CHƯƠNG 1: Ở RỂ
“A!”
Trần Thuận bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một người phụ nữ, rất xinh đẹp.
Quần áo cô xộc xệch, cả mảng lớn da thịt trắng mịn bị lộ ra.
Có điều, Trần Thuận còn chưa kịp thưởng thức kỹ càng cảnh đẹp trước mắt thì đã bị ăn một cái tát đau điếng rồi.
Người phụ nữ trước mặt hắn như một chú thỏ con đang run rẩy sợ hãi, vẻ mặt phẫn nộ: “Trần Thuận, sao anh dám làm chuyện này với tôi, anh chết chắc rồi, chị tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Chị cô sẽ không tha cho hắn?
Trần Thuận nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.
Hắn đường đường là chủ của Ma giới, bất khả chiến bại hàng trăm năm trong ngân hà, kẻ nào dám không tha cho hắn?
Trần Thuận đang định quát lớn, đột nhiên đầu óc hắn trở nên quay cuồng.
Một loạt kí ức ùa tới.
Đây… đây là Trái Đất?
Hắn sống lại rồi?
Không đúng, hắn chưa chết sao?
Trần Thuận có chút hoang mang, kí ức cuối cùng hiện ra, cảnh tượng tranh đoạt Hỗn Độn Châu, bị mười đại tinh chủ vây đánh, rồi hắn và họ đồng quy vu tận trong khu cấm của vũ trụ.
Bây giờ, hắn lại đang sống trong thân xác của một người Trái Đất trùng tên, đang ở rể?
Hình như, địa vị của hắn trong gia đình cũng không được cao lắm.
Người phụ nữ trước mặt, là… em vợ của chủ nhân cơ thể này!
“Khốn nạn, tôi phải giết chết anh!”
Tống Thùy Hạnh thấy Trần Thuận không hề có chút áy náy hay sợ hãi nào, mà cứ ngây ngây ngô ngô nhìn cô, cô đã bị tên hèn nhát này hủy đi sự trong trắng, cô đang phẫn nộ đến cực điểm, chỉ muốn lao đến bóp chết Trần Thuận.
Trần Thuận khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua một tia sát ý, nhưng lập tức biến mất ngay.
Nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Tống Thùy Hạnh, hắn nghi hoặc hỏi: “Tôi có làm gì với cô không, lẽ nào cơ thể cô không có cảm giác gì hay sao? Hay là, tôi đã thật sự làm gì đó rồi?”
Tống Thùy Hạnh ngơ ra.
Tên hèn nhát Trần Thuận này từ lúc nào mà lại to gan dám nói chuyện với cô bằng cái giọng như thế vậy?
Có điều, hình như cơ thể của cô không có phản ứng gì thật.
Phù ~
Tống Thùy Hạnh thở phào một hơi.
Sau đó mới phản ứng lại, tay của cô vẫn đang bị Trần Thuận nắm lấy.
Nhớ đến câu nói lưu manh vừa rồi của Trần Thuận, Tống Thùy Hạnh giơ tay kia tát về phía hắn.
Lần này, Trần Thuận híp mắt lại, bắt được cánh tay kia của Tống Thùy Hạnh, lạnh giọng nói: “Tôi không mong là sẽ có lần sau!”
“Còn nữa, tôi không có hứng thú với cô!”
Trần Thuận hắn đường đường là chủ của Ma giới, đại ma đầu số một trong vũ trụ, từng gặp qua vô số tiên nữ, ma nữ, yêu nữ hoàn mỹ không tì vết nổi tiếng ngân hà, một người đẹp thế tục như Tống Thùy Hạnh, hắn thật sự không có hứng thú.
“Anh…”
Nghe Trần Thuận nói lời này, Tống Thùy Hạnh lập tức nổi giận, tên vô năng này lúc trước thì thường xuyên nhìn lén cô, bây giờ lại nói không có hứng thú với cô? Cô cảm thấy tức hơn cả khi bị Trần Thuận nhìn thấy cơ thể.
“Sao nào? Nếu như cô hi vọng tôi có hứng thú, muốn xảy ra chuyện gì đó, tôi có thể xem xét!”
“Anh…”
Tống Thùy Hạnh mắt trợn to, vẻ không thể tin được, người trước mặt này đến nhà cô ở rể, trước giờ luôn mang vẻ hèn nhát, vô năng, nay dường như biến thành một người khác, dám trêu chọc cô, còn dám sờ soạng cô.
Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn đột nhiên bị mở ra.
“Súc sinh, buông Thùy Hạnh ra!”
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp quý phái xông vào: “Trần Thuận, nhà tao đã làm gì có lỗi với mày, mày đã cưới Thiên Hy rồi còn chưa đủ sao, lại còn đối xử với Thùy Hạnh như vậy, mày có còn là người không?”
“Ba năm trước, chồng tao đổ bệnh, vì để xung hỉ nên cho mày vào ở rể nhưng ngày kết hôn hôm ấy chồng tao đã trở thành người thực vật rồi, chúng tao cũng không đuổi mày ra khỏi nhà, cho mày ăn mày ở, nuôi mày mấy năm nay, mày lại đối xử với chúng tao như thế à?”
Trần Thuận nhìn quý phụ xinh đẹp đang không ngừng chỉ trích mình kia, đôi môi hắn cong lên nở một nụ cười lạnh.
Theo như kí ức, người phụ nữ trung niên kia tên là Tần Phụng Kiều, là mẹ vợ của chủ nhân cơ thể này.
Từ trước đến nay bà đều không có thái độ hòa nhã với hắn.
Phía sau bà còn có một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp nhưng gương mặt lại lạnh nhạt thờ ơ, không phải ai khác, mà chính là vợ của hắn, là người đẹp nổi tiếng ở Giang Châu, Tống Thiên Hy.
“Mẹ, chị, con tốt bụng mời Trần Thuận uống rượu, muốn làm dịu quan hệ với anh ta, nhưng anh ta lại nhân cơ hội này chuốc say con, đưa con đến khách sạn. Nếu con không tỉnh dậy sớm thì anh ta đã đạt được ý đồ xấu xa rồi, chị, chị phải làm chủ cho em…”
Tống Thùy Hạnh cũng không so đo chuyện Trần Thuận vỗ lên mông cô nữa, cô lập tức tránh xa khỏi hắn, nhào vào lòng Tống Thiên Hy, mắt ngân ngấn nước, giọng nghẹn ngào, nghe mà khiến người ta đau lòng.
Trần Thuận lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, thuận tiện đánh giá người vợ này của mình.
Có khí chất, cao quý, lạnh lùng.
Nhan sắc, vô cùng xinh đẹp.
Vóc dáng, cao ráo mảnh mai.
Dù đã gặp nhiều mỹ nữ rồi nhưng Trần Thuận cũng không khỏi nhìn cô thêm đôi lần.
Nhưng cũng chỉ là hai lần mà thôi.
“Trần Thuận, anh có gì muốn nói hay không?” Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận, lạnh lùng hỏi.
Trần Thuận vẫn giữ nguyên nụ cười khẩy như cũ.
Nhưng lại im lặng không nói gì.
Thú vị.
Thật thú vị.
Hắn sống lại, đến Trái Đất, chuyện đầu tiên gặp phải lại là bị nhà vợ phối hợp với nhau dựng chuyện, diễn một màn phá vỡ luân lý gia đình?
Sự im lặng của Trần Thuận, Tống Thiên Hy cho đó là thừa nhận, trong mắt cô lướt qua một tia mệt mỏi và thất vọng.
“Trần Thuận, anh biết không? Tuy rằng từ trước đến nay, tính cách của anh yếu đuối, không có chí tiến thủ, chỉ biết ngồi ăn chờ chết, nhưng từ trước đến nay tôi chưa hề xem thường anh, ít nhất tôi cảm thấy anh cũng là một người có nhân phẩm ngay thẳng.
Tuy rằng chúng ta vẫn chưa thực sự có mối quan hệ vợ chồng nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn ly hôn với anh, thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần anh có một chút ý chí tiến thủ thôi tôi cũng sẽ thuyết phục bản thân, làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, nhưng mà, anh khiến tôi quá thất vọng rồi.
Nếu như anh thật sự muốn phụ nữ, cho dù anh có ra ngoài tìm ‘gái bán hoa’, tôi cũng không nói nửa câu nhưng anh ngàn không nên, vạn không nên ra tay với em gái của tôi, anh có còn là người hay không?”
