Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Thế Giới Thật Nhỏ Bé (Phần 2).

Điền Táo tiếp tục nói: “Bên tôi cử tôi và cô gái này, xin hỏi bên cậu cử ai?”

“Chị chắc chắn bên chị cử hai người con gái, chúng tôi sẽ không thủ lạ lưu tình đâu, đến lúc thua rồi đừng trách chúng tôi là bắt nạt các chị.

Cậu thanh niên đứng ra rồi gọi thêm một cậu con trai khác nhặt bóng.

“Yên tâm ở đây nam nữ bình đẳng, chúng tôi cũng không hi vọng cậu thủ hạ lưu tình.”

“Chúng ta oẳn tù tì bên nào thắng quyết định bên nào ra sân trước.”

Điền Táo và cậu thanh niên cao lớn oằn tù tì, cuối cùng quyết định bên cậu ta ra sân trước.

“Cậu tìm vị trí ném bóng tốt nhất đi, sau đó tôi sẽ vẽ vòng tròn đánh dấu.”

Cậu thanh niên đập bóng mấy cái dưới cột bóng, sau đó đứng ở một vị trí: “Tôi sẽ đứng đây ném bóng, chị đến đánh dấu đi.”

Điền Táo nhìn một vòng sau đó chạy ra chỗ có cây nhỏ nhỏ thấp thấp cách đó không xa ngắt lấy hai chiếc lá rồi chạy về.

Cô lấy lá cây vẽ vòng tròn lớn quanh cậu thanh niên, cô vẽ xong rồi rời đi, cậu thanh niên đứng trong vòng tròn kẻ màu xanh.

Tín Trí Thái không nhịn được cười, cô gái này thật biết thể hiện tài năng tại chỗ.

“Mọi người đều chuẩn bị xong rồi, ném rổ không được ra khỏi vòng tròn này, thời gian là 5 phút, mọi người cùng đếm số lần ném bóng vào rổ, còn anh này hết giờ thì sẽ kêu dừng.” Điền Táo nhắc lại quy tắc một lần nữa.

Cậu thanh niên đứng trong vòng tròn đường kẻ xanh đang làm động tác chuẩn bị cho bóng vào rổ, chỉ thấy cậu ta hết sức chăm chú, cậu quay người nhìn Tín Trí Thái rồi gật đầu.

Tín Trí Thái nói lớn: “Bắt đầu tính giờ.”

Quả thứ nhất vào rồi, động tác dứt khoát không hổ danh là dân chuyên nghiệp, đồng đội nhanh chóng nhặt bóng truyền cho cậu ta, quả thứ hai vào rồi, cậu thanh niên cao lớn này rất tự tin, quả thứ ba rất tiếc không vào rổ, hai quả, đồng đội của cậu ta hô lớn tiếng: “Cố lên, cố lên…”

Được vài giây, cậu thanh niên lấy lại tinh thần tiếp tục cho bóng vào rổ. Không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật ném bóng của cậu thanh niên này rất tốt, ném bóng rất chính xác, động tác cũng rất chuẩn, đồng đội vừa hô cố lên vừa đếm 20,…

21, cố lên, cố lên… Cậu thanh niên vừa nhận được bóng từ đồng đội chuẩn bị ném bóng vào rổ thì bên cạnh hô dừng.

“Hết giờ.” Tín Trí Thái giơ cánh tay lên và nói, trông rất có phong thái của trọng tài. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay. Trong vòng 5 phút, vị trí quy định, ném bóng vào nhiều như vậy thật sự không tồi. Cậu thanh niên lau mồ hôi, đồng đội chạy ra chỗ cậu, mặt đầy hưng phấn.

Mã Kiện nhìn thấy thành tích của đối phương bỗng nhục chí, Điền Táo bình thường ném bóng cũng rất tốt, nhưng thành tích này quả thật không tồi, sợ rằng Điền Táo khó mà vượt qua. Lần này thua chắc rồi, tuy nhiên trông mặt của Điền Táo lại rất bình tĩnh. Giờ đến lượt Điền Táo đứng trong vòng tròn đó, cô thử ném bóng và phát hiện đây quả thực là vị trí ném bóng tốt nhất.

“Tú La cậu phải nhặt bóng nhanh chóng đó.” Điền Táo nói với Tú La.

“Yên tâm đi, cậu cũng phải ném bóng cho chuẩn đó.”

Điền Táo đứng trong vòng tròn làm động tác ném bóng, cô quay đầu nhìn Tín Trí Thái mỉm cười gật đầu, cô quay đầu lại cười một cái khiến Tín Trí Thái ngây người, đúng là “một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”.

Rất nhiều năm sau, trong ký ức về cô ấy của Tín Trí Thái vẫn là cái mỉm cười gật đầu này.

“Bắt đầu tính giờ.”

Điền Táo nhanh chóng ném bóng, đáng tiếc quả thức nhất không trúng, Tú La nhanh chóng nhặt bóng truyền cho Điền Táo, quả thứ hai không trúng, Tú La lại nhanh chóng nhặt bóng truyền cho Điền Táo, quả thứ ba cũng không trúng, lúc này đối phương bắt đầu cười nhạo: “Đây là kỹ thuật ném bóng kiểu gì vậy, vậy mà cũng dám thách đấu với chúng ta, đúng là không biết lượng sức mình.”

Mã Kiện sót ruột đổ mồ hôi, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rốt cuộc sao vậy, kỹ năng ném bóng của Điền Táo sao lại thụt lùi vậy. Lần này mất mặt quá rồi.

Tín Trí Thái cũng bồn chồn, chắc không phải kỹ năng ném bóng của cô gái này kém vậy mà cũng dám thách đấu chứ. La Bân nói: “Cô gái này thật thú vị.”

Mọi người đều rất nóng ruột, nhưng Điền Táo vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tú La lại nhanh chóng chạy đi nhặt bóng truyền cho Điền Táo, Điền Táo nhân lúc bóng đang trong không trung, nhảy lên dùng tay đập mạnh qủa bóng vào rổ, bóng đạp trúng vào khoang rổ xoay vài vòng rồi rơi xuống.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay lớn. Động tác này thật phóng khoáng, động tác cũng có độ khó nhất định. Động tác này cũng khiến cho cậu thanh niên cao lớn kia nhìn ngây người.

Tú La lại nhanh chóng đi nhặt bóng đưa cho Điền Táo, Điền Táo dùng lực xoay tay bóng đập vào khoang rổ lại trúng rồi.

Mã Kiện lúc này thở phào một cái, Điền Táo chắc vào thế rồi.

Tín Trí Thái cũng bất giác thở phào, kỹ thuật ném bóng của cô gái này không tồi, không thua kém gì cậu thanh niên kia.

Tú La phối hợp cũng rất tốt, động tác nhặt bóng nhanh gọn, tốc độ truyền bóng cũng rất nhanh.

“15 quả, 15 quả rồi, cố lên…” Kiều Nhất và mấy đồng nghiệp còn lại đang hô lớn.

“A Thái, cô gái này thật có tài năng.” La Bân vừa xem vừa nói. Tín Trí Thái chỉ nhìn Điền Táo ném bóng, không trả lời.

Thời gian từng phút từng giây qua đi, Điền Táo chỉ tập trung vào bóng.

“20 rồi, 20 rồi, cố lên, cố lên…”

Lúc này, nụ cười của cậu thanh niên kia và đồng đội không thấy nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, họ hi vọng hết giờ ngay lập tức, họ rất lo lắng, nãy còn hùng hổ lớn tiếng, nếu đối phương thắng chẳng phải tự tát vào mặt mình sao, chuyên nghiệp mà thua nghiệp dư thì thật mất mặt. Nhưng tiếc rằng hiện thực thường tàn khốc như vậy.

Vẫn chưa hết giờ, đối phương vẫn đang tiếp tục. Điền Táo từ khi vào thế gần như bách phát bách trúng.

“22 rồi, 22 rồi.” Mã Kiện và mấy đồng nghiệp reo hò: “Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi, Điền Táo giỏi lắm.” Mấy người vui mừng như sắp nhảy giỡn lên.

“Hết giờ.” Tín Trí Thái hô dừng.

Tú La cũng dừng nhặt bóng, cô cảm thấy lưng như muốn gãy, thật là mệt. Điền Táo cũng đầy mồ hôi tiến lại, xung quanh tiếng vỗ tay vang lên. Trái tim treo lơ lửng của Mã Kiện cuối cùng cũng được đưa xuống.

Mã Kiện và mọi người vây quanh: “Điền Táo, lần này cậu thắng thật sự hồi hộp quá, khiến tôi nơm nớp lo sợ.” Mã Kiện đưa cho cô chai nước.

“Chẳng phải đã thắng rồi sao? Tối nay cậu mời đó.” Điền Táo uống ngụm nước to rồi nói.

“Được rồi, được rồi, tôi mua đồ cậu nấu ăn, đến chỗ tôi ăn được không?”

“Tú La cậu mau mau quản người nhà cậu đi, chắc chắn lại một đống quần áo, phòng thì bề bộn rồi chúng ta lại qua đó giúp cậu ta xử lý.”

“Anh ấy cũng không phải lần đầu như vậy, tớ nói rồi nhưng không tác dụng.” Tú La nắm tay Mã kiện rồi nói.

“Hai người còn chưa kết hôn đâu mà đã bênh vực nhau vậy rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn.” Tất cả mọi người đều cười lớn tiếng.

Đám thanh niên cao lớn đi đến, đám Tín Trí Thái cũng đi đến.

Nam thanh niên cao lớn nói: “Các anh tiếp tục đi, có thua có chịu, xin lỗi các anh vì sự không lịch sự khi nãy của tôi.” Nói xong cậu khom người chín mươi độ xin lỗi.

“Bỏ đi, bỏ đi, lần này tôi cũng không tính toán nữa.” Mã Kiện xua tay nói.

“Chị này, tôi có thể thỉnh giáo chị một vấn đề được không?” Cậu thanh niên nói với Điền Táo với giọng thành khẩn.

“Xin chỉ bảo thì tôi không dám nhận, nhưng có vấn đề gì thì cậu cứ hỏi đi.”

“Có phải trước đây chỉ từng được đào tạo bóng rổ một cách bài bản không, nếu không sao kỹ thuật ném bóng của chị lại giỏi như vậy?”

“Đào tạo chuyên nghiệp thì không, nhưng tôi thường xuyên tự mình luyện tập.”

Cậu thanh niên nghe xong rất thất vọng, không đào tạo chuyên nghiệp mà lại lợi hại như vậy, cậu ta phải luyện tập bao nhiêu năm nữa mới có đạt trình độ như vậy.

Điền Táo nhìn dáng vẻ thất vọng của cậu thanh niên lại có chút không nhẫn tâm.

“Thật ra cậu rất giỏi rồi. Nếu như thi đấu chính thức thì tôi không thắng được cậu, tôi chỉ là có kỹ thuật ném bóng tốt hơn một chút, sở trường của tôi chỉ có vậy thôi. Thi đấu chính thức cần phải có rất nhiều tố chất, tính phối hợp đồng đội, rê bóng, truyền bóng, phát bóng, phản ứng cá nhân,… Thể lực của tôi cũng không ổn, nãy giờ chỉ đánh một lúc mà người tôi đã đầy mồ hôi, cậu xem nãy cậu không có chút phản ứng gì, hôm nay chỉ là tôi may mắn thắng cậu.”

Cậu thanh niên vui mừng trở lại: “Cảm ơn chị.”

“Cảm ơn tôi gì chứ, tôi nói đều là sự thật, người trẻ tuổi nóng tính cũng không phải là chuyện xấu nhưng phải nói đạo lý. Cậu biết anh ta là ai không?” Điền Táo chỉ về phía Mã Kiện nói.

“Anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cảnh sát nhân dân, tốt nghiệp trường quân đội, cậu đánh lại cậu ta không?”

Cậu thanh niên và đám bạn nghe xong hết sức ngạc nhiên.

“Chẳng phải các cậu sắp phải tham gia thi đấu sao? Mau đi luyện tập đi, từ đầu nếu cậu nói chuyện tử tế đã không có chuyện gì xảy ra rồi, nhớ kỹ sau này làm việc đừng có mà hung hăng như vậy.”

“Em nhớ rồi, cảm ơn chị.” Cậu thanh niên lúc này dường như biến thành người khác, không còn là cậu thanh niên khi nãy nữa, cúi đầu nghe Điền Táo nói.

“Điền Táo cậu không làm ủy viên chính trị thật là đáng tiếc.” Mã Kiện vẫy tay nói.

Điền Táo không để ý đến cậu ta, quay sang cậu thanh niên: “Mau đi luyện tập đi.”

Cậu thanh niên cùng đám bạn đi luyện tập.

“Cậu nói linh tinh cái gì đấy, nếu tôi không nói như vậy, cậu ta làm sao có tâm trạng đi thi đấu. Tôi không muốn siêu sao bóng rổ lại biến mất ở chỗ tôi, hơn nữa cậu ta cũng không phải người ác chỉ là tính khí có chút nóng này hung hăng.”

“Được rồi, Điền Táo tốt bụng rộng lượng cũng không phải lần một lần hai, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi về.” Tú La kéo tay Mã Kiện nói.

“Cô gì ơi, điện thoại của cô này, cô ném bóng thật cừ, nếu có thời gian có thể mời cô cùng đánh bóng không?” Tín Trí Thái nhìn Điền Táo rồi nói.

“Đương nhiên là được, khi nãy cảm ơn anh nhé.” Điền Táo nhận lại điện thoại.

“Cô đừng khách sáo, tiện tay giúp đỡ thôi, tôi tên là Tín Trí Thái, không biết nên xưng hô với cô thế nào?”

“Tôi là Điền Táo, Điền trong Điền Địa, Táo trong Hồng Táo, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không, nhìn anh trông rất quen?”

“Lần trước gặp nhau ở nhà hàng Tây, cô dẫn theo một bé gái, mỗi lần gặp, cô Điền đều khiến người khác ấn tượng sâu sắc.”

Lúc này Điền Táo cảm thấy mặt nóng ran, tim đập rất nhanh.

“Khiến anh chê cười rồi.” Điền Táo ngại ngùng nói.

Tín Trí Thái cũng nhìn ra được mặt của Điền Táo đỏ lên, vì da cô ấy rất trắng, rất giống quả táo đỏ. Anh có chỗ nào nói sai sao, sao mặt cô lại đỏ như vậy?

Không khí có chút ngượng ngùng, cả Điền Táo và Tín Trí Thái đều không biết nói gì.

Tú La vội vàng ra giải vây: “Anh quen Điền Táo nhà chúng tôi sao? Tôi là Trần Tú La rất vui khi được làm quen với anh, xin chào!”

Tú La vừa đưa tay ra thì bị Mã Kiện kéo về, người đàn ông này thật nhỏ mọn.

“Tôi là Mã Kiện – bạn thân của của Điền Táo cũng rất vui được làm quen với anh, xin chào!”

Mã Kiện đưa tay ra bắt tay với Tín Trí Thái.

Con trai đều nhỏ mọn như vậy, nhất là không thích người con gái của mình có bất cứ tiếp xúc nào với người con trai khác, đặc biệt là những người đẹp trai.

“Hai cô vừa rồi phối hợp với nhau rất ăn ý.” Tín Trí Thái nói trước.

“Trước đây tôi thường xuyên nhặt bóng cho họ nên quen rồi, nếu mọi người đã quen thân nhau vậy rồi thì add Wechat đi.”

Tú La đọc id Wechat của mình và Điền Táo, Tín Trí Thái đã kết bạn.

Điền Táo ngại ngùng đứng đó, thật là khác biệt với dáng vẻ khi nãy ném bóng trên sân. Cũng không biết vì sao Điền Táo lại hồi hộp đến vậy, cô không dám ngẩng đầu nhìn Tín Trí Thái.

“Chúng tôi phải về rồi, có thời gian chúng ta hẹn nhau đánh bóng nhé cô Điền, tạm biệt.”

“Vâng, tạm… tạm biệt.” Điền Táo mỉm cười vẫy tay.

Cuối cùng cũng đi rồi, Điền Táo nhìn ba người họ rời đi mới thở phào một cái.

Tú La kéo Điền táo sang một bên nói nhỏ: “Nói đi… cậu với anh họ Tín kia là thế nào, cậu nhìn anh ta còn đỏ mặt, thành thật nói đi.”

“ Thế… thế… nào là thế nào, tớ làm sao biết được vì sao mặt tớ lại đỏ, đây là lần thứ hai tớ gặp anh ấy, lần đầu tiên ở nhà hàng Tây tớ ra tay giúp đỡ người bị bắt nạt anh ấy cũng có mặt ở đó, chỉ là cảm thấy quen quen nên có chào hỏi vài câu rồi rời đi, hôm nay là lần thứ hai, làm gì có chuyện gì đâu. Tớ cũng không biết vì sao khi nãy anh ấy nhìn tớ, mặt tớ lại nóng ran như lửa.”

“Chỉ có vậy thôi? Không có thêm chuyện gì khác? Cậu không lừa tớ đó chứ?”

“Thật sự không có, tớ lừa cậu khi nào đâu.”

“Điền Táo, chuyện tốt, chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng tìm được người vừa mắt cậu rồi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của tớ, tớ thấy cậu đã thích người ta rồi, chẳng nhẽ trước đây cậu chưa từng có cảm giác đó sao? Nói như kiểu mười bảy mười tám tuổi chưa từng yêu vậy.”

“Hình như thật sự là không có, bây giờ tớ cũng không biết tình cảm khi đó là loại tình cảm gì.”

“Được rồi, việc qua rồi thì không nhắc lại nữa, tớ thấy anh chàng đó cũng là một người tài năng, đẹp trai, ăn nói cũng rất tốt, đôi mắt của anh đó nhìn cậu rất đặc biệt, chẳng nhẽ không đáp ứng được yêu cầu kén chồng của cậu sao? Dù sao tớ cũng đã giúp cậu add Wechat rồi, nói chuyện nhiều tìm hiểu cũng tốt, tớ sẽ nhờ bạn điều tra người này xem sao.”

“Bát tự(*) còn chưa biết, cậu cho người điều tra người ta làm gì?”

(*) Bát tự chỉ giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi)

“Điều tra chút thì có làm sao, cho dù là bạn bè bình thường cũng nên tìm hiểu, việc này cậu không cần lo.”

“Hai người đang thì thầm cái gì đó? Người cũng đi rồi, giờ chỉ còn mấy người chúng ta, chúng ta cũng về thôi chứ?” Mã Kiện không chờ được nữa.

Điền Táo nhìn bốn đồng nghiệp của Mã Kiện đã rời đi, chỉ còn mỗi Kiều Nhất.

“Mấy người đồng nghiệp của cậu đâu rồi?” Điền Táo hỏi.

“Đương nhiên là về nhà với vợ con rồi, Kiều Nhất chưa có bạn gái, không thì cậu ta cũng rời đi rồi.”

“Anh và Kiều Nhất đi mua thức ăn, em với Điền Táo về chỗ anh trước, em về dọn dẹp phòng anh, mang quần áo đi giặt, còn Điền Táo dọn dẹp phòng bếp.”

“Cậu quả không hổ danh là đội trưởng, rất biết sắp xếp công việc, kiếp trước là tôi nợ cậu, lúc nào cũng bị cậu sai khiến như nô lệ.” Điền Táo vừa nói vừa tiến lên đánh Mã Kiện, Mã Kiện vội vàng trốn sau Tú La.

Mấy người họ ầm ĩ đi về bãi đỗ xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK