Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Chị Em Tốt Trở Về

Điền Táo đang ngồi ở đó buồn rầu, đột nhiên điện thoại vang lên.

Điền Táo lấy điện thoại di dộng ra vừa thấy màn hình hiển thị đột nhiên lấy lại được tinh thần.

“Táo Nhi, cậu đang ở đâu vậy, tớ về rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

“Tớ đang ở bên ngoài rồi, ăn ở đâu tớ trực tiếp qua là được rồi.” Trong lời nói của Điền Táo lộ ra sự hưng phấn.

“Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, sao tớ cảm thấy cậu rất vui vẻ nhỉ, là có chuyện vui gì sao?”

“Nửa tháng không gặp cậu rồi, được đi ăn cơm với cậu đương nhiên là vui rồi, đi ăn cơm ở đâu? Có lời gì chúng ta gặp nhau hãy nói.”

“Ừm, tớ nghe nói bên kia Nam Thành mới mở một nhà hàng đồ ăn rất ngon, chúng ta qua đó thử xem.”

“Trùng hợp vậy, tớ đang ở Nam Thành, cậu gửi vị trí đi, bây giờ tớ qua luôn, tớ gọi đồ ăn đợi cậu.”

“Cậu đến Nam Thành làm cái gì vậy?”

“Gửi vị trí qua đây đi, có lời nào gặp nhau rồi nói.” Điền Táo nói xong cúp điện thoại.

Trần Tú La, chị em tốt của Điền Táo, hai người là bạn cùng bàn từ năm lớp 5 tiểu học cho đến cấp ba, đại học cũng sống chung với nhau trong kí túc xá của một trường đại học, chỉ là Trần Tú La học khoa phát thanh, còn Điền Táo học tài chính kinh tế, mối quan hệ bố mẹ hai bên cũng rất tốt.

Từ năm 11 tuổi quen biết nhau đến nay đã được 17 năm rồi, mối quan hệ giữa hai người còn tốt hơn cả chị em ruột, không có gì giấu diếm nhau, không có lời nào không nói với nhau.

Lúc này Điền Táo đã bước ra khỏi xe taxi tìm nhà hàng Đông Bắc mà Trần Tú La nói.

Bước vào nhà hàng Điền Táo phát hiện nơi này rất lớn, tầng hai cũng có bàn ăn, các bàn ăn tầng hai dựa vào hàng rào có thể nhìn thấy tầng một. Trong nhà hàng có rất nhiều hoa và cây cảnh được đặt trên giàn hoa mang màu sắc cổ điển, rất là tươi mát và trang nhã.

Lúc này vào giờ ăn cơm nên có rất nhiều khách hàng.

Đã có nhân viên phục vụ đến nghênh tiếp: “Tiểu thư, xin hỏi cô đi mấy người.”

“Hai người.” Điền Táo nhìn một vòng nói.

“Tôi có thể ngồi vị trí bên kia cửa sổ được không?”

“Đương nhiên có thể rồi, xin mời đi theo tôi.”

Điền Táo đi đến vị trí cửa sổ ngồi xuống.

“Tiểu thư, đây là menu, bây giờ cô gọi món, hay là đợi bạn cô đến rồi mới gọi?”

“Bây giờ gọi món, đây là lần đầu tiên tôi đến, anh giúp chúng tôi gọi sáu món ăn đặc biệt ở đây là được rồi, các anh làm trước đi, đợi bạn tôi đến, cần gì nữa sẽ gọi sau, cảm ơn.”

“Được rồi, phiền cô đợi một lát, ở đây có nước trà, cô có thể uống trước chút trà.”

Điền Táo dặn dò xong, lại lấy điện thoại ra xem trình diễn thời trang.

Tín Trí Thái trong miệng đang nhai đồ ăn ngồi ở tầng hai ăn cơm với bạn, ánh mắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn xuống dưới, đột nhiên ho khan mãnh liệt.

La Bân vội vàng vỗ lưng anh, lại giúp anh rót một ly nước, Tín Trí Thái uống một ngụm nước, lúc này mới giảm bớt cơn ho khan mang đến sự khó chịu ban nãy.

“A Thái, gặp quỷ sao, chưa từng thấy cậu thất lễ như vậy?”

Tín Trí Thái lại nhìn kĩ xuống dưới, cái bóng dáng xinh đẹp ngồi bên cửa sổ ở dưới tầng kia, không phải là Điền Táo sao? Lẽ nào lại xem mắt?

La Bân nhìn theo ánh mắt của anh: “Này, A Thái, mắt thẩm mĩ không tồi nha, là một ma nữ xinh đẹp, thuộc kiểu người thanh thuần mỹ lệ, chỉ là hơi xa, nhìn không được rõ lắm.”

“Đừng nói bậy nữa, người ta căn bản không biết tớ.”

“La Bân, AB hai người tin vào duyên phận không?”

La Bân, AB dừng lại động tác gắp thức ăn, nhìn Tín Trí Thái.

“Trong tuần này tớ đã gặp cô ấy 3 lần rồi, vừa nãy ở quán cà phê, bây giờ ở đây, tớ chỉ biết cô ấy tên là Điền Táo.”

La Bân đập bàn lớn giọng nói: “Đây đương nhiên là duyên phận rồi, cậu còn đợi cái gì nữa, chủ động tiếp cận làm quen đi. Cũng không biết bông hoa này đã có chủ chưa?”

“La Bân, chú ý tố chất, không nên kinh ngạc còn lớn tiếng như vậy, người khác đều nhìn chúng ta rồi.” AB không hài lòng nói.

“Chưa có, vừa nãy còn đang xem mắt, một người đàn ông kì lạ, cô ấy tức giận đi rồi.”

“Woa, không phải chứ, cái này cậu cũng biết, cậu theo dõi người ta à?” Lúc này La Bân càng lắm chuyện hơn.

“Tôi không có theo dõi cô ấy, ban nãy ở quán cà phê tớ ngồi ngay bên cạnh cô ấy, cuộc trò chuyện giữa bọn họ tôi không cẩn thận nghe được mà thôi.” Tín Trí Thái nói đúng sự thật.

“Trước tiên đừng nói tới cô ấy nữa, chúng ta ăn cơm đi, mùi vị đồ ăn của nhà hàng này không tồi.”

La Bân 27 tuổi, tổng giám đốc tập đoàn La thị, La thị chủ yếu kinh doanh đồ gốm, ở Phong Thành cũng là một công ty lớn, có quan hệ thân thiết nhiều đời với Tín thị. Như người ta hay nói bạn bè của người giàu đều là người giàu.

Đồ ăn bên chỗ Điền Táo cũng đã lên gần hết, Điền Táo không có động đũa, cô vẫn đang xem điện thoại.

Lúc này Trần Tú La mới hùng hùng hổ hổ chạy đến, nhìn thấy Điền Táo đầu tiên cho cô ấy ôm một cái.

“Tớ đi công tác nửa tháng, tiếp được hai cuộc điện thoại từ cậu, cậu đang bận cái gì vậy?”

“Vẫn vậy thôi, không bận cái gì cả, không biết lịch trình công việc của cậu, muốn gọi điện thoại lại sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi, lại sợ ảnh hưởng đến việc ghi hình của cậu.

“Cũng đúng, cái công việc này của tớ không có giờ làm việc cố định, có lúc ban đêm ghi hình, có lúc ban ngày ghi hình, nhưng mà ghi hình xong buổi biểu diễn tiết mục lần này, tớ có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.”

“Tốt quá rồi, chúng ta có thể cùng nhau thư giãn, đồ ăn sắp lên hết cả rồi, chúng ta bắt đầu thôi, cậu xem còn cần gọi thêm cái gì nữa không?”

“Không cần đâu, chỗ này hai chúng ta có thể ăn hết đã giỏi lắm rồi.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tú La, bây giờ tớ bị mẹ tớ ép đến nỗi xuất hiện cả ý nghĩ muốn chết rồi.”

“Sao vậy, dì lại ép cậu lấy chồng sao?”

Điền Táo kể toàn bộ mọi chuyện từ trong ra ngoài từ trước đến sau rằng mẹ cô đã ép buộc uy hiếp cô lấy chồng như thế nào cho Tú La nghe, cuối cùng tìm được người để trút bầu tâm sự rồi, Tú La nghe xong rất đau lòng.

Điền Táo cũng kể những gì mà cô phải trải qua trong buổi xem mắt ở quán cà phê ban nãy, Tú La nghe xong tức giận muốn chửi thề.

“Táo Nhi, đồ ăn ở đây làm không tệ, cậu ăn nhiều chút, học xem làm như thế nào, đợi có thời gian rảnh chúng ta tự mình làm ăn.” Tú La vội vàng ngắt lời để Điền Táo quên đi nhũng chuyện không vui ban nãy.

“Lúc cậu chưa đến, tớ xem qua rồi, những món ăn muốn làm không khó, hôm khác tớ làm cho cậu ăn nhé.” Điền Táo tràn đầy tự tin nói.

“Cái khác tớ không dám cam đoan, nhưng đối với quần áo và đồ ăn mà cậu làm tớ hoàn toàn tin tưởng. Đúng rồi, cậu còn phải may cho tớ mấy cái áo sơ mi nữa, mấy cái áo sơ mi mà cậu may giúp tớ rất thích hợp để kết hợp với áo khoác, kết quả bị một tốp đồng nghiệp đi công tác lúc ghi hình cướp mất rồi, tớ cũng ngại đòi lại, cậu có thời gian rảnh lại may giúp tớ mấy cái đi.”

“Chuyện nhỏ, lần sau tớ đi chợ vải giúp cậu chọn một ít vải, cậu muốn may màu gì?”

“Cậu xem rồi may cho tớ là được, tớ tin vào mắt thẩm mĩ của cậu.”

“Táo Nhi, dì luôn ép buộc cậu như vậy cũng không phải là cách, mặc dù đó là ý tốt, nhưng mà hằng ngày người chịu trút giận cũng chịu không nổi, hay là cậu chuyển ra ngoài đi, cậu dứt khoát mua một căn hộ, phòng thuê, đồ của cậu nhiều như vậy cứ chuyển ra chuyển vào cũng rất phiền phức, cậu có chút tiền tiết kiệm, tớ giúp đỡ cậu thêm một ít, tiền không phải là vấn đề, chuyển ra ngoài mỗi ngày không cần chạm mặt nhau, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy, cậu cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều, cậu rảnh rỗi có thể nhận nhiều việc hơn chút, thu nhập sẽ càng cao.”

“Tú La, lời của cậu đánh thức người trong mộng rồi đó, làm sao tớ không nghĩ đến việc tự mình mua một căn hộ chứ? Ngày ngày tớ bị dạ dày bực tức của mẹ tớ làm cho đau lâm râm rồi.”

“Tú La, cậu quen biết bạn bè làm bất động sản không? Bảo bọn họ giúp đỡ giới thiệu một chút, bản thân tớ khi nào có thời gian rảnh cũng sẽ đi tìm nhà.”

“Được rồi, mua nhà gấp không ổn phải xem nhiều mới được, nhất định phải mua một căn hộ theo ý của mình mới được, Táo Nhi, bây giờ cậu gọi điện thoại dọa dọa gì đi, để cho bà ấy trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh một chút.”

Trần Tú La nói xong liền nhấn điện thoại gọi cho Phùng Nhã Chi.

“Con chào dì, con là Tú La.”

“Chào con, dì biết là con, dì lưu số điện thoại của con mà, có chuyện gì sao?”

“Là thế này dì ơi, con đến quán cà phê đón Táo Nhi ra ngoài ăn cơm, đồ ăn vừa mới mang lên còn chưa kịp ăn, mặt Táo Nhi vì đau dạ dày mà trắng bệch, con đành phải đưa nó đến bệnh viện gần đó, nó đang ở bên trong truyền nước, con muốn hỏi một chút có phải gần đây nó không ăn cơm đúng không? Trước đây con cũng chưa bao giờ thấy nó đau dạ dày như vậy.”

Phùng Nhã Chi nghe xong giọng nói liền thay đổi: “Bây giờ con bé sao rồi, có nghiêm trọng không? Các con đang ở đâu? Bây giờ dì qua.” Điền Táo lại gần, nghe thấy những lời này suýt nữa cười thành tiếng.

Tú La vội vàng đẩy cô ra: “Bây giờ nó đỡ hơn nhiều rồi, nước cũng sắp truyền xong rồi, dì không cần qua đây đâu, bọn con cũng sắp về rồi, có phải gần đây nó không ăn đủ bữa không ạ?”

“Tú La à, dì cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngày ngày dì đều rất bận, có thể con bé cảm lạnh gì gì đó, con giúp dì chăm sóc nó một lúc nhé, đỡ hơn chút thì đưa nó về.”

“Dì ơi con đi công tác vừa mới về, hôm nay để Táo Nhi ở chỗ con đi, chúng con lâu rồi không có trò chuyện với nhau, dì ơi con cúp máy đây, con đi xem Táo Nhi.”

Cúp máy xong hai người phụ nữ bắt đầu cười ha ha, không giữ hình tượng mà cười, cái kiểu cười run rẩy hết cả người.

Ba người đàn ông trên tầng hai đều nghe thấy rồi, Tín Trí Thái thật muốn biết chuyện vui gì có thể làm cho hai người phụ nữ này vui vẻ như vậy.

Tín Trí Thái thấy cùng ăn cơm với Điền Táo là một người phụ nữ, quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết, hai người phụ nữ đều thuộc kiểu người cởi mở thoải mái.

“A Thái, cậu có phát hiện ra rằng bạn của cô gái dựa vào cửa sổ phía dưới cùng ăn cơm với cô gái mà cậu biết rất quen mặt không? Chính là vị mặc áo len màu nhạt.”

“Không có chú ý, từ trước đến nay tớ không để ý đến phụ nữ.” Tín Trí Thái lắc đầu nói.

“Đến tên của người ta cậu còn biết, còn không chú ý đến phụ nữ, tớ thấy cây vạn tuế như cậu sắp nở hoa rồi, AB đợi uống rượu cưới.”

“Có rượu cưới uống thì tốt, A Thái nên tìm một người phụ nữ rồi, bây giờ tớ đang cai thuốc, chuẩn bị có em bé, mau tìm một người phụ nữ nói không chừng chúng ta còn có thể làm thông gia đấy.”

“Đợi con cậu ra rồi hãy nói, các cậu kết hôn 3 năm nay rồi, thuốc cũng cai được 3 năm rồi, cũng không thấy bụng Vương Giai có động tĩnh gì.”

AB cầm ly rượu lên uống, đúng vậy, đều chuẩn bị để mang thai 3 năm rồi, bà nội cũng gấp lắm rồi, nên kiểm tra cũng đã kiểm tra, hai người đều không có vấn đề gì nhưng không thể mang thai, điều này cũng đã trở thành tâm bệnh của anh và Vương Giai.

Tín Trí Thái thấy AB muộn phiền uống rượu có chút áy náy, không nghĩ ra là đã nói trúng chỗ đau của người khác.

La Bân dùng lực đặt chiếc cốc lên bàn, anh nghĩ ra rồi: “Cô ấy là người dẫn chương trình trong đài truyền hình thành phố chỗ tớ, còn là diễn viên lồng tiếng, tiết mục phỏng vấn người nổi tiếng đều là cô ấy dẫn chương trình, tên Trần Tú La. Chính là cô ấy không sai, không ngờ rằng ở đây lại gặp được cô ấy, cô ấy tháo bỏ lớp trang điểm không ngờ rằng lại xinh đẹp như vậy.

“Làm sao, cậu quen biết cô ấy.” Tín Trí Thái hưng phấn hỏi.

“Nếu quen biết thì đã tốt rồi, đáng tiếc tớ biết cô ấy, cô ấy không biết tớ, khoảng thời gian trước đồ gốm nhà tớ phải làm quảng cáo ở trên đài truyền hình, muốn mời cô ấy lồng tiếng, cô ấy từ chối rồi, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, rất nhiều bộ phim tình cảm do cô ấy lồng tiếng.”

“Phong Thị này còn có người La tổng mời không được?” Tín Trí Thái giễu cợt lại.

“Cậu đừng xem nhẹ cô ấy, cô ấy thế nhưng có gia thế chính trị, bố mẹ đều theo giới chính trị.” La Bân bất đắc dĩ nói.

“Cậu không nói còn thật sự nhìn không ra, cô ấy dường như không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo nào vậy, cậu nhìn cô ấy ăn mặc cũng rất bình thường, không giống con gái một số nhà làm quan, quần áo hàng hiệu túi xách hàng hiệu, còn mắc bệnh công chúa.”

“Người ta có thể là được dạy dỗ tốt.” La Bân nói.

“Chúng ta đi thôi, buổi chiều không có việc gì cùng đánh bóng rổ đi, lâu lắm không có cùng nhau vận động rồi, tớ biết một nơi rất vắng vẻ.” La Bân vừa mặc áo khoác vừa nói.

Lúc Tín Trí Thái xuống tầng liếc về phía Điền Táo, thấy hai người phụ nữ đang trò chuyện vui vẻ, còn không phát hiện ra anh. Thật không hiểu hai người phụ nữ ở cùng nhau sao lại có nhiều lời muốn nói như vậy.

Tú La đang hướng về phía Điền Táo nói về những chuyện cô nhìn thấy nghe thấy mà cô gặp phải trong lúc đi công tác, lúc nói đến chuyện buồn cười cả hai người đều cười phá lên.

Bên này Phùng Nhã Chi lại bắt đầu đứng ngồi không yên, trong lòng không khỏi áy náy, bản thân là bác sĩ làm sao có thể không biết đạo lý chịu đựng lâu ngày sẽ sinh bệnh chứ?

Điền Quốc Sơn vừa nghe thấy Điền Táo đau dạ dày càng trách bà hơn, nói bà cả ngày nghĩ đến những ý tưởng vớ vẩn.

Phùng Nhã Chi thực sự không nhịn được nữa gọi điện thoại cho Điền Táo, Điền Táo thấy điện thoại đổ chuông rất lâu mới bắt máy, giả vờ thành bộ dạng không có khí lực nói: “Mẹ, bây giờ con đỡ nhiều rồi, bọn con chuẩn bị đến chỗ Tú La, tối nay con không về, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu.”

“Được rồi, con uống nhiều nước ấm chút đừng ăn đồ sống nguội nữa.”

“Vâng ạ, con biết rồi.”

Điền Táo cúp điện thoại xong hai người lại cười phá lên.

Ăn uống no say rồi hai người cũng nên về thôi.

Tình bạn mười mấy năm của Điền Táo và Tú La, từ hồi nhỏ quen biết cho đến bây giờ, giữa hai người chưa từng có khoảng cách, vừa gặp nhau lại có chuyện nói mãi không hết, quan hệ tốt đến nỗi người ngoài nhìn vào phải ao ước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK