinh bất chấp tất cả, thành khẩn nói: “Đúng vậy, tôi không muốn để anh đi.”


Tiểu Phó gần như không kiềm chế được độ cong của khóe miệng, đôi đồng tử dưới ánh mặt trời cũng không tự chủ được mà phát sáng. Đã rất lâu rồi anh không cảm thấy hạnh phúc như vậy. Anh dùng ánh mắt vô tội mà háo hức nhìn nhìn Minh Khinh Khinh, hỏi: “Vì sao?”


Minh Khinh Khinh cảm giác có chút chướng khí, chuyện này còn có thể vì sao nữa, không muốn anh đi là không muốn anh đi thôi. Những cảm xúc giấu kín, rối ren phức tạp đó ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt, tiểu zombie lại một hai muốn truy cho ra lẽ.


Bàn tay nắm lấy cửa sổ xe của cô vẫn không buông ra, thậm chí còn nắm chặt hơn nữa.


Cô nhìn mấy chiếc xe phía trước. Mấy chiếc xe đó thấy xe của Phó Tuyết Thâm không theo sau, không làm sao được phải lùi về lại.


Minh Khinh Khinh thoáng yên tâm: “Mấy chiếc xe phía trước sao lại quay về? Không dọn đi nữa sao?”


“Vì sao muốn tôi ở lại?” Phó Tuyết Thâm vẫn cố chấp bám chặt lấy vấn đề này.


Minh Khinh Khinh hơi mặt đỏ, qua một hồi lâu vẫn không hé răng.


“Vì sao?” Tiểu Phó dựa sát vào cửa xe, lay lay cửa xe, giương đôi mắt xanh thẳm nhìn cô không chớp mắt, còn mang theo vài phần đáng thương.


Anh nhấp nhấp môi, buồn bã nói: “Đừng lại lấy lý do chuyển nhà phiền phức gì đó, tôi muốn nghe lý do thực sự.”


“Nếu anh đi rồi, em sẽ rất nhớ anh.” Minh Khinh Khinh nghe được trái tim mình đang đập rất nhanh, rốt cuộc cũng nói ra thành lời.


Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Phó hoàn toàn sáng lên, phản chiếu ánh bình minh rực rỡ. Anh nhìn Minh Khinh Khinh bằng ánh mắt khẩn cầu và cố chấp, như thể đang cầu nguyện Minh Khinh Khinh nói thêm vài câu để tưới tắm một góc nào đó đã khô héo trong lòng anh.


“Chí ít thì trong hai tháng anh biến mất, em đã luôn nhớ anh như vậy.” Minh Khinh Khinh bị ánh mắt chòng chọc của anh làm cho xấu hổ, nhịn không được phải cất lời.


Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn: “Thậm chí còn nảy sinh một vài suy nghĩ ích kỷ, chẳng hạn như nếu tiểu zombie không thể quay về hành tinh của anh nữa thì càng tốt.”


Minh Khinh Khinh cảm thấy chút mất mặt khi nói ra điều này, hơn nữa còn tự bôi đen hình ảnh phú bà sang trọng của bản thân, đôi mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Nhưng Tiểu Phó nghe xong lời này lại không thể nhịn được bật cười, đây là nụ cười đầu tiên của anh trong mấy ngày gần đây.


Anh háo hức nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nhuộm một tầng ửng đỏ, đôi mắt sáng rực như sao mai.


“Tôi không chuyển đi nữa!” Tiểu Phó đột nhiên cao giọng thông báo với mấy chiếc xe phía trước: “Các người đem đồ đạc trả về vị trí ban đầu đi!”


Nói xong anh xuống xe, kêu nhân viên mặc đồ chống hóa chất màu trắng đang ngồi ở ghế lái cho xe vào gara.


Minh Khinh Khinh để ý thấy trên người anh đang trùm một tấm chăn lông, trên đầu cũng đang đội một chiếc nón vành lớn, nhịn không được hỏi: “Sao anh lại đột nhiên sợ ánh nắng như vậy? Chẳng phải anh rất thích ánh nắng mặt trời sao?”


“Bí mật.” Phó Tuyết Thâm mang theo ý cười.


Đám người hạm trưởng tức muốn hộc máu, đã lái xe đi rồi còn bị bắt quay lại. Hạm trưởng gần như muốn vi phạm nguyên tắc thân sĩ đối với nữ giới của Claflin, hung dữ trừng mắt với Minh Khinh Khinh, nhưng lại sợ giống như Tinh Ba, đầu bị ấn xuống đất, vì thế chỉ dám giận chứ không dám phát biểu.


“Điện hạ! Ngài đã nói là muốn chuyển đi, sao bây giờ lại đổi ý xoành xoạch như vậy?! Những nhân viên này vừa sáng ra đã đến đây chuyển đồ, bây giờ lại trả về vị trí ban đầu, như vậy há chẳng phải đã uổng công vô ích rồi sao!” Hạm trưởng lau mồ hôi trên trán, khóc không ra nước mắt: “Hơn nữa, ngày mai hai chiến hạm kia sẽ……”


“Tiền công vẫn trả cho công ty chuyển nhà là được chứ gì.” Tiểu Phó ngắt lời ông ta.


Vương tử điện hạ rõ ràng là không muốn đề cập đến vấn đề Claflin đã cử chiến hạm tới đây trước mặt Minh Khinh Khinh, hạm trưởng cũng đành phải im lặng.


Tiểu Phó lại giấu đầu lòi đuôi nói: “Thực ra sống ở đây vẫn quen hơn.”


Lu Kager cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy sống ở đây quen rồi.”


Ông ta trừng mắt với hạm trưởng: “Điện hạ nói cái gì chính là cái đó, chẳng qua chỉ là dọn tới dọn lui một chuyến, hạm trưởng đại nhân sao lại lắm lời phàn nàn thế nhỉ?”


“Tư lệnh đại nhân, ngài ăn nói cho cẩn thận một chút!” Hạm trưởng trừng mắt.


Lu Kager đương nhiên chỉ mong Phó Tuyết Thâm và quốc vương bệ hạ hoàn toàn xích mích với nhau, thậm chí còn gây chiến với những người mà quốc vương bệ hạ phái đến, khiến cho hai bên đều tổn thất nghiêm trọng! Ông ta với tư cách là một thành viên của gia tộc Kager, trước giờ vẫn luôn trong tư thế rục rịch ngóc đầu dậy, dĩ nhiên đâu ngại xem chuyện náo nhiệt!


Raymond hợp thời dè dặt nhắc nhở một vấn đề: “Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ không chuyển đi e là cũng không được. Chẳng phải sáng nay trong lúc chuyển nhà, hạm trưởng đại nhân vì quá mức hưng phấn đã giẫm sụp vài chỗ trên sàn nhà rồi sao?”


Không giống như năng lực hệ thần lực của vương tử điện hạ, hạm trưởng là thiên về hệ thống trí tuệ và sức mạnh. Tinh Ba cũng giống vậy. Thế nên sau khi hai người này đến Trái đất, dưới sự nhắc nhở của vương tử điện hạ, bọn họ vẫn luôn cẩn thận kiểm soát năng lực của mình, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, một đầu ngón tay cũng có thể ném bay khu dân cư này.


“À, vâng!” Hạm trưởng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Raymond, lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Là sơ xuất của thần, nhưng để điện hạ sống trong căn nhà sơ sài như vậy hiển nhiên là không được! Tôi thấy chúng ta vẫn nên đổi sang chỗ khác đi!”


Lu Kager châm dầu vào lửa: “Chuyện này đâu có gì khó. Cho tôi nửa giờ đồng hồ, tôi sẽ tu bổ lại ngay lập tức. Nhưng phải phiền đến Tinh Ba đại nhân giúp tôi một tay.”


Hạm trưởng nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc Lu Kager: “Tư lệnh đại nhân, ngài thế nào cũng phải đối chọi với tôi đúng không?”


Lu Kager: “Tôi chỉ đang chia sẽ những lo lắng của vương tử điện hạ mà thôi, chuyện này sao lại gọi là đối chọi? Hạm trưởng đại nhân đừng bóp méo sự thật như vậy!”


Phó Tuyết Thâm cau mày ngắt lời bọn họ: “Đừng cãi nhau nữa!”


Minh Khinh Khinh vẫn còn ở đây mà hai vị đại thần lại cãi nhau ồn ào như mấy bà bán cá ngoài chợ, làm mất mặt người hành tinh Claflin. Không khéo Minh Khinh Khinh lại cho rằng Claflin bọn họ đều là những người ngoài hành tinh có tố chất như vậy.


