CHƯƠNG 96: ÔNG PHỤC CHƯA?
Lúc này, Triệu Tung Hoành đã tung cú đấm đến trước mặt Trần Thuận.
Đánh về phía anh.
Ông ta rất tự tin, ngay cả khi Trần Thuận thực sự là tông sư đỉnh phong thì cú đấm này cũng có thể dạy cho Trần Thuận một bài học.
Nếu không phải tông sư đỉnh phong thì cứ chờ chết đi.
Tuy nhiên, khi Triệu Tung Hoành vô cùng tự tin tiến đến trước mặt Trần Thuận, ngay trước lúc nắm đấm của ông ta đánh vào Trần Thuận, ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười.
Tuy nhiên, nụ cười ấy ẩn chứa hàm ý tàn nhẫn.
Trong lòng Triệu Tung Hoành lập tức dâng lên một dự cảm không lành.
“Chết đi!”
Triệu Tung Hoành lại hét lên một lần nữa.
Lực đạo của ông ta lại tăng thêm ba phần.
Ông ta không tin một thằng nhóc như Trần Thuận thực sự mạnh hơn ông ta.
Ông tin chắc cái chết của Trịnh Kim Sư là hoàn toàn kỳ lạ.
Trong ánh mắt mong đợi của những gia chủ khác, trong ánh mắt thương hại của Ma La và Trịnh Bá Nghị, Triệu Tung Hoành cuối cùng cũng va chạm với Trần Thuận.
Tuy nhiên, cảnh tượng mà các vị gia chủ mong đợi đã không xuất hiện.
Cảnh mà Triệu Tung Hoành mong đợi cũng không xuất hiện.
Đột nhiên, khung cảnh trở nên im lặng.
Bởi vì sức mạnh dữ dội của Triệu Tung Hoành đã đánh vào Trần Thuận.
Trần Thuận lại vẫn đứng yên nguyên vẹn.
Khuôn mặt anh còn nở một nụ cười, nụ cười ấy lộ ra sự tàn nhẫn.
Triệu Tung Hoành cảm thấy như mình đang đánh một mảnh bông mềm, toàn lực đánh vào không trung.
Sau đó, lại tiêu tan sạch sẽ!
Không đúng, không phải là tan biến sạch sẽ, mà giống như một sự biến mất đột ngột hơn.
Thùng rỗng kêu to?
Các gia chủ khác nhìn Triệu Tung Hoành.
Triệu Tung Hoành cũng là trăm mối khó giải.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, dường như ông ta nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Lòng ông ta kinh hoàng.
Tuy nhiên, Triệu Tung Hoành muốn rút lui thì đã quá muộn.
Cú đấm mang theo tiếng sét đánh hổ gầm mà ông ta vừa tung ra đột nhiên bắn ra khỏi thể nội của Trần Thuận.
Tất cả những gì phóng ra đều đập vào ngực ông ta.
Lúc này, Triệu Tung Hoành rốt cục cũng hiểu được tại sao vừa nãy lại cảm giác có gì đó không đúng, Trần Thuận thực sự đã hấp thu hết toàn lực của ông ta!
Sao lại có thể chứ? Khi nhận ra điều này, theo bản năng ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, định rút lui ngay lập tức.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ Trần Thuận không chỉ có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của ông ta, mà đáng sợ hơn là, sức mạnh ấy sau khi biến đổi trong cơ thể anh lại được trả lại cho ông một cách nguyên vẹn.
Mà với thực lực và kiến thức về tông sư đỉnh phong của Triệu Tung Hoành, ông ta chưa bao giờ nghe nói về thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Như vậy còn đánh đấm kiểu gì nữa?
Trần Thuận cứ đứng đó không nhúc nhích, ai đánh anh thì tương đương với việc đang đánh chính mình, giỡn nhau chắc?
Triệu Tung Hoành thầm kinh hãi đến cực điểm.
Ông ta muốn né tránh nhưng đã quá muộn.
Cơ thể Triệu Tung Hoành bị những cú đấm này làm cho bay ngược ra.
Nhưng còn hơn thế nữa.
Khi Triệu Tung Hoành vừa đáp xuống đất.
Trên không trung, một lòng bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, giáng thẳng vào ông ta.
Bất thình lình, nơi Triệu Tung Hoành hạ xuống, một cái hố hình năm ngón tay xuất hiện.
Về phần Triệu Tung Hoành, ông ta bị đánh vào trong hố, không rõ sống chết.
Ngay lập tức, toàn cảnh lặng im!
Không khí như đông cứng lại.
Vẻ mặt ai cũng đờ đẫn!
Sự việc này vượt quá sự mong đợi của các vị gia chủ.
Theo quan điểm của họ, cho dù Trần Thuận thực sự nghịch thiên đến nổ tung, dưới chiêu này của Triệu Tung Hoành, nhiều lắm anh cũng chỉ đẩy lùi được Triệu Tung Hoành mà thôi.
Tuy nhiên, thực tế quả thực khiến họ sợ hãi.
Sau khi phản ứng lại được, tất cả những kẻ quen ở vị trí cao quanh năm đều tê tái da đầu, sống lưng ớn lạnh.
Hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận đầy kinh ngạc và hãi hùng!
Cuối cùng họ cũng hiểu, Trịnh Kim Sư thực sự có thể đã chết trong tay Trần Thuận!
Mà Trịnh Bá Nghị ở một bên, trong lòng hơi phức tạp.
Nhưng sau tất cả, ông vẫn thấy hạnh phúc.
Trước đó, ông ta đã suýt bị cú “Cầm Long Thủ” của Trần Thuận giết, làm hại ông ta chỉ có thể tiêu hết Thần Hành Phù duy nhất của mình để bỏ trốn.
Bây giờ nhìn thấy một tông sư đỉnh phong như Triệu Tung Hoành không rõ sống chết dưới chiêu này, trong lòng dường như đã tìm được một loại cân bằng và thoải mái.
Ông coi ông tông sư đỉnh phong thì sao, đối mặt với chiêu này của chủ nhân, ông cũng phải quỳ xuống!
Chỉ có Ma La là đứng yên, mặt không biểu cảm.
Không buồn không vui, không sốc không kinh hoàng!
Ông ta là ma bộc cấp cao của chủ Ma Giới, trong tim ông ta, chỉ có Trần Thuận.
Trần Thuận, cho dù anh đã làm những điều kinh hoàng như thế nào, trong mắt Ma La, đều là lẽ đương nhiên.
Chủ nhân không gì không làm được!
…
Về phía Triệu Tung Hoành đang nằm trong hố năm ngón tay, Trần Thuận nhìn ông ta thêm một lần, đó chính là vinh dự của ông ta.
Sau cuộc thử nghiệm vừa rồi, sau khi nuốt được chiêu thức mạnh mẽ của Triệu Tung Hoành, Trần Thuận đã có thể xác định, thể chất của mình đã đạt tới mức không sợ tông sư chi cảnh.
Tuy nhiên thần niệm và tu vi của anh đã đạt tới thông thần chi cảnh, thể chất của anh vẫn còn thiếu một chút!
Trên luyện khí, nhưng chưa đủ thông thần!
Nếu anh phải thêm một cảnh giới vào cơ thể của mình, vậy bây giờ chắc phải là cảnh giới nguỵ thông thần, hoặc cũng có thể được gọi là Bán Thần chi cảnh.
Trong lòng Trần Thuận không khỏi thở dài, hết cách rồi, thân thể này vốn dĩ chỉ là một phàm trần thôi!
Có vẻ như phải tìm cách đưa cường độ của xác thịt lên cảnh giới thông thần chi cảnh.
Nghĩ xong.
Lúc này Trần Thuận ngẩng đầu lên, nhìn về phía các vị gia chủ.
Giọng lạnh lùng: “Các ông, phục chưa?”
Các vị gia chủ hai mặt nhìn nhau, nhất thời im lặng!
Họ có phục không?
Họ cảm thấy kinh hãi về thực lực và tài năng của Trần Thuận.
Nhưng mà, bảo bọn họ từ bỏ cái bánh kem siêu bự này của nhà họ Trịnh, cam tâm không?
Không cam tâm!
Trần Thuận bật ra một tiếng cười lạnh, với đôi mắt như ngọn đuốc, nhìn gia chủ nhà họ Tề: “Ông có phục không?”
Tề Vĩnh Nguyên, gia chủ nhà họ Tề, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trần Thuận đã hỏi tất cả mọi người, rồi lại hỏi riêng ông ta, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu ông ta không bày tỏ ý kiến của mình, Trần Thuận có khả năng sẽ giết gà dọa khỉ!
Nhưng ông ta tin, Trần Thuận sẽ không bao giờ dám giết ông.
Nếu không sẽ là không chết không thôi với nhà họ Tề!
Tề Vĩnh Nguyên định nói, nhưng Trần Thuận đã vung tay, đột nhiên Tề Vĩnh Nguyên bay ra, phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt đất.
Sau đó, Trần Thuận một lần nữa để mắt đến Chu Đồng Tế, gia chủ của nhà họ Chu: “Ông có phục không?”
Thực lực của Chu Đồng Tế thấp nhất trong các vị gia chủ, chỉ có thực lực tông sư trung kỳ, trên mặt thoáng hiện lên một tia do dự.
Đột ngột, Chu Đồng Tế cũng bay ra, ngã cùng với Tề Vĩnh Nguyên.
Cùng là phun ra một ngụm máu, ngũ tạng đều bị tổn thương, trọng thương!
Sau đó, Trần Thuận đưa mắt nhìn sang người khác bên cạnh mình, gia chủ nhà họ Vạn, Vạn Bằng!
“Ông có phục không?”
Lần này, Vạn Bằng quyết định thật nhanh, nghiến răng nói: “Phục!”
Ngay khi từ “phục” phát ra, mặt Vạn Bằng cũng đỏ bừng.
Đã nhiều năm rồi, ông ta chưa từng uất ức như vậy!
Nhưng bây giờ, người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
Làm sao họ có thể ngờ được, liên minh chín đại gia chủ tương đương với tập hợp chín đại tông sư, thế mà đối mặt với một mình Trần Thuận, họ hoàn toàn không thể ngẩng cao đầu.
Nếu đặt vào một thời điểm khác, chắc chắn Vạn Bằng sẽ bị tám đại gia tộc còn lại coi như trò cười và sỉ nhục.
Nhưng bây giờ, không ai chế giễu ông ta cả.
Ngược lại, trông theo ánh mắt của Trần Thuận, nhao nhao bắt chước thái độ.
Lúc này Trần Thuận mới thể hiện sự hài lòng.
“Bồi thường gấp mười lần cho nhà họ Trịnh vì đã xuất thủ, có vấn đề gì không?” Trần Thuận nhìn năm gia tộc lớn cùng nhà họ Tề và nhà họ Vạn.
Năm người ức chế gật đầu!
Nhưng mỗi người đều có ý nghĩ riêng.
Một khi họ rời khỏi đây an toàn và trở về với gia tộc, họ phải mời cường giả của gia tộc tông sư đỉnh phong ra tay.
Chiêu này của Trần Thuận, mặc dù ép đám người gập lưng cúi đầu.
Nhưng cũng đồng thời đắc tội với chín đại siêu cấp thế gia ở kinh thành!
Mà trong số họ, hiện tại không có một hoặc hai tông sư đỉnh phong cường giả.
Liên thủ, chín đại gia tộc chắc chắn có thể quét sạch toàn bộ nước T.
Trần Thuận tuy mạnh mẽ, cho dù đã bắt đầu lĩnh hội Thần Cảnh, nhưng một ngày không bước vào Thần Cảnh, đối mặt với chín đại tông sư đỉnh phong cường giả, chỉ có đường chết!
Các vị gia chủ rất giỏi che giấu cảm xúc trong lòng.
Nhưng tất cả mọi người, không một lời nói, hoặc thậm chí bất kỳ sự trao đổi ánh mắt hay chuyển động nào, đều giống nhau.
Một sự hiểu biết ngầm chưa từng có.
Trần Thuận nhìn họ, cười lạnh một tiếng.
Chín đại gia tộc thì sao.
Dù Thần cảnh có tới đây, anh cũng không sợ!
Đừng nói là tông sư đỉnh phong gì đó.
Ngay cả khi có cả trăm người, anh cũng có thể một kiếm trảm chết!
Trần Thuận đương nhiên biết họ đang nghĩ gì, hôm nay chỉ là một lời uy hiếp thôi, ngày mai mới là trọng điểm.
Trần Thuận nhếch khóe miệng, lúc này nói: “Bây giờ các ông đã phục, vậy thì quay về đi.”
Các vị gia chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ thực lực của Trần Thuận đã thăm dò được, vậy thì rất dễ xử lý.
Dù Trần Thuận rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một thằng nhóc với kinh nghiệm sống chưa nhiều, không đáng để lo!
Anh tưởng họ đã phục rồi, nên gối cao đầu mà ngủ, vậy thì chờ chết đi!
Sau khi các vị gia chủ rời đi không nói lời nào, nhưng mọi thứ đều im lặng.
Tuy nhiên, ngay sau khi họ trở về nhà.
Chín gia tộc lớn ở kinh thành đều nhận được tin nhắn.
Trưa mai, Trần Thuận sẽ đến hồ Thiên Trì để chiến đấu với chín gia tộc lớn tông sư đỉnh phong!