Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Lần Đầu Vô Tình Gặp Được.

Năm nay mùa đông ở Phong Thành thành phố phía Nam đến đặc biệt sớm, bên ngoài lạnh lẽo gió thổi vù vù, trên đường người đi bộ bước chân vội vàng nhưng cũng chỉ lác đác có mấy người. Trên đường quốc lộ chỉ có xe cộ qua lại chạy băng băng.

Hơn 5 giờ chiều, bên trong nhà hàng đồ Tây “Cẩm Thượng Hoa” không khí ấm áp. Hôm nay là thứ bảy nên người ở đây đặc biệt đông, bên trong người lớn nhỏ giọng tán gẫu, cũng có vài bạn nhỏ đang ăn một cách thích thú. Còn có nhân viên phục vụ bưng khay đĩa qua lại như con thoi trong nhà hàng.

Trên bàn ăn ở giữa nhà hàng cạnh hành lang là hai vị khách hàng một lớn một nhỏ, người lớn chính là Điền Táo đang lướt điện thoại, bạn nhỏ là cháu gái của cô Điền Hội đang vùi đầu ăn.

Chỗ ngồi trước mặt bọn họ là một cặp tình nhân đang liếc mắt đưa tình, hai người đẩy qua đẩy lại, chỉ thấy có một nhân viên phục vụ đang bưng chén đĩa vừa hay đi qua, đúng lúc người đàn ông phía trước đẩy bạn gái anh ta, chỉ nghe “rầm” một tiếng, chén đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành, nam phục vụ cũng ngã xuống đất. Trên vai người phụ nữ đó bị đổ không ít nước canh.

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy quần áo của mình bị làm bẩn, lập tức đứng dậy nổi giận đùng đùng đi tới bên cạnh nam nhân viên phục vụ vừa mới đứng lên tát cậu ta một cái. Nam phục vụ trông trắng trẻo tầm 20 tuổi, đột nhiên bị cái tát này làm cho sững sờ, ngây ngốc đứng ở đó.

“Cậu có biết quần áo của tôi đắt như thế nào không?”

“Cậu đền quần áo cho tôi.” Người phụ nữ bắt đầu lớn giọng ồn ào, khách hàng đều đứng lên xem náo nhiệt, nhưng lại không có một ai đến quản.

“Xin lỗi.” Nam nhân viên phục vụ vâng dạ nói.

“Xin lỗi là xong chuyện sao?” Người phụ nữ giơ tay lên chuẩn bị tát cậu ta một cái nữa, chỉ là cổ tay của cô ta bị Điền Táo dùng lực nắm chặt lại không thể nhúc nhích. Mặt người phụ nữ vặn vẹo vì đau đớn.

“Người phụ nữ thô lỗ này ở đâu đến vậy mau buông tôi ra, cô dám quản chuyện của tôi.” Người phụ nữ lớn tiếng hét lên.

Bạn trai cô ta vừa thấy bạn gái mình phải chịu ấm ức, tiến lên vung tay đấm Điền Táo, Điền Táo linh hoạt né ra. Nắm đấm của người đàn ông rơi vào không trung, sau đó lại là một nắm đấm mang theo sự tức giận, Điền Táo nhấc chân đá vào nắm đấm của người đàn ông, đôi tay người đàn ông đau, mặt đột nhiên biến sắc.

“Người phụ nữ thô lỗ này mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Cô còn hung hăng như vậy nữa tôi cam đoan tay của cô ba tháng sau không thể cầm đũa.” Điền Táo dùng lực người phụ nữ liền hét lên vì đau đớn.

Điền Hội ở một bên theo dõi, nhưng cũng không có đi qua, cô bé biết rằng lúc này không thể mang thêm rắc rối cho cô.

Cuối cùng nam nhân viên phục vụ mới tỉnh táo lại: “Tiểu thư, quản lí chúng tôi đến rồi, cô buông tôi ra đi.”

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo vài người bảo vệ đi tới.

Điền Táo thả tay ra, người phụ nữ đó nhanh chóng dùng tay xoa cổ tay của cô ta.

“Bạn trai của vị tiểu thư này đẩy cô ta, người cô ta duỗi về phía hành lang, xô ngã nhân viên phục vụ, cô ta không xin lỗi thì cũng thôi đi, cô ta còn động thủ đánh người, đây là đạo lý gì chứ? Lẽ nào có tiền thì có thể tùy ý không phân biệt rõ trắng đen mà đánh người sao?” Điền Táo nói đúng sự thật.

“Cô cô cô nói láo, tôi không có, là cậu ta không cẩn thận đi đường bị ngã, còn làm bẩn quần áo của tôi.”

“Phải không, tôi ở ngay sau lưng cô, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu không thì chúng ta xem camera giám sát cũng được, cô dám không?”

“Các người muốn như thế nào, tôi… tôi đền cho nhà hàng người ta là được rồi, không phải chỉ là một cái đĩa thôi sao, có cái gì ghê gớm, các người cũng phải đền quần áo cho tôi.”

“Bản thân cô vấp ngã vào người khác, còn muốn đền quần áo cho cô hả?”

“Cô cô cô, các người bắt nạt người khác.” Lúc này khuôn mặt người phụ nữ đỏ lên vì tức giận, bạn trai cô ta bị Điền Táo đá cho một cước bây giờ vẫn đang nặn tay của anh ta.

“Quản lý, mặc dù khách hàng là thượng đế, nhưng đám thượng đế thô lỗ xấc xược này không cần cũng được, phải cấp bảo hiểm cho nhân viên của mình, không thể để người ngoài đánh mắng được.”

“Đúng đúng, vị tiểu thư đánh người này, bây giờ cô không chỉ phải xin lỗi nhân viên chỗ chúng tôi mà còn phải đền bù tổn thương tinh thần, cái tát này cũng không phải là đánh không đâu, nếu không thì chúng tôi sẽ báo cảnh cát.”

Lúc này đôi nam nữ đó đều không nói thêm lời nào, có thể là bị đám nhân viên bảo vệ phía sau quản lý doạ sợ rồi.

“Vậy các người tự mình đi giải quyết đi, tin rằng các người có thể giải quyết ổn thoả.” Điền Táo nói.

“Cảm ơn tiểu thư.”

“Cảm ơn cô, vị tiểu thư này, bữa ăn hôm nay của cô chúng tôi miễn phí.”

“Không cần, không cần, tôi là người không thích chiếm tiện nghi của người khác.”

Người phụ nữ và bạn trai của cô ta tàn bạo lườm Điền Táo một cái rồi mới rời đi.

Một nhóm người ào ào rời đi, nhà hàng lại về vẻ vốn có của nó.

Điền Táo trở lại chỗ của mình ngồi xuống.

“Cô, cô không phải là hứa với ông nội không quản việc đâu đâu nữa sao?”

“Nhất thời không nhịn được, con biết cô ghét nhất là thấy người khác bị bắt nạt mà, trở về không được nói với người nhà đấy nhé.”

“Con biết rồi.”

“Cô, con nói cho cô một bí mật kinh thiên động địa.” Nói xong, cô gái nhỏ còn quay mặt nhìn xung quanh, phát hiện không có người quen lại nói tiếp: “Bí mật con nói cho cô, cô ngàn vạn lần không được nói với bà nội là con nói là được rồi.”

Dáng vẻ của cô bé rất nghiêm túc, trong miệng đang nhai thức ăn. Cô bé nhìn qua khoảng bảy, tám tuổi, trông trắng nõn, khuôn mặt nhỏ mập mạp, đôi mắt to chớp chớp trông rất đáng yêu, mái tóc đen tết thành hai bím càng đáng yêu hơn. Trong miệng đang nhai thức ăn, khuôn mặt nhỏ phúng phính phập phồng, giống như một chú sóc nhỏ đang ăn hạt dẻ. Lúc này đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô đợi câu trả lời.

Ha ha, ha ha, tiếng cười như chuông kêu truyền đến, người được gọi là cô của cô bé nói: “Thật buồn cười, một đứa trẻ con như con, có thể có bí mật gì chứ, còn là bí mật kinh thiên động địa.”

Cô nói xong lại cười phá lên, tiếng cười giòn tan êm tai truyền đến bàn bên cạnh, từ lúc cô hành hiệp trượng nghĩa ban nãy Tín Trí Thái vẫn luôn chú ý đến cô.

Chỉ thấy cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng, nhìn dáng vẻ như mới đôi mươi, nước da hồng hào, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to như viên ngọc đen phát sáng, mắt hai mí gấp đến mấy tầng, người thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt khiến người ta nhìn qua là nhớ. Không ngờ đến thân thủ của cô gái thuần khiết này lại tốt như vậy, anh người trong nghề này có thể nhìn ra cô gái này tuyệt đối là luyện gia tử(*).

(*) Chỉ những người luyện tập võ thuật

Điền Táo và Điền Hội ngồi đối diện với nhau, ngẩng đầu lên không tự chủ nhìn về phía bên cạnh, bốn mắt chạm nhau, Điền Táo kinh ngạc, người đàn ông này đẹp trai quá đi, giống như đã gặp anh ở đâu rồi vậy.

Tín Trí Thái nhanh chóng thu lại ánh mắt, cô gái nhỏ bên đó có chút tức giận nói: “Cô, con là nói thật, cô cam đoan không nói với bà nội con sẽ nói cho cô.”

Cô không nói tiếp tực cười, sau đó đặt đũa xuống: “Được rồi, được rồi, cô nghiêm túc nghe, tin con, bây giờ cô hứa với con, không được nói ra bên ngoài, bây giờ con có thể nói rồi đấy.”

“Cô ơi hôm qua lúc cô ra ngoài giao quần áo, nhà chúng ta mở một cuộc họp khẩn cấp.”

“Đợi đã, mở cuộc họp, sao cô lại không biết, sao không có ai thông báo cho cô?”

“Cô, cô có thể nghiêm túc nghe con nói hết được không? Đừng ngắt lời.”

“Được rồi, cô không ngắt lời con nữa, con nói đi.”

“Cuộc họp lần này đặc biệt nhằm vào cô, có thể để cô tham gia sao? Bà nội nhốt con ở trong thư phòng của ông nội, là con lén lút nghe thấy qua khe cửa.”

Cô gái nhỏ nói xong uống một ngụm nước hoa quả rồi nói tiếp: “Bà nội bảo cả nhà không được đối tốt với cô, nếu ai còn đối tốt với cô nữa thì là đang chống lại bà, chính là gián tiếp hại cô, bảo cả nhà đều làm mặt cho cô xem, còn không để cho bố lái xe đưa đón cô gì gì đó. Bảo mẹ không có chuyện gì tìm chuyện để cãi nhau với cô, mọi công việc ở trong nhà đều để cho mình cô làm. Bà nội nói là chỉ có cả nhà đều đối xử không tốt với cô, cô mới có thể nghĩ đến việc rời khỏi cái nhà này, mới có thể nghĩ đến việc gả cho người khác. Chính là bởi vì cả nhà đều đối xử quá tốt với cô, cho nên cô mới không đồng ý gả đi. Nếu cả đời này cô không thể gả đi. Bọn họ sẽ biến thành tội nhân thiên cổ.”

“Bà nội con thật sự nói như vậy sao? Con nghe có rõ không?”

“Cô, tai con rất thính, bà nội nói to như vậy làm sao con có thể nghe không rõ chứ. Nhưng bà nói thêm nữa thì con không nhớ rõ lắm. Dù sao đại khái chính là ý này, chung quy chính là cả nhà thúc ép cô, ép gả cô đi là mục đích cuối cùng.”

Cô gái nhỏ bỗng nhiên uống một ngụm nước lớn lau miệng rồi lại nói: “Thật ra ngoài bà nội ra cả nhà đều không đồng ý với cách làm của bà nội, nhưng bà nội vừa khóc lóc vừa náo loạn cả nhà không có cách nào liền đồng ý rồi.”

“Cô, cô có nghe con nói không? Bọn họ sắp bắt đầu kế hoạch rồi, ước chừng những ngày tháng cô phải chịu ngược đãi sắp đến rồi, haizz, thật lo lắng cho cô, cô mau mau nghĩ cách đi!” Cô gái nhỏ nói xong còn lắc lắc đầu.

Điền Táo nghe xong, cười phá lên: “Bà nội con thật đúng là quá có tài rồi, vì để gả cô đi mà cách như vậy cũng có thể nghĩ ra được.”

“Yên tâm đi, trên có chính sách, dưới có đối sách, cô có thừa cách, sẽ không để cho bà nội con biết con nói với cô đâu… Cảm ơn con cô bé tiểu đặc vụ nói với cô những chuyện này, vẫn là Hội Hội của chúng ta thương cô nhất, còn muốn ăn cái gì nữa, cứ cần là có.”

“Không cần đâu cô, thật ra con không thích đồ ăn ở đây một chút nào, còn không ngon bằng cô nấu, chỉ là bởi vì con muốn nói những bí mật này cho cô nên mới bảo cô đưa con ra ngoài ăn thôi.”

“Cô, bà nội người thề rằng sang năm nhất định sẽ gả cô đi, nếu sang năm cô còn chưa kết hôn, thì bà ấy không mang họ Phùng nữa. Nói cô sắp 30 tuổi rồi, nếu không lấy được chồng thì thành gái ế rồi, sinh con cũng thành vấn đề. Bởi vì trong nhà có một bà cô như cô, rất lâu rồi bà không có ra ngoài tham gia tụ tập, chính là sợ người khác hỏi đến chuyện của cô. Mỗi ngày bà nội đều lảm nhảm những chuyện này, lỗ tai con đều ong lên hết cả rồi, cô người không thấy khó chịu sao?”

Lòng Tín Trí Thái trùng xuống khi nghe thấy những chuyện này, đột nhiên có một loại cảm giác “cùng là người luân lạc chân trời, gặp nhau nhất định từng quen biết”, bản thân cũng không phải là mỗi ngày đều bị ép đi xem mắt, xem mắt sao? Hôm nay không… là trốn xem mắt đến đây.

Anh ở đây uống cà phê ăn cơm sắp được hai giờ đồng hồ rồi, chính là không muốn về nhà. Đột nhiên cảm thấy cô gái và đứa cháu gái hai người này rất thú vị. Đột nhiên có chút tò mò một cô gái xinh đẹp như thế này tại sao lại không lấy được chồng…

Lẽ nào cũng là trong lòng có người không buông xuống được, không nguyện ý gả đi sao?

Ban nãy cô gái nhỏ nói cô sắp ba mươi rồi, sao nhìn như thế nào cũng không ra nhỉ, xem ra tuổi tác không tương đương với ngoại hình!

Tín Trí Thái đang suy nghĩ thì cô bên kia nói: “Sao không khó chịu chứ, cô sắp bị bà nội con bức đến phát điên rồi, may mà lòng cô đã rèn luyện hằng ngày, nếu không sớm điên rồi, cả ngày ở bên tai lảm nhảm, con gái nhà người ta lấy chồng rồi, con gái nhà người ta sinh con rồi, con gái nhà người ta li hôn xong lại tìm được bạn trai rồi, cô nghe vào mà buồn bực, con nói xem bà ấy là một vị bác sĩ sao lại ngồi lê đôi mách như thế chứ? Những tin tức này cũng không biết là ai nói với bà ấy.”

Nói xong cô bất lực nằm ra bàn.

“Cô, đều là các nữ bác sĩ và y tá trong bệnh viện nói.”

“Sao con biết.” Điền Táo hỏi vặn lại.

“Mỗi lần con đến bệnh viện với mẹ, lúc không có bệnh nhân bọn họ đều tán gẫu về những vấn đề này.”

“Từ lúc nào mà bác sĩ lại vô vị giống như mấy bà thím tổ dân phố vậy.”

Khi nghe thấy những lời này Tín Trí Thái có chút phiền muộn, không hiểu một cô gái trưởng thành nói về chủ đề này với một đứa trẻ bảy tám tuổi, liệu đứa trẻ có thể hiểu được không? Nhưng mà cô gái nhỏ này khá thông minh, chắc là có thể hiểu được.

Tín Trí Thái đang suy nghĩ về vấn đề của người khác, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, anh thấy ID, đợi một lúc rồi mới chậm rãi ấn nút trả lời. m thanh dồn dập của bà nội Đặng Dung ở đầu dây bên kia truyền đến: “Thái Nhi, sao rồi, gặp được chưa? Cô gái đó như thế nào?”

“Không có như thế nào cả, con căn bản không có đi gặp, con đang bận bà ơi, đợi con về rồi nói chuyện sau nhé.” Tín Trí Thái vội vàng cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại trong lòng Tín Trí Thái lầm bầm, chính là không để cho người khác vui vẻ mà sống sao? Ngày ngày đều bị bắt đi xem mắt, xem mắt, hướng mắt sang bàn bên cạnh, mới nhớ ra có người còn thảm hơn mình! Những người nhà này không phải đều nhàn rỗi quá đấy chứ!

Chỉ thấy cô ở bên cạnh đang tiếp điện thoại, điện thoại kẹp ở trên vai, nghiêng đầu, trên tay cầm bút không ngừng ghi chép cái gì đó trên quyển sổ.

Nghe không được rõ lắm, hình như đang nói: “Ngày dự sinh, màu quần áo, quần áo của mẹ và bé phải chuẩn bị xong đem qua trước ngày dự sinh là được.” Sau khi cô cúp điện thoại liền thu dọn bút và sổ ghi chép để vào trong túi.

Cô chắc là một nhà thiết kế thời trang.

Điền Táo thu dọn đồ đạc xong, đột nhiên dời ánh mắt sang bên cạnh, Tín Trí Thái vội thu lại ánh mắt.

Điền Táo nhìn vị tiên sinh đang ngồi đối diện với cô ở bàn bên cạnh, bởi vì vị tiên sinh này đã nhìn chằm chằm vào cô mấy lần, thật ra cô đều có thể cảm nhận được.

Chỉ thấy anh mặc một bộ vest đen cùng với chiếc áo sơ mi trắng, thắt caravat, tóc ngắn, da hơi ngăm đen, mũi cao, lông mày rậm, mắt to, môi mỏng, tổng thể trông rất đẹp trai. Thuộc túyp người nhìn được, càng nhìn càng thấy đẹp.

Tín Trí Thái cảm thấy có người nhìn anh ngẩng đầu lên lại là bốn mắt chạm nhau: ” y, vị tiên sinh này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó không, tôi cảm thấy anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra, chúng ta đã gặp nhau ở đâu, hơn nữa anh luôn nhìn chằm chằm vào tôi, anh cũng cảm thấy tôi rất quen đúng không?”

“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy.” Tín Trí Thái bối rối nói. Thực ra anh không cảm thấy một chút quen thuộc nào cả, nếu gặp cô rồi anh nhất định sẽ nhớ, đôi mắt của cô làm người khác muốn quên cũng không được, nhưng lại không thể nói thẳng ra, ai bảo cứ nhìn chằm chằm vào người khác chứ.

“Vậy thật ngại quá con người tôi hay quên, người tiếp xúc cũng nhiều, thật sự nhớ không ra anh, chỉ là cảm thấy anh rất quen mà thôi.”

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải về rồi, không làm phiền anh nữa.”

“Được rồi, đi thong thả, tạm biệt.”

Điền Táo đứng dậy, đeo túi lên vai, kéo Điền Hội chuẩn bị rời đi.

“Tạm biệt chú.” Điền Hội lễ phép vẫy tay chào Tín Trí Thái.

Điền Táo hướng về phía anh gật đầu một cái, mang theo Điền Hội rời đi, cô bé nắm tay cô vừa đi vừa nhún nhảy.

Tín Trí Thái nhìn đồng hồ đã sắp điểm tám giờ, anh cũng nên về rồi.

Nhiều năm về sau Điền Táo mới biết rằng cái gọi là quen thuộc có lẽ chính là nghiệt duyên kiếp trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang