CHƯƠNG 2: TÔI CÓ THỂ CỨU ÔNG ẤY
Chuyện cười.
Trần Thuận tung hoành ngân hà mấy trăm năm, là chủ Ma giới tiếng tăm lừng lẫy, hắn chỉ cần khẽ vẫy tay một cái thì đã có vô số nữ thần mà kẻ khác chỉ có thể ngưỡng vọng muốn bò lên giường của hắn.
Chỉ cần hắn đồng ý thì mỗi ngày hắn có thể có mười người phụ nữ khác nhau, liên tục trong một trăm năm cũng không có vấn đề gì, hơn nữa người nào người nấy đều là mỹ nữ cực phẩm.
Hắn cần gì phải băn khoăn vì một người phụ nữ ở giới thế tục chứ?
Nếu không phải vì sống lại vào thân xác của con rể nhà họ thì hắn căn bản cũng sẽ chẳng nói thêm câu đó.
Trần Thuận còn chưa trả lời thì điện thoại của Tống Thiên Hy bỗng đổ chuông.
Sau khi nhận điện thoại, Tống Thiên Hy chưa nói gì nhiều, bỗng sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Ba tôi, ông ấy sao rồi? Được, tôi sẽ đến ngay… ”
Tống Thiên Hy cúp điện thoại, giọng nói run rẩy.
Sau đó cô kéo Tần Phượng Kiều và Tống Thùy Hạnh chạy ra ngoài.
Trần Thuận nhíu mày.
Từ ký ức của thân thể nguyên chủ này, hắn biết được cho dù mẹ vợ hay em vợ có đối xử tệ với hắn thế nào đi nữa thì người vợ Tống Thiên Hy này trừ việc không cho hắn ngủ cùng ra thì chưa từng làm khó hay bạc đãi hắn điều gì.
Còn ba vợ đang sống thực vật trong bệnh viện kia cũng đối xử với hắn như con ruột.
“Sống lại vào thể xác của anh thì âu cũng là duyên phận nhân quả, nếu đã vậy thì tôi sẽ giúp anh giải quyết những chuyện này.”
Trần Thuận thở dài, sau đó đi theo bọn họ.
***
“Ai cho mày lên xe, cút xuống ngay.”
Tần Phượng Kiều thấy Trần Thuận đi theo, bà tức run cả người.
Lúc trước thầy tướng số nói xung hỉ có thể khiến cho bệnh của chồng bà tốt hơn, kết quả ngay ngày đám cưới của con gái, chồng bà đã trở thành người thực vật luôn, theo bà thấy đồ vô dụng Trần Thuận này chính là một tên xui xẻo.
Thậm chí, bà còn nghi ngờ rằng ông thầy tướng số kia và Trần Thuận đã thông đồng với nhau từ trước rồi.
Nếu chỉ vậy thì cũng thôi nhưng đằng này Trần Thuận lại là kẻ ham ăn lười làm, tính cách yếu đuối, con gái bà gả cho một kẻ bỏ đi như vậy, đúng là xui xẻo tám đời.
“Mẹ…”
Tống Thiên Hy ngăn Tần Phượng Kiều lại.
Cô và hắn đã quyết xong chuyện ly hôn rồi, sau này Trần Thuận sẽ không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, nên căn bản không cần tức giận với hắn.
Trên đường đi không ai nói chuyện.
Bên trong phòng VIP xa hoa của bệnh viện Giang Châu.
“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”
Tống Thiên Hy vừa vào phòng bệnh đã thấy mấy bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho ba cô.
“Tình hình không được lạc quan cho lắm, cô Tống, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Nghe thấy lời bác sĩ nói, Tống Thiên Hy trong nháy mắt như đứng chết trân tại chỗ.
Trần Thuận nhìn nhóm bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho ba vợ, hắn lắc đầu, lên tiếng nhắc nhở: “Mấy người làm vậy là không được đâu, không chỉ không cứu được ông ấy ngược lại càng khiến ông ấy nguy kịch hơn.”
Ngụ ý chính là các người làm như thế chỉ khiến ông ấy chết sớm hơn thôi.
“Cậu là ai? Lại dám to mồm bốc phét như vậy? Cậu hiểu cách chữa bệnh sao? Cậu biết cái gì gọi là cấp cứu không?”
Một bác sĩ trong số đó sau khi nghe Trần Thuận nói xong thì trợn trừng mắt với Trần Thuận.
Rõ ràng là Trần Thuận đang nghi ngờ y thuật của bọn họ mà.
Bọn họ sao có thể nhịn được?
“Bác sĩ, đừng để ý tới hắn, xin hãy mau cứu người đi, cứu người quan trọng hơn.” Tần Phượng Kiều cơ hồ như sắp khóc nấc lên.
Sau đó bà quay người về phía Trần Thuận, tức giận mắng: “Trần Thuận, chồng tôi có lỗi gì với cậu mà cậu muốn nguyền rủa ông ấy chết chứ? Tôi thấy cậu mới là người đáng chết nhất đấy. Cậu cút ngay ra ngoài cho tôi, đừng ở đây quấy rối nữa, nếu chồng tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ cho cậu biết tay…”
“Trần Thuận, anh ra ngoài trước đi.”
Tuy Tống Thiên Hy không chửi bới Trần Thuận, nhưng rõ ràng cô cũng cho rằng Trần Thuận đang cố ý gây rối.
Thậm chí cô còn cảm thấy có phải là do bản thân đưa ra yêu cầu ly hôn nên hắn mới bình mẻ chẳng sợ sứt vòi nói, trước nói bản thân cô có bệnh, sau lại rủa ba cô?
Tống Thiên Hy chưa từng cảm thấy Trần Thuận khiến người ta chán ghét như vậy.
“Anh không nghe sao? Cút nhanh ra ngoài đi.” Tống Thùy Hạnh cũng giận dữ nhìn Trần Thuận.
Đúng lúc này.
Tít…
Điện tâm đồ trên màn hình trở thành một đường thẳng.
“Tại sao lại như vậy, rõ ràng lúc nãy đã có chuyển biến tốt …” Vị bác sĩ lúc nãy hung dữ với Trần Thuận giờ mắt trợn to, vẻ không thể tin được.
Một lúc lâu.
“Cô Tống thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”
“Xin hãy nén đau thương.”
Câu nói này của bác sĩ chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đã tuyên án tử hình với Tống Kiến Nguyên, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của ba mẹ con Tống Thiên Hy.
“Đều tại mày, tất cả là tại mày. Nếu không phải vì mày nguyền rủa chồng tao, sao ông ấy lại chết chứ?” Tần Phượng Kiều bỗng như lên cơn điên, chỉ thẳng vào mặt Trần Thuận mắng.
Trần Thuận khẽ chau mày.
Bao nhiêu năm rồi không có người nào dám chỉ tay vào hắn như vậy.
Kẻ dám làm như vậy đã chết hết từ lâu rồi.
Nhưng lập tức, chân mày Trần Thuận lại giãn ra.
Hết cách rồi, ai bảo người phụ nữ này lại là “mẹ vợ” của hắn chứ?
Hắn sẽ cứu sống ba vợ này, sau đó thì ai đi đường nấy.
Người phụ nữ nhỏ như con kiến này căn bản không đáng để hắn so đo như vậy.
Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận thật lâu.
Tuy cô cũng biết rõ, không thể trách Trần Thuận về cái chết của ba cô được.
Nhưng trước đó Trần Thuận lại nguyền rủa ba cô, khiến cô hoàn toàn không còn bất cứ ấn tượng tốt nào với hắn nữa.
Cô và Tống Thùy Hạnh nén nước mắt, vội vàng trấn an tâm trạng của Tống Phượng Kiều.
“Ông ấy còn chưa chết, tôi có thể cứu được ông ấy.”
Mọi người trong phòng đang trong trạng thái bi thường thì bỗng nhiên nghe thấy câu nói này.
Lập tức, mẹ con Tống Thiên Hy lại có hi vọng.
Là ai?
Chỉ cần có thể cứu sống ba (chồng) của bọn họ, thì bọn họ có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu gì.
Bọn họ ôm theo hi vọng vội vàng quay đầu lại nhìn.
Nhất thời sắc mặt như đông lại.
Người vừa nói có thể cứu người lại là Trần Thuận.
“Ông Tống đã mất đi dấu hiệu sự sống, chúng tôi cũng không hy vọng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng từ góc độ y học mà nói, ông Tống đã chết rồi.”
Lý Thi, bác sĩ phụ trách điều trị chính cho Tống Kiến Nguyên nói.
Trần Thuận lắc đầu, đó là do y thuật của các anh còn chưa tới.
Hắn lại nói tiếp: “Quả thực vẫn có thể cứu được, chỉ có điều nếu mấy người cứ dây dưa mãi như vậy thì đúng là không thể cứu vãn được nữa đâu.”
Lý Thi thấy người con rể Trần Thuận này lại một lần nữa nghi ngờ trình độ chuyên môn của nhóm bác sĩ do mình phụ trách, nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi.
Tuổi tác của anh ta cũng không lớn lắm, đi du học nước ngoài về, chưa đến ba mươi tuổi đã lên vị trí bác sĩ điều trị chính. Anh ta từ lâu đã đố kỵ với Trần Thuận, rằng một người nhu nhược bất tài như hắn sao lại lấy được người phụ nữ cực phẩm như Tống Thiên Hy.
Thứ vô dụng như Trần Thuận thì có tài cán gì mà được hưởng một báu vật như Tống Thiên Hy chứ? Nếu đổi thành anh ta thì còn nghe được.
Bây giờ Trần Thuận còn dám công khai nghi ngờ trình độ chuyên môn của anh ta, khiến anh ta vô cùng khó chịu.
“Thật sao? Nếu cậu nghi ngờ phán đoán của tôi, vậy thì cậu đến đây đi. Nếu cậu có thể cứu sống được ông Tống, từ bây giờ tôi sẽ viết ngược lại tên của mình.”
Bác sĩ điều trị chính Lý Thi cười mỉa mai nói.
“Tôi không cần anh viết ngược tên của mình, đến lúc đó anh chỉ cần tự tát vào mặt ba cái, công khai thừa nhận mình là lang băm là được, anh dám không?”
Trần Thuận thấy được sự tham lam đối với Tống Thiên Hy trong mắt Lý Thi. Dù sao Tống Thiên Hy cũng là vợ của thân xác này, anh ta lại dám có ý đồ với cô, còn tự đưa mặt tới, nếu không đánh cho sưng mặt thì đúng là có lỗi với sự chủ động của anh ta.
Sắc mặt Lý Thi hơi thay đổi, nhưng quả thật Tống Kiến Nguyên đã chết rồi, anh ta cần gì phải sợ chứ, liền nói: “Được, nếu anh không cứu sống được ông Tống, vậy anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi, đồng thời thừa nhận mình là một kẻ phế vật.”
Trần Thuận có bao nhiêu tài năng, Tống Thiên Hy rõ ràng nhất, cô gần như không cần suy nghĩ cũng đã biết Trần Thuận hơn phân nửa là đang khoác lác cậy mạnh.
“Trần Thuận, anh rốt cuộc muốn ầm ĩ tới khi nào?” Tống Thiên Hy đã hoàn toàn thất vọng đối với Trần Thuận, thế nên giọng nói của cô cũng trở nên gay gắt hơn.
Lý Thi thấy tình hình như vậy trong lòng mừng thầm.
Anh ta nói ngay: “Cô Tống à, nói không chừng chồng cô đúng là có cách cứu người chết sống lại đấy?”
Giờ phút này, anh ta vô cùng mong muốn Trần Thuận mau mau cứu người, để rồi mất mặt.
Chỉ có như vậy, anh ta mới có thể xả được lửa giận trong lòng.
“Thật sự còn có thể cứu được sao?” Tống Thiên Hy nhìn Lý Thi với ánh mắt hy vọng.
Trong lòng Lý Thi hơi run lên, trong ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
“Để anh ta thử xem sao?” Lý Thi nói nhưng trong lòng lại cười nhạo không ngớt.
Rõ ràng Tống Kiến Nguyên đã chết rồi, nếu như vậy mà còn có thể cứu sống được thì anh ta sẽ cắt đầu xuống làm cái bô cho Trần Thuận ngồi.
Tống Thiên Hy nghe xong, cũng hơi dao động.
Lỡ như Trần Thuận nói không phải là giả thì sao?
Cô run giọng nói: “Trần Thuận, anh… anh thật sự có thể cứu ba sao?”
Trần Thuận gật đầu: “Chuẩn bị cho tôi một bộ kim châm cứu.”
Trần Thuận không dùng tới các thiết bị máy móc công nghệ cao, vì hắn biết rằng người ba vợ này đang trong trạng thái chết lâm sàng. Sự sống của ông không ngừng trôi đi, nhịp tim đập nhẹ đến điểm thấp nhất rồi, vượt qua cả mức thấp nhất mà máy móc có thể đo lường được, vì vậy ông mới bị cho là đã chết rồi.
Có điều, nếu cứ tiếp tục chần chừ thì sẽ từ chết giả thành chết thật, không thể cứu vãn được.
Rất nhanh, có người đưa kim châm cứu đến cho Trần Thuận.
Trần Thuận sớm đã có chuẩn bị, gần như ngay lập tức, hắn cầm một nắm kim châm dùng thủ pháp quỷ dị, châm nhanh vào các vị trí huyệt khác nhau trên người Tống Kiến Nguyên.
Bây giờ chuyện hắn phải làm chính là kéo lại sự sống đang dần trôi đi của ba vợ hắn.
Thoạt nghe rất khó tưởng tượng nhưng đối với Trần Thuận mà nói, đó chẳng qua là một chuyện rất đơn giản.
Đến khi Trần Thuận châm hết kim xong, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Tay cũng bắt đầu run lên.
Xem ra, hắn đã đánh giá quá cao thể chất của thân xác vô dụng này.
May mà chỉ còn có một bước cuối cùng.
Trần Thuận châm kim vào huyệt vị cuối cùng, sau đó truyền một chút linh khí yếu ớt từ trong cơ thể theo kim châm vào cơ thể của ba vợ.
“Tay anh đã run thế rồi, anh tiếp tục được nữa không?”
Lý Thi thấy dáng vẻ đó của Trần Thuận thì trong lòng nhận định rằng, chẳng qua là hắn đang cố lấy lòng mọi người mà thôi, anh ta cũng tưởng tượng được lát nữa Trần Thuận sẽ xin lỗi và thừa nhận bản thân là phế vật như thế nào rồi.
Tống Thiên Hy cũng hơi thất vọng.
Cô cảm thấy thật buồn cười.
Sao cô lại thực sự tin là Trần Thuận có thể cứu được ba cô chứ?
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, chấp nhận sự thật là ba đã qua đời.
Nhưng mà, vào lúc này.
Tít…
Tiếng máy móc lạnh tanh vang khắp cả phòng bệnh.
Đường điện tâm đồ thẳng tắp trên màn hình, lần nữa biến thành đường cong, bắt đầu chuyển động.