Tống Thiên Hy đau khổ nhắm mắt lại: “Trần Thuận, chúng ta ly hôn đi.”
Cô mệt rồi.
Nghe những lời Tống Thiên Hy nói, Trần Thuận khẽ sững sờ.
Điều này vượt ngoài dự liệu của hắn.
Với kinh nghiệm của mình, hắn tất nhiên có thể nhìn ra được những lời Tống Thiên Hy nói là thật lòng, chứ không phải là diễn kịch.
Có điều, là thật lòng cũng được, giả dối cũng chẳng sao, đối với Trần Thuận mà nói, đều không quan trọng.
Ly hôn càng tốt.
Bớt phiền phức.
Một mình, mới có thể chuyên tâm tu luyện.
Cố gắng sớm rời khỏi Trái Đất, trở về vũ trụ ngân hà của hắn.
Vì vậy, Trần Thuận cũng không giải thích gì, mà chỉ gật đầu, nói: “Được.”
Biểu hiện lạnh nhạt của Trần Thuận khiến Tống Thiên Hy không khỏi ngạc nhiên.
Ngược lại, Tần Phụng Kiều và Tống Thùy Hạnh lại nhìn nhau, ánh mắt lướt qua một tia đắc ý.
Cuối cùng cũng có thể đuổi tên phế vật này ra khỏi nhà rồi.
Không uổng công Tống Thùy Hạnh hi sinh thân mình để diễn một màn này, nhưng nghĩ đến việc bị Trần Thuận nhìn thấy một phần cơ thể, Tống Thùy Hạnh lập tức phẫn nộ.
“Đúng rồi, niệm tình nghĩa vợ chồng, tôi phải nhắc nhở cô một chút, cô có bệnh.”
Trần Thuận nhìn Tống Thiên Hy, chậm rãi nói.
Tống Thiên Hy sững ra.
Cô tưởng rằng Trần Thuận sẽ bàn điều kiện ly hôn với mình, nhưng không ngờ, hắn lại chửi cô.
Tống Thùy Hạnh đứng bên cạnh, lập tức bùng nổ.
Tên xấu xa, vô năng hèn nhát này, dám chửi chị gái cô.
Tống Thùy Hạnh tức giận.
Nhưng mà, Trần Thuận lại nói tiếp: “Cô không chỉ có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.”
Lúc này, không chỉ Tống Thùy Hạnh mà đến cả bản thân Tống Thiên Hy cũng sầm mặt xuống.
“Kinh nguyệt của cô không đều, rối loạn nội tiết tố, đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cơ thể rồi.”
Nghe thấy câu này của Trần Thuận, cơ thể Tống Thiên Hy khẽ run.
Vì nghiên cứu sản phẩm mới của công ty, áp lực của cô rất lớn, gần nửa năm nay, quả thật kinh nguyệt của cô không đều, hơn nữa, mỗi lần đến kỳ, cô đều đau như muốn ngất đi.
Gần đây lại thường xuyên mất ngủ, toàn thân mệt mỏi.
Cô đến bệnh viện kiểm tra, đúng là mất cân bằng nội tiết tố.
Vấn đề là, sao Trần Thuận lại biết được?
Tuy hai người họ là vợ chồng, nhưng trên thực tế chưa từng làm chuyện vợ chồng với nhau, Tống Thiên Hy càng không thể nói những chuyện riêng tư bí mật của mình cho Trần Thuận đươc.
“Là do cô thiếu tình yêu, âm dương mất cân bằng.”
Ngừng một lúc, Trần Thuận lại nói tiếp.
Trong những người ở đây, Tần Phụng Kiều là người từng trải, không cần nói nhiều nữa.
Hai chị em Tống Thiên Hy và Tống Thùy Hạnh ngay lập tức hiểu ra được ý của Trần Thuận.
“Đồ đểu.” Tống Thùy Hạnh nhìn Trần Thuận, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tống Thiên Hy khẽ nhíu mày, nhưng nhẹ giọng nói: “Trần Thuận, đây là anh đang ngầm trách tôi không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, không ngủ chung phòng với anh sao?”