Nhân viên của công ty chuyển nhà đứng đằng xa nhìn cảnh này mà nghẹn họng trân trối. Cái gì mà tư lệnh, rồi cái gì mà hạm trưởng, một bộ phim chính kịch lãng mạn dưới lớp vỏ khoa học viễn tưởng sao? Xét thấy đại minh tinh Minh Khinh Khinh cũng tham dự trong đó, bọn họ bắt đầu hoài nghi phải chăng đây là một chương thực tế —— nhưng còn đạo diễn và máy quay xung quanh đâu?


Minh Khinh Khinh chen vào một câu: “Thật ra mọi người chuyển sang nơi khác sẽ càng phiền toái hơn đấy. Chắc là mọi người vẫn chưa nắm rõ tình hình giao thông trong nước, bây giờ chỗ nào cũng bị tắc đường cả. Nếu không phiền thì cứ ở lại nhà em như trước đây cũng được.”


Câu cuối cùng là cô nói với Tiểu Phó.


Cô vẫn có chút không yên tâm, lo lắng Tiểu Phó lại im lặng trở về Claflin, tốt nhất vẫn nên buộc anh dưới mí mắt của mình thì hơn.


Mặc dù mối quan hệ của cả hai có chút khó xử sau khi anh tỏ tình, nhưng thà khó xử còn hơn không gặp nhau.


Đương nhiên, những suy nghĩ này Minh Khinh Khinh chắc chắn sẽ không nói ra.


Mọi người nhìn thấy vị vương tử điện hạ vừa rồi còn nhíu mày khiến người khác kinh hãi, lúc này sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng chỉ có thể như vậy.”


Cũng chỉ có thể như vậy? Cái gì mà cũng chỉ có thể như vậy? Rõ ràng còn rất nhiều lựa chọn cơ mà!


Còn nói lắp.


Vương tử điện hạ ngài nói lắp, cái quái gì vậy!?


Trong lòng hạm trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quyết tâm khuyên ngăn!


Ông ấy nghiêm mặt nhìn Phó Tuyết Thâm, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Điện hạ, thần tuyệt đối sẽ không vào sống trong nhà của một giống cái Trái đất. Đặc biệt là vị giống cái Trái đất này còn đang bị quốc vương bệ hạ truy nã, làm như vậy há chẳng phải đang công khai thách thức với quốc vương bệ hạ sao? Xin hãy tha thứ cho lão thần không thể ——”


Còn chưa kịp nói xong, Phó Tuyết Thâm đến mí mắt cũng không nhấc, ngắt lời ông ấy: “Vừa hay cùng suy nghĩ với ta, ngài cứ dọn đi đi.”


Nghĩ cái gì thế người này? Còn muốn theo anh vào sống trong nhà Khinh Khinh ư? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?


Hạm trưởng: “……”


Hạm trưởng lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, dùng đầu gối nhích tới ôm chặt lấy chân Phó Tuyết Thâm: “Nhưng làm sao thần có thể sống xa điện hạ được?”


Phó Tuyết Thâm rũ mắt, ghét bỏ liếc xéo hạm trưởng một cái: “Hạm trưởng đại nhân, ngài hơn bốn trăm tuổi rồi đấy, đừng dùng cái giọng còn chưa cai sữa nói chuyện với ta.”


Hạm trưởng: “……”


Minh Khinh Khinh: “……”


Vấn đề cứ như vậy đã được quyết định, hạm trưởng và đám người Lu Kager dọn về biệt thự đối diện, công ty chuyển nhà chuyển đồ đạc ra ngoài như thế nào, bây giờ lại trả đồ đạc về vị trí như cũ.


Lu Kager và hạm trưởng vì chuyện ai sẽ đi tu bổ lại mấy chỗ sàn nhà bị dẫm sụp kia mà tranh luận không ngớt, lại giống như trước đây ngày nào cũng trình diễn màn đánh nhau.


Còn vương tử điện hạ thì thu dọn một hành lý nhỏ, mang theo tâm thái ngượng ngùng ‘Cũng chỉ có thể như vậy’ của ‘một tiểu bạch thỏ tiến vào lâu đài sói xám’ qua nhà Minh Khinh Khinh ở.


Chờ ý thức được vương tử điện hạ đã thật sự chạy qua ở chung với vị giống cái Trái đất kia, trong căn biệt thự chỉ còn lại mấy lão già bọn họ như rắn mất đầu, mọi người mới nhao nhao cảm khái, lần chuyển nhà này chỉ đổi lại sự cô đơn quạnh quẽ.


*


Minh Khinh Khinh mơ mơ màng màng đưa Phó Tuyết Thâm trở về nhà mình.


Thân hình cao lớn của Phó Tuyết Thâm đứng đằng sau lưng cô với một túi hành lý nhỏ trên lưng, thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng chính bản thân anh cũng không cảm nhận được, đôi mắt xanh biếc của anh lúc này vô cùng rực sáng, như thể lại trở về đêm mưa hôm ấy, đêm đầu tiên được cô đưa về nhà.


Mọi thứ dường như lại trở về điểm ban đầu.


Điều khác biệt duy nhất đó là, cho dù hiện tại người thanh niên đứng phía sau cô quấn chăn lông từ trên xuống dưới, nhưng từ dáng đứng thẳng tắp đó vẫn có thể đánh giá được đường nét cơ bắp cuồn cuồn của anh. Anh sở hữu một gương mặt vô cùng điển trai, lông mày cao, đôi mắt xanh thẳm, sâu sắc mà thanh nhã, làn da khỏe mạnh trắng nõn. Cả người anh tràn ngập hormone nam tính giới quý tộc, không còn là một tiểu zombie lang thang nói năng không lưu loát nữa.


Cô không thể lại đối xử với anh như cách đối xử với tiểu zombie trước đây.


Cô phải tự đưa ra lựa chọn.


Đưa anh về nhà là sự lựa chọn đầu tiên của cô, bởi vì cô không muốn anh rời đi. Nghe anh hứa sẽ không rời đi, trong khoảnh khắc đó Minh Khinh Khinh như trút được gánh nặng, nói là tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất cũng không quá khoa trương.


Còn những việc khác, hiện tại Minh Khinh Khinh vẫn đang hỗn loạn.


Thôi thì đi bước nào tính bước đó vậy.


Thấy Minh Khinh Khinh ra ngoài chưa được bao lâu đã mang theo cậu thanh niên điển trai nhà đối diện về, Tiểu Chu trợn mắt há mồm nhìn cô trân trối.


“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Chu từ bên bàn ăn sáng đứng lên: “Ăn sáng chưa?”


Tiểu zombie chào Tiểu Chu theo phong cách thời thượng: “Hi.”


Minh Khinh Khinh nói với Tiểu Chu: “Anh ấy muốn ở lại nhà em một thời gian.”


“?” Tiểu Chu hoài nghi bản thân đã nghe nhầm. Ngay cả anh ấy, trừ phi thỉnh thoảng quá muộn mới qua đêm ở phòng dành cho khách, còn lại chưa bao giờ sống trong nhà Minh Khinh Khinh.


“Anh không nghe nhầm đâu.” Minh Khinh Khinh khẽ gật đầu: “Em đã hứa là sẽ để anh ấy ở lại nhà em một thời gian.”


Tiểu Chu nhìn cô trân trối: “Vị Phó, Phó tiên sinh này sao?”


Tiểu Phó đầy kiêu ngạo nhìn anh ấy: “Là tôi.”


“Vậy tôi, vậy tôi,” Tiểu Chu không hổ danh là một trợ lý, mặc dù vừa bị sốc như sét đánh trúng đầu, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh: “Vậy để tôi đi dọn dẹp một phòng dành cho khách nhé?”


“Không cần đâu.” Minh Khinh Khinh và Tiểu Phó cùng trăm miệng một lời.


Sau đó, Tiểu Chu nhìn thấy vị Phó tiên sinh trẻ tuổi này mang theo hành lý của mình, quen cửa quen nẻo đi lên lầu 4, đến một căn phòng đã bị Minh Khinh Khinh khóa lại từ hai tháng trước.


Minh Khinh Khinh bước đến bàn ăn uống một ngụm sữa: “Anh ấy ở căn phòng của anh ấy trước kia là được rồi.”


Căn phòng trước kia? Lượng thông tin trong câu này quá lớn khiến Tiểu Chu như bị chấn động, thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.


Trong đầu anh ấy nảy ra một từ: Bao nuôi?



Chương 54:



Giống như một con sư tử quay trở lại lãnh thổ của mình, Phó Tuyết Thâm tuần tra từng ngóc ngách, bảo đảm rằng nơi này phải nhiễm lại mùi hương của mình, một lần nữa trở thành lãnh thổ của riêng anh.


Golden nhút nhát vừa nhìn thấy anh đã chui tọt vào gầm ghế sô pha.


Tiểu Phó nhấc ống quần ngồi xổm xuống, lấy một khúc xương định dụ nó ra, nhưng nó vẫn run lên bần bật ngó lơ anh.


Tiểu Phó nhịn không được chửi thầm. Tuy rằng con chó này kế thừa cái tên trước đây của anh, nhưng có vẻ như nó không thừa hưởng được ‘trí tuệ vô song’ và ‘anh dũng quả cảm’ của anh. Muốn trở thành thế thân của anh, hoàn toàn không đủ tư cách.


Anh buông lỏng cảnh giác với tên tình địch tiềm tàng này, nhưng trước khi rời khỏi ghế sô pha, anh vẫn dùng ngôn ngữ Clafin hù dọa Golden một phen, kêu nó tốt nhất là nên chủ động kháng cự lại cái tên ‘Đản Đản’ này.


Tuy anh đã che giấu hơi thở của người ngoài hành tinh, nhưng với thân phận là sinh vật cấp thấp, Golden vẫn theo bản năng cúi đầu xưng thần.


Nó ra sức gật đầu với vị vương tử điện hạ trẻ tuổi người ngoài hành tinh này.


Béo Béo đã lâu không gặp Tiểu Phó, vừa nhìn thấy anh liền tỏ ra sửng sốt, đừng từ xa đưa mắt đánh giá.


Những sinh vật như loài mèo thường khá cảnh giác hơn, huống hồ còn là lão mèo già Béo Béo đã sống mười một năm.


Sau khi nhìn chằm chằm Tiểu Phó khoảng chừng vài phút, Béo Béo mới bắt đầu có phản ứng lại. Hóa ra là cố nhân à.


Ngoài dự liệu của Tiểu Phó, Béo Béo ấy vậy mà cất bước tới chỗ anh.


Mặc dù trên mặt mèo của nó vẫn mang theo vài phần miễn cưỡng, nhưng nó vẫn dụi đầu vào ống quần của Tiểu Phó như lời chào hỏi.


Phó Tuyết Thâm ngồi xổm xuống trước mặt nó, nâng cái nách và mông nó lên, đưa nó lên cao, nhịn không được bật cười: “Bé ngoan.”


Béo Béo lắc lắc cái mông kháng cự. Tại sao tên quái vật này không còn cà lăm nữa? Khó ưa thật! Hai tháng liền không gặp, hào quang của tên quái vật này dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn, mình ở trong tay hắn sao nhìn cứ giống như con Đà Đà tứ chi ngắn ngủn thế nhỉ!


(Đà Đà là một nhân vật hoạt hình, một chú chó nhỏ bé trong phim hoạt hình Tinh Hải Kỳ Hàng của Trung Quốc – nguồn: Baidu.)


Phó Tuyết Thâm liếc mắt về hướng nhà ăn, len lén thấp giọng hỏi thăm tình hình từ Béo Béo: “Hai tháng qua, giống đực họ Bùi kia có đến nhà không?”


Mặt hổ của Béo Béo lắc đầu nguầy nguậy.


Phó Tuyết Thâm không kiềm chế được mà giương cao khóe miệng, sau đó đặt Béo Béo xuống, xoa đầu Béo Béo như cách Minh Khinh Khinh hay làm.


Béo Béo thoáng sửng sốt, bỗng nhiên nhạy bén nhận ra ý đồ của tên thanh niên người ngoài hành tinh này.


——Nó xem anh như một đồng bọn của sủng vật, vậy mà anh lại muốn làm bố nó?!


Béo Béo nhất thời xù lông, quay lại nhe răng trợn mắt với Phó Tuyết Thâm.


Phó Tuyết Thâm liền dịch chuyển tức thời, nháy mắt đã không thấy đâu. Anh quay lại căn phòng nơi mình từng ở trước đây, phát hiện mọi thứ trong phòng không hề bị dịch chuyển, vẫn còn nguyên vẹn như trước khi anh rời đi.


Hai tháng không có người ở, Minh Khinh Khinh cũng không để trong phòng bám bụi, có thể nhận ra nhân viên vệ sinh thường xuyên đến quét dọn.


Chiếc tủ nơi anh cất giấu bảo bối đã được Minh Khinh Khinh khóa lại, như thể sợ người khác động vào.


Phó Tuyết Thâm cầm ổ khóa lên, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ, khóa tự động mở ra.


Trong ngăn tủ, tất cả những đồ đạc của anh, kể cả bộ quần áo anh đã từng mặc qua vẫn còn nguyên trong đó, hơn nữa còn được gấp lại rất gọn gàng. Minh Khinh Khinh dường như vô cùng nâng niu những thứ này, còn thả mấy viên lông não để chống côn trùng ẩm mốc.


Ngón tay thon dài của Tiểu Phó xẹt qua những thứ đồ vật đó, đám sương mù bao phủ trên đỉnh đầu anh mấy hôm nay dường như đã dễ dàng tan biến đi đôi chút.


Anh bỗng nhiên cảm thấy mình không nên nghe theo lời nhận xét của hạm trưởng —— Minh Khinh Khinh quả thực rất ghét những kẻ quấy rầy cô, nhưng lỡ như là anh ngoại lệ thì sao?


Phó Tuyết Thâm cũng không tự tin cho lắm.


Thành thật mà nói, những cuộc tranh luận phức tạp về hạm tinh chiến đấu anh đều có thể đưa ra được chủ kiến, nhưng về phương diện này thì kinh nghiệm của anh rất ít ỏi, vẫn còn là một tay mơ, bé nhỏ như một hạt bụi.


Nhưng Minh Khinh Khinh chưa từng giữ người khác ở lại, chưa bao giờ giữ vật cũ của người khác, càng chưa từng chấp nhận hôn môi người khác với tư cách là một Minh Khinh Khinh….


Có lẽ, chỉ là có lẽ, anh đối với cô, có một chút đặc biệt thì sao?


Tiểu Phó vân vê cằm, bắt đầu chân chính suy nghĩ cách theo đuổi con gái.


Về khoản này thực ra anh cũng hiểu biết đôi chút. Khi anh còn là một quả trứng, các trưởng bối trong hoàng tộc từng kể cho anh nghe một số sự kiện trong quá khứ.


Chẳng hạn như hoàng thúc theo đuổi vợ của ông ấy, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng một con ếch trâu quý hiếm cao hai mét mang về từ tộc người Khổng Lồ, chính món quà gặp mặt kinh hãi thế tục này đã thu hút được sự chú ý của hoàng thẩm, khiến cho hoàng thúc trở nên nổi bật hơn tất cả những người đàn ông trong độ tuổi đó ở hoàng thất.


Sau đó, hoàng thúc lại sáng tạo khác người, tặng đôi cánh chuồn chuồn của tộc Tinh Linh, đầu quay được đào thấy trên tường thành của tộc Người Khổng Lồ, rồi cây gậy móc tai be bé xinh xinh của tộc Người Lùn… cứ như vậy mê hoặc hoàng thẩm, hai người từ đó rơi vào bể tình….


Rồi chẳng hạn như phụ vương và mẫu hậu của Tiểu Phó. Tình yêu của hai người cũng bắt đầu từ một cuộc chiến tranh. Phụ vương đã làm một bài thơ tặng mẫu hậu, còn tháo một tấm kính chắn gió bằng kim loại trên hạm tinh cho mẫu hậu…


Nhưng liệu đây có phải là những cách khả thi không?


Tiểu Phó dựa vào trực giác phán đoán rằng Minh Khinh Khinh không hề thích những thứ này.


Anh lục lọi trong hành lý, nhưng chỉ tìm được cuốn 《Xuất gia vào cửa Phật》lần trước đọc.


Anh ném cuốn sách sang một bên, dịch chuyển đến thư viện trung tâm thành phố một chuyến.


Tới đó, anh tốn khoảng hai phút để tra được một quyển sách 《36 kế theo đuổi vợ của thiếu nam anh tuấn Trung Quốc》, sau đó mất thêm mười phút nữa để đem nội dung cuốn sách khắc ghi vào trong đầu.


Làm xong những việc này, thời gian trôi qua cũng chỉ vỏn vẹn hai mươi phút, Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu cũng vừa ăn sáng xong. Hai người không hề hay biết rằng, người vừa mới đi cất hành lý rồi bước xuống lầu đây là một Tiểu Phó với nhiều hơn một cuốn sách trong đầu.


“Anh dọn xong chưa?” Minh Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn Tiểu Phó.


Phó Tuyết Thâm khẽ gật đầu, có chút mơ màng nhìn cô.


Minh Khinh Khinh chưa kịp hỏi làm sao vậy, Tiểu Chu đã đứng dậy đem hộp đồ ăn sáng còn lại lên, hỏi: “Phó tiên sinh ăn sáng chưa?”


Phó Tuyết Thâm đáp: “Không sao, đừng để ý đến tôi. Tôi đã ăn rồi.”


Anh lại nhìn về phía Minh Khinh Khinh. Trong đầu xẹt qua kế thứ nhất: Hiệu ứng cầu treo.


Trong cuốn sách ‘Thiếu nam anh tuấn theo đuổi vợ’ có nói rằng, khoảnh khắc dễ làm xiêu lòng người con gái nhất là khi hai người cùng gặp nguy hiểm, giống như cùng đứng trên một cây cầu ván ọp ẹp, cô gái sẽ vì căng thẳng mà tim đập nhanh hơn, từ đó sản sinh ra tình cảm.


Tiểu Phó âm thầm tính toán.


Ngón tay đang buông thỏng bên hông khẽ nhúc nhích.


Bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm, sắc trời thay đổi chỉ trong nháy mắt, ánh mặt trời hừng hực bị thay bằng những đám mây đen và tia chớp. Mây đen phủ khắp thành phố, những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, sấm sét ầm ầm.


Trong nhà thoáng chốc cũng trở nên tối tăm, như thể đã tới buổi tối.


Tiểu Chu và Minh Khinh Khinh kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao trời đột nhiên đổ mưa thế nhỉ?”


“Bụp’, đèn trong nhà ăn cũng đột nhiên tắt ngúm. Cả căn nhà lập tức chìm vào bóng tối, sấm chớp ngoài cửa lập lòe chớp tắt, y hệt như cảnh mở đầu của mấy bộ phim kinh dị.


Cách đó không xa còn truyền đến một âm thanh quỷ dị, không biết là tiếng lá xào xạc hay là tiếng bước chân đang từ xa chạy đến gần.


Tiểu Chu giật hết cả mình, suýt chút nữa hét lên thành tiếng. Cái quái gì thế này? Sao bỗng nhiên lại thành ra như vậy?


Tiểu Phó trong bóng đêm bước nhanh đến bên cạnh Minh Khinh Khinh, giữ lấy hai vai cô, định dùng một tông giọng trầm thấp đáng tin cậy để nói với cô rằng: ‘Đừng sợ, có anh đây.”


Như vậy liệu có thể xảy ra hiệu ứng cầu treo không nhỉ——


Nhưng chưa kịp nói ra câu này, Minh Khinh Khinh đã móc di động của mình ra, bật màn hình, mượn ánh sáng đi tới chỗ cầu chì bị gạt xuống bật cạch cạch hai tiếng liên tục.Trong nhà lập tức sáng sủa trở lại.


Minh Khinh Khinh ghét bỏ nhìn Tiểu Chu với Phó Tuyết Thâm: “Hai người các anh có chắc là đàn ông không vậy? Một người thì thét chói tai, còn người kia thì sợ tới mức túm lấy bả vai em?”


Tiểu Chu: “Nhưng tiếng động đó là gì?”


Minh Khinh Khinh bắt lấy Béo Béo và Đản Đản đang nhảy lên người mình: “Một chó một mèo từ trên lầu chạy xuống chứ gì.”


Tiểu Chu: “….”


Tiểu Phó: “…..” Không….


Tiểu Phó chán nản liếc nhìn Minh Khinh Khinh, nghi ngờ cuốn sách mà anh ghi nhớ trong thư viện là một bản lậu.


Anh đưa tay ra sau lưng, búng nhẹ một cái, bầu trời bên ngoài với những đám mây đen và sấm chớp ì đùng khôi phục lại sự yên tĩnh trong chốc lát. Mây đen tan đi, bầu trời một lần nữa lại trở về ánh mặt trời xán lạn của buổi sáng.


Tiểu Chu vỗ ngực, vẫn chưa hết kinh hãi nói: “Gần đây thời tiết bị làm sao thế nhỉ? Hai tháng trước đột nhiên có mưa đá, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện cơn bão năm phút. Không được, anh phải khiếu nại với Cục bảo vệ môi trường mới được.”’


Cách thứ hai trong quyển sách đó là, sự dễ thương tương phản.


Có nghĩa là, bình thường bạn ở trước mặt cô gái mà bạn thích có hình tượng gì, thỉnh thoảng nên thay đổi hình tượng cố định một lần, để khơi gợi sự tò mò của cô ấy về bạn.


Phó Tuyết Thâm bắt đầu suy ngẫm xem bình thường hình tượng của bản thân trước mặt Minh Khinh Khinh là gì.


Anh rất không muốn nhớ lại hình ảnh của một tiểu zombie ngốc nghếch, bước đi loạng choạng, nước da trắng bệch, nói chuyện lắp bắp của hai tháng trước. Chỉ sẵn sàng chấp nhận hình ảnh hiện tại mới là con người thực sự của mình.


Bây giờ anh uy phong lẫm liệt (không hề có), lạnh lùng cương nghị (không hề có), đẹp trai phong độ, cơ bụng tám múi.


Vậy chẳng lẽ lại đột nhiên khóc lóc yếu đuối để tạo sự tương phản cho Minh Khinh Khinh?


Dĩ nhiên là trước kia không phải anh chưa từng khóc, nhưng đó chẳng phải là thời kỳ của tiểu zombie sao? Còn hiện tại đang là thời kỳ của một chàng trai cơ bắp cuồn cuộn (chắc có), tỏ ra yếu đuối cũng rất có thể là sự tương phản như trong sách nhắc đến.


….nhưng lỡ lại mắc lỗi thì làm sao đây?


Tiểu Phó cảm thấy vấn đề này khá hóc búa, thậm chí còn khó hơn cả cuộc chiến tranh giữa các hành tinh.


Trong lúc anh đang quấn chăn lông, trên đỉnh đầu nhiều ngôi sao lấp lánh, suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào thì Tiểu Chu đã cầm túi xách của Minh Khinh Khinh lên, chuẩn bị đưa cô tới đoàn phim.


Minh Khinh Khinh vào phòng thay quần áo rồi bước ra, đi đến chỗ Tiểu Phó, không yên tâm nói với anh: “Hôm nay em còn phải đi quay phim, anh…sẽ không đi mất đấy chứ?”


Tiểu Phó lập tức nói: “Không đi.”


Biểu cảm trên gương mặt Minh Khinh Khinh rõ ràng đã thả lỏng đi rất nhiều.


Tiểu Chu đứng bên cửa nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ vang lên một hồi chuông cảnh báo.


“Vậy nếu anh có thời gian, có thể tắm rửa cho con chó giúp em được không?” Minh Khinh Khinh hỏi. Cô cảm thấy Đản Đản hơi sợ Tiểu Phó, quyết định để hai giống loài này sáp lại gần nhau hơn.


“Được.” Phó Tuyết Thâm tiễn Minh Khinh Khinh ra cửa.


Lần này anh không phải đứng ở đằng sau huyền quan chờ cô nữa, mà đã có thể đường hoàng tiễn cô đi dưới ánh nắng mặt trời.


Trong các bộ phim truyền hình của Trái đất, hình như người vợ cũng tiễn chồng ra cửa như vậy, sau đó còn đưa túi xách trên tay cho người chồng.


Vương tử điện hạ không quan tâm đến giới tính đang bị đảo ngược, tận đáy lòng vẫn trào dâng niềm hạnh phúc.


Trước khi Minh Khinh Khinh rời khỏi, Phó Tuyết Thâm nhịn không được nói: “Về sớm chút nhé.”


Minh Khinh Khinh gật đầu, mắt nhìn anh một hồi lâu mới chịu bước lên xe.


Phó Tuyết Thâm nhìn chiếc xe rời khỏi biệt thự.


Nhưng mới chạy được khoảng chừng 200 mét thì bỗng nhiên chiếc xe lại lùi về.


Phanh gấp một cái.


Minh Khinh Khinh hạ cửa sổ ở ghế sau xuống, tháo kính râm, nhìn chằm chằm Tiểu Phó.


Tiểu Phó: “?”


Tiểu Phó thiếu chút nữa tưởng rằng hiệu ứng cầu treo mà mình tạo ra đã bị Minh Khinh Khinh phát hiện, trong lòng thoáng căng thẳng.


Thế nhưng, Minh Khinh Khinh lại một lần nữa không yên tâm nhắc lại: “Anh đã hứa với em rồi đấy. Đừng thừa dịp em không có nhà lại rời khỏi.”


“…..”


“Ừm, anh hứa với em.”


Vương tử điện hạ cố gắng kiềm chế vành tai đỏ ửng, tay đút vào túi quần, thoạt nhìn thì có vẻ hờ hững, trả lời còn có chút lạnh nhạt.


Nhưng trên thực tế, cái đuôi của con chó trong lòng anh vì mở cờ trong bụng mà đã ngoắc hệt như cánh quạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK