Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Cô Gái Nhiệt Tình

Phùng Nhã Chi hai ngày nay không ép Điền Táo nữa, Điền Táo nhẹ nhõm rất nhiều.

Điền Táo đã dọn dẹp xong nhà cửa, đang nghĩ xem nên làm gì vào buổi sáng, cô chợt nhớ ra quần áo của khách hàng cần được gửi từ mấy hôm trước. Vốn dĩ có thể gửi chuyển phát nhanh nhưng Điền Táo nghĩ đây lần đầu tiên khách hàng may quần áo ở đây, lại là một người bạn giới thiệu nên cô muốn đích thân đi gửi.

Điền Táo trở lại phòng tìm bộ đồ thể thao, rồi lấy ra một dải vài quấn chặt ngực, trông không còn cao lắm nữa, sau đó cô mặc áo len và bộ thể thao.

Người khác thì thấy ngực lép phiền não còn Điền Táo thì thấy ngực đầy đặn mới là phiền não lớn, cô còn nghi ngờ dinh dưỡng đồ ăn có phải bị ngực hấp thụ hết. Cô ghét nhất là khi ngồi trên xe bus bị mấy tên con trai nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Mỗi lần ra ngoài gặp khách hàng, cô ngồi xe bus đều dùng vải quấn chặt ngực, mặc đồ kín.

Điền Táo chuẩn bị ổn thỏa rồi đi ra ngoài, mang theo một túi đựng quần áo, một chiếc ba lô, cột tóc đuôi ngựa, bộ đồ thể thao màu xanh nhạt và đôi giày thể thao màu trắng, trông giống như một cô sinh viên.

Nhà của Điền Táo ở Bắc Thành, và nhà của khách hàng ở Đông Thành. Điền Táo đang ngồi trên xe bus và lướt Wechat, xe bus vẫn chạy đều đều. Khi xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Điền Táo nhìn ra cửa sổ và thấy chiếc xe bên phải, người ngồi ghế sau hình như là Tín Trí Thái, nhưng chiếc xe đã lao đi ngay lập tức. Dạo gần đây làm sao vậy, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy. Điền Táo tự gõ vào đầu mình.

Điều khiến Điền Táo không ngờ tới, người ngồi trong xe khi nãy đúng là Tín Trí Thái. Anh và mấy nhân viên công ty đang đi ra ngoài gặp khách hàng.

Người trên xe ngày càng đông, có một người phụ nữ mang bầu lên ở trạm này, Điền Táo vội vã đứng dậy nhường ghế. Vì đứng dậy gấp nên khi cầm túi chỉ kịp cầm một bên, quần áo sơ sinh trong túi rơi hết ra ngoài.

Người phụ nữ mang bầu ngồi xuống vội vàng nhặt lên giúp cô ấy.

“Cảm ơn ạ!” Điền Táo khách sáo nói.

“Cảm ơn cô đã nhường ghế cho tôi.”

Người phụ nữ nhặt quần áo lên nhìn quyến luyến không rời: “Nhà cô cũng có trẻ nhỏ à? Đồ sơ sinh này trông đẹp quá, cô mua ở đâu vậy?” Người phụ nữ vừa nói vừa lật xem mấy bộ quần áo.

“Đây là tôi làm cho khách, tôi đang chuẩn bị đi giao cho khách hàng.” Điền Táo đứng cạnh người phụ nữ, tay bám vào vòng treo.

“Tự cô làm sao? Thật là đẹp quá, chất liệu cũng rất đẹp, mềm mềm, mùi hương cũng rất dễ chịu, tôi có thể xem những bộ đồ khác trong túi không?”

“Đương nhiên là được!”

Người phụ nữ đặt túi lên đùi, tỉ mỉ xem từng chiếc rồi gập lại để vào trong túi với ánh mắt đầy thích thú.

“Cô làm thật đẹp, tôi có thể add Wechat của cô không? Như vậy tôi không phải phiền não vì chuẩn bị quần áo rồi, cô làm giúp tôi mấy bộ, tôi cũng muốn mấy bộ sơ sinh như thế này.” Người phụ nữ hào hứng nói.

“Đương nhiên là được rồi ạ, khi nào chị cần, chị thích màu gì, chất liệu ra sao, có yêu cầu gì chị cứ nói với tôi trước, ở đây khách hàng rất nhiều nên đều phải đặt trước mới được.”

Hai người add Wechat của nhau, nhìn người phụ nữ này cũng là người có trình độ, nói chuyện cũng từ tốn. Hai người, một người đứng, một người ngồi nói chuyện rất vui vẻ.

Điền Táo xuống xe, cô thu dọn đồ và chào tạm biệt người phụ nữ mang bầu.

Điền Táo theo địa chỉ của khách hàng đã đến nơi, đăng ký xong cô đứng chờ ở tầng dưới chỗ dành cho khách, cô gọi điện cho khách hàng mở cửa giúp cô.

Điền Táo đến cửa nhà của khách hàng, mở cửa ra là một nữ giới đúng chuẩn người phụ nữ chuẩn bị làm mẹ, dáng người cao cao, bụng rất to, đi lại có vẻ không thuận tiện.

“Xin chào chị Trịnh, tôi đem quần áo đến cho chị, chị sắp đến ngày dự kiến sinh chưa?”

“Mấy ngày này thôi, tôi muốn sinh luôn bây giờ, giờ ăn không được, ngủ không được, rất khó chịu.”

“Đúng vậy, sinh con đều phải trải qua giai đoạn này, trước chị dâu tôi sinh con cũng như vậy.”

Điền Táo ngồi xuống quan sát căn phòng một lúc, căn phòng cũng không rộng lắm, nhưng được bày trí ngăn nắp, gọn gàng, đồ đạc cũng được thiết kế rất phóng thoáng.

Chị Trịnh cũng ngồi trên sofa, tỉ mỉ xem từng bộ quần áo, dùng tay nhẹ nhàng sờ, không hề có một sợi chỉ nào thừa, máy tiện rất tốt, đường may khít và phẳng, phía trên lớp vải có mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu: “Cô Điền, mấy bộ đồ này cô may thật đẹp, không kém gì so với mấy nhãn hàng lớn.”

“Cảm ơn chị, chị thích là được rồi.”

“Tôi rất thích, chẳng trách đồng nghiệp tìm đến chỗ cô may đồ, sao này quần áo của bọn trẻ nhà tôi phải nhờ đến cô rồi.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cô Trịnh nhíu mày, bụng đau nhói, cô bất giác ôm bụng.

“Chị Trịnh, chị làm sao vậy, chị thấy không khỏe sao?”

“Bụng tôi đau quá, sợ là sắp sinh rồi.”

“Chị có thấy chất dịch chảy ra từ phía dưới không?” Điền Táo lo lắng hỏi.

“Hình như là không, chỉ là bụng đau, giờ đỡ rồi, tôi có thể chịu được.”

“Chưa vỡ nước ối, đây lại là con đầu lòng chắc chưa sinh nhanh như vậy, cô thả lỏng đừng căng thẳng, mẹ tôi là bác sỹ phụ sản nên tôi có hiểu chút ít. Giờ tôi gọi xe, đồ cô chuẩn bị xong chưa, chúng ta gọi xe đi bệnh viện.”

“Đồ cần thiết đem đi viện tôi đều chuẩn bị xong rồi, giờ tôi cho mấy bộ đồ sơ sinh này vào là xong.”

“Chị Trịnh, chúng ta đi đến bệnh viện nào đây? Chị gọi điện cho chồng chị để anh ấy trực tiếp đến bệnh viện đi.”

“Anh ấy đi công tác rồi, giờ ở xa lắm, chúng tôi tưởng tôi chưa sinh sớm như vậy, giờ tôi gọi điện cho anh ấy bảo vệh ấy mau về sớm.”

“Chị Trịnh, vậy chị không nên gọi, nước xa không cứu được lửa gần, anh ấy nghe tin chị sắp sinh lại sốt ruột lo lắng, hơn nữa anh ấy cũng không thể trở về ngay được. Chị còn người thân nào ở đây nữa không?”

Cô Trịnh ôm bụng lắc đầu.

“Vậy thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải bây giờ còn có tôi sao, để tôi lo liệu, chị cứ yên tâm.”

Điền Táo gọi điện cho mẹ Phùng Nhã Chi rồi lại gọi điện cho bác viện trưởng Nam Kiếm Phong, thu xếp ổn thỏa cô lại nhanh chóng giúp cô Trịnh sắp xếp đồ cho vào túi, còn kiểm tra điện, nước, bếp ga một lần nữa. Nhìn thấy Điền Táo như vậy, ánh mắt của cô Trịnh tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Chị Trịnh, chị có thể đi được không? Chúng ta xuống trước chờ xe, xe đến chúng ta có thể tiết kiệm chút thời gian.”

“Giờ tôi thấy không đau như vậy nữa.”

Điền Táo một tay xách túi, một tay dìu cô Trịnh đi thang máy xuống lầu.

Họ đi xuống phòng bảo vệ của khu rồi ngồi xuống, Điền Táo không ngừng nói chuyện với cô Trịnh, mục đích để cô phân tâm giảm bớt đau đớn.

Xe cứu hộ nhanh chóng đến nơi, y tá và bác sỹ vội vàng dìu cô Trịnh lên xe.

Xe cứu hộ đi băng băng trên đường, bác sỹ nói cô Trịnh chưa sinh nhanh như vậy nên bảo không cần quá lo lắng.

Xe vừa đến bệnh viện, cô Trịnh lập tức được đưa vào phòng phụ sản, mẹ Phùng Nhã Chi cũng nhanh chóng theo vào. Điền Táo giúp cô Trịnh làm thủ tục nhập viện và nộp tiền đặt cọc rồi đứng ở ngoài sốt ruột lo lắng.

Đợi rất lâu mẹ mới ra ngoài.

“Đều kiểm tra cả rồi, bạn của con có thể sinh mổ bình thường không vấn đề gì, đây là con đầu lòng nên chưa sinh ngay, hiện giờ cô ấy đau như vậy chắc không ăn được cơm, con đi mua cho cô ấy ít socola, bò húc, mẹ sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.”

“Con cảm ơn mẹ.”

“Con ngốc này, lại còn khách sáo với mẹ, nếu muốn cảm ơn mẹ thì mau tìm cho mẹ con rể đi, con nhìn xem người ta ít tuổi hơn con đã làm mẹ rồi.”

“Mẹ… sao mẹ lại nhắc đến chuyện này rồi.”

“Được rồi, mẹ đi vào xem cô ấy thế nào, con mau đi mua đồ đi.”

…..

Cô Trịnh – Phương Xán ở trong phòng nhịn đau, ăn mấy miếng socola rồi uống hết một lon bò húc, cô cảm thấy ngày càng đau. Bác sỹ Phùng nói với cô ấy tử cung mở cũng tương đối rồi, bảo cô ấy không la hét lớn để giữ sức, đứa trẻ sinh ra rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa.

Phương Xán đau như chết đi sống lại, đau thấu tim, quần áo đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, cô mấy lần không muốn đẻ thường nữa mà muốn đẻ mổ cho xong. Dưới sự cổ vũ tinh thần và giúp đỡ của bác sỹ Phùng, trải qua giai đoạn thập từ nhất định cuối cùng cô sinh được một bé trai lúc 3h20 chiều. Cô nhìn đứa trẻ một cái rồi hôn mê.

Đợi Phương Xán tỉnh lại lần nữa thì đã hơn 9h tối, cô đã được chuyển đến phòng bệnh và đang truyền dịch, đứa trẻ nằm ngủ bên cạnh rất say. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của đứa trẻ liền cảm thấy tất cả những gì mà mình chịu đựng trước đây đều là xứng đáng, đây là vinh quang của thiên chức làm mẹ.

“Cô tỉnh rồi à, còn khó chịu nữa không, chúc mừng cô đã sinh quý tử, mẹ tôi nói tất cả bình thường.” Điền Táo từ nhà vệ sinh bước ra.

“Tôi không còn thấy khó chịu nữa, cảm ơn cô Điền, nếu như hôm nay không có cô, tôi thật sự không biết phải làm thế nào, sau này cô gọi tôi là Phương Xán nhé, gọi là cô Trịnh nghe khách sáo quá.”

“Được rồi, cô cũng gọi tôi Điền Táo là được rồi, chắc cô đói rồi để tôi lấy đồ ăn cho cô.”

Phương Xán nhìn xung quanh căn phòng thấy chỉ có một mình cô, chắc là phòng VIP, trong lòng có chút lo lắng về phí nằm viện, chắc đắt lắm, một phòng không biết tận bao nhiêu tiền.

“Cô Trịnh, à, Phương Xán, tôi theo tập tục quê tôi, tôi có làm cho cô mì trứng trần nước sôi, tôi có bỏ thêm đường đỏ. Để tôi đỡ cô dậy.”

Phương Xán đỡ lấy bát Điền Táo đưa, cô thật sự đói, đồ ăn rất ngon, trứng luộc chín mềm và nước mì ngọt ngọt. Phương Xán đột nhiên khóc, cô và Điền Táo tình cờ gặp nhau mà Điền Táo lại thật lòng đối tốt với cô như vậy trong cái xã hội mà người ta thờ ơ lạnh nhạt này, làm sao không khiến người ta cảm động cho được.

“Phương Xán, sao cô lại khóc, đồ ăn không ngon sao? À, đúng rồi, lúc cô ngủ chồng cô có gọi điện, tôi đã báo tin vui cho anh ấy rồi. Cô ăn xong gọi lại cho anh ấy, vừa sinh xong đừng khóc, không tốt cho mắt.”

“Đồ ăn rất ngon, thật sự rất cảm ơn cô, Điền Táo.”

“Cô đừng có khách sáo như vậy, tối nay tôi ở lại cùng cô, cô vừa sinh xong cơ thể còn rất yếu, một mình cô ở đây tôi không yên tâm, tối đứa trẻ cũng phải uống sữa. Cô ăn xong mau nằm xuống nghỉ ngơi, để tôi chăm sóc đứa trẻ, chồng cô chắc khoảng 10h sáng mai sẽ về đến nơi.”

“Cô đừng lo lắng, cô ở phòng VIP này thật ra cũng không đắt lắm đâu, đợi cô xuất viện tôi sẽ bảo bác viện trưởng giảm giá cho cô, đừng nghĩ nhiều quá, cứ an tâm chăm sóc cơ thể.” Điền Táo vừa nói vừa thu dọn giường đệm bên cạnh.

“Điền Táo, cảm ơn cô.”

…..

Nửa đêm, đứa bé khóc, Điền Táo lập tức dậy pha sữa rồi bón sữa, uống xong sữa thì thay tã. Đứa bé rất ngoan, ăn no xong, tã không ướt nữa liền ngủ ngon giấc. Tầm thời gian này trẻ con một ngày ngủ rất nhiều nên cũng dễ chăm sóc.

Sáng sớm mẹ đã đến, còn làm mì trứng cho Phương Xán, Phương Xán ăn mì và rất xúc động.

Hơn 9h sáng chồng của Phương Xán là Trịnh Bằng vội vã đến. Đầu tiên ân cần hỏi han Phương Xán với vẻ mặt đầy thương xót, rồi nhìn con trai với ánh mắt đầy tình phụ tử.

Trịnh Bằng vô cùng biết ơn Điền Táo và Phùng Nhã Chi.

Đôi khi giữa người với người là như vậy, bạn giúp đỡ người khác chỉ là tiện tay, nhưng đối với họ lại là việc lớn khiến họ biết ơn mãi mãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang