Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Chủ Nhật Là Ngày Xem Mắt

Trong những lời kêu ca và ép buộc hàng ngày của mẹ, Điền Táo lại phải nhịn thêm một tuần nữa.

Sáng chủ nhật, Điền Táo đang nằm ở trong phòng nhàn nhã xem tạp chí thời trang, bỗng nhiên mẹ cô hùng hổ xông vào, trong tay còn cầm một bộ váy liền thân rất đẹp. Còn có một đôi giày boot.

“Mau đi thay quần áo đi, đến quán cà phê Iceland gặp một người.”

“Mẹ, không phải chứ, lại xem mắt sao, con không đi.”

“Con nói cái gì?” Mẹ vừa nghe thấy Điền Táo không đi giọng điệu cao hơn mười mấy phần.

“Bộ váy này hôm qua mẹ đặc biệt đến cửa hàng chọn cho con, con nhìn xem quần áo của con, có giống quần áo ni cô không? Bây giờ lập tức thay quần áo, không đi cũng phải đi 11 giờ gặp mặt, nếu nói chuyện ăn ý thì đổi chỗ khác ăn cơm đi, đừng để cho mẹ phải nổi giận thêm nữa. Lí Hảo, mau qua đây, giúp em gái con trang điểm một chút.”

Chỉ trong chốc lát chị dâu Lí Hảo bước vào.

“Táo Nhi, em đi đi, gặp nhau một lát cũng không sao, theo lời dì Mã nói đằng trai là người hồi hương, 30 tuổi, tự mình mở một sở hành chính quản trị kế toán, cậu ấy cũng học chuyên ngành kinh tế tài chính, hẳn là có tiếng nói chung. Chỉ là gặp mặt nhau chút thôi, được hay không được nói sau, nào, đứng lên mặc bộ váy này vào, mắt thẩm mĩ của mẹ không tồi. Bộ váy này rất phù hợp với em, phía dưới mặc quần giữ nhiệt là được rồi, hôm nay không lạnh lắm, bên ngoài khoác thêm cái áo gió hoặc áo măng tô đều được.”

“Vậy được rồi, chị ra ngoài trước đi, tự em mặc được, mặc xong em gọi chị.”

“Đều là phụ nữ với nhau thay bộ quần áo sợ gì chứ.”

“Ai ya, chị ra ngoài đi.” Lí Hảo bị đẩy ra ngoài.

Một lúc sau Điền Táo thay xong quần áo bước ra ngoài, bộ váy liền thân màu hồng nhạt kết hợp với áo khoác màu đen lộ ra khuôn mặt trắng nõn của cô, cô không thích trang điểm chỉ tô một chút son, bôi một ít kem dưỡng ẩm mà thôi.

Cả nhà đều vây xung quanh quan sát: “Cô ơi, cô thật xinh đẹp.”

“Thật đúng là người đẹp vì lụa, về sau mặc váy nhiều lên, vứt bỏ đống quần áo như ni cô kia của con đi.” Mẹ nói.

“Em gái con vốn dĩ rất xinh đẹp rồi chỉ là không thích trang điểm mà thôi, mấy cô minh tinh kia cũng chưa chắc có được làn da đẹp như con bé.” Anh trai cũng bắt đầu khen ngợi.

“Tôi đã nói con gái tôi xinh đẹp như vậy sao vẫn không có ai để ý tới chứ, là mắt của đám người đó có vấn đề rồi.”

“Ông nội ơi ông nói sai rồi, mỗi lần đều là cô con nhìn không vừa mắt mấy người dưa cong táo nứt đó.”

“Đúng đúng, Hội Hội nói không sai.”

“Chị dâu, em cảm thấy gót giày cao quá, em đi không nổi, nhỡ may ngã thì phải làm sao?” Điền Táo nhíu mày lo lắng nói.

“Đây là gót thô, mới có 7 phân mà thôi, mang một lúc là quen ấy mà.”

“Điền Thất mau đưa Điền Táo đi đi, cà phê Iceland cũng không gần, đi sớm chút đừng đến muộn.”

Điền Thất lái xe, Điền Táo ngồi trên ghế phụ, nhìn cảnh đường phố ở bên ngoài, bởi vì hôm nay thời tiết hơi lạnh, người đi bộ trên đường không nhiều, chỉ có xe cộ qua lại, cũng không có gì đáng nhìn.

“Anh, em lo lắng quá đi, nhỡ may lại gặp phải một người đàn ông kì lạ, lại đưa ra những yêu cầu vô lí, bọn em lại chia tay trong không khí không mấy vui vẻ, trở về mẹ sẽ không ăn thịt em sao.”

“Táo Nhi, nói được thì nói, không được thì dẹp đi, không cần phải miễn cưỡng bản thân, yên tâm phía mẹ không phải còn có anh sao? Lời của mẹ đừng để trong lòng, thật ra mẹ cũng hy vọng em được hạnh phúc. Cho nên ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Vẫn là anh trai hiểu em nhất, yêu thương em nhất.”

Điền Táo nói xong liền lay lay cánh tay của Điền Thất.

“Táo Nhi, đừng náo anh đang lái xe.”

Điền Táo đành phải dừng động tác, tiếp tục quan sát cảnh vật bên đường.

Từ nhỏ đến lớn tình cảm của anh em hai người bọn họ vẫn tốt như vậy, chỉ là tính cách dường như trái ngược, anh trai nhã nhặn lịch sự, em gái tùy tiện cẩu thả, anh trai từ nhỏ khôn ngoan hiểu chuyện, em gái cả ngày lại ở bên ngoài đánh nhau gây chuyện, mẹ thường nói anh em hai người đầu thai lộn giới tính.

Bên này, bà nội Đặng Dung, mẹ Thư Nhã đang đứng trong thư phòng của Tín Trí Thái, họ đang thay phiên nhau khuyên anh đi xem mắt.

“A Thái, coi như vì thể diện của bà nội mà đi gặp một lát được không? Bà nội cô gái là bạn cũ trước đây của bà, bà đã hẹn người ta rồi, từ chối thì không hay cho lắm. Gặp nhau cái thôi không hợp thì chia tay, hợp thì tốt. Cô gái 26 tuổi rồi, nhà cô gái cũng làm kinh doanh, gia giáo hẳn là không tồi.”

“Đúng vậy, Thái Nhi nghe lời bà nội con đi gặp một lát đi.” Thư Nhã cũng khuyên bảo hết nước hết cái.

Tín Trí Thái bị bọn họ nói đến đầu choáng váng, phiền đến chết đi được.

“Được, con đi, mọi người đừng nói nữa, được chưa?”

“Thật là, vậy tốt quá rồi.” Bà nội đột nhiên cao hứng nở một nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng sâu.

“Đây là địa chỉ, ảnh chụp, số bàn ăn.” Mẹ nói xong đặt đồ xuống, kéo bà nội nhanh chóng rời đi, lo sợ Tín Trí Thái đổi ý.

Tín Trí Thái cầm bức ảnh lên xem, chỉ thấy cô gái ở bên trên giống như búp bê vậy, trang điểm quá đậm, nhất thời không có hứng thú, coi như là đi một chuyến vậy, là ra ngoài hít thở không khí đi.

Từ xe anh trai bước xuống Điền Táo trực tiếp đi vào “Cà phê Iceland”. Trong quán cà phê trồng rất nhiều cây xanh, Điền Táo vừa quan sát vừa tìm một vị trí, không gian giữa hai bàn đều có một chậu cây xanh um tươi tốt cao bằng một người ngồi, không khí rất thoáng đãng, Điền Táo tìm thấy bàn số 26 liền ngồi xuống, xem ra vị kia vẫn chưa đến, cô lấy điện thoại ra xem thời gian còn kém 15 phút nữa mới đến 11 giờ, liền buồn chán lướt điện thoại.

“Tiểu thư cần gọi cái gì.” Điền Táo vừa ngẩng đầu lên liền thấy nam phục vụ đẹp trai đang khom lưng hỏi cô.

“Một ly cà phê trước đi, cho thêm chút đường, cảm ơn.”

Điền Táo tiếp tục xem buổi diểu diễn thời trang của một công ty nào đó trên điện thoại, xem rất chăm chú.

Tín Trí Thái tiến vào quan sát số bàn, lúc anh đi đến bàn 26 liếc mắt nhìn thấy Điền Táo đang cúi đầu xem điện thoại, không khỏi sững sờ là cô, lại gặp cô rồi, không phải cô cũng đến xem mắt chứ!

Anh đến bàn số 25 ngồi xuống, ngồi lưng tựa lưng với Điền Táo chỉ cách cây xanh ở giữa. Thấy đối phương chưa đến, anh cũng nhàm chán lướt điện thoại.

“Xin chào, cô là Điền tiểu thư phải không?” Điền Táo đang mê mẩn xem điện thoại bị âm thanh này làm cho cả kinh vội vàng đứng lên: “Xin chào, tôi là Điền Táo, rất vui được gặp anh anh mau ngồi xuống đi.”

Quán cà phê vốn dĩ rất yên tĩnh, lời tự giới thiệu của Điền Táo đương nhiên bị Tín Trí Thái nghe hết rồi, cái tên này thật đặc biệt, trong lòng Tín Trí Thái nghĩ vậy. Điền Táo ở bên này đương nhiên không biết sau lưng có người đàn ông đẹp trai đã gặp cô hai lần, hơn nữa còn nhiều chuyện như vậy.

“Xin chào, tôi là Phương Minh cũng rất vui được gặp cô.” Nhân viên phục vụ đưa cà phê tới: “Điền tiểu thư cô còn cần gọi gì nữa không?” “Không cần nữa, cảm ơn.”

Điền Táo nhìn anh ta gọi nhân viên phục vụ đánh giá người đàn ông ở trước mặt, cao khoảng 1m80, mặc một thân âu phục màu xám, bên trong mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, không béo cũng không gầy, đôi mắt có chút nhỏ, da cũng không trắng. Tướng mạo đại chúng.

“Điền tiểu thư, dì Mã có giới thiệu tôi với cô không?” Phương Minh hỏi.

“Không giới thiệu mấy, chỉ đơn giản nói chút mà thôi.” Điền Táo trả lời đúng sự thật.

“Điền tiểu thư, cô còn đẹp hơn ở trong ảnh.” Phương Minh nhìn chằm chằm vào mặt của Điền Táo nói.

“Quá khen rồi.” Điền Táo bị nhìn chằm chằm ngại ngùng cúi đầu xuống, mặt cũng hơi đỏ, bàn tay không ngừng vân vê ly cà phê.

“Điền tiểu thư, nghe nói cô nấu ăn rất giỏi, còn biết chế tác quần áo, thích đánh bóng rổ?”

“Chỉ biết sơ qua thôi, dì Mã nói hơi quá rồi.”

“Biết sơ qua là được rồi.”

“Cô xinh đẹp thanh thuần như vậy, đúng kiểu mà tôi thích, lại biết nhiều như vậy, vậy càng tốt rồi.”

“Tôi là mang theo mục đích kết hôn mới đến xem mắt, bây giờ tôi nói qua một chút về tiêu chí chọn vợ của tôi.”

Thứ nhất, vợ tôi phải có công việc và thu nhập riêng, cuộc sống sau khi kết hôn theo chế độ AA, trước khi kết hôn cũng phải tiến hành công chứng tài sản.

Thứ hai, phải chăm sóc mẹ tôi còn có cuộc sống của tôi thật tốt, thân thể mẹ tôi không được khoẻ, quản lí mọi việc trong nhà thật tốt.

Thứ ba, không được can thiệp vào công việc của tôi, không được can dự vào đời sống cá nhân của tôi.

Thứ tư, trong hôn nhân phải chung thủy với tôi, không được quá mức thân thiết với những người đàn ông khác.

Thứ năm,

“Đợi đã Phương tiên sinh, tôi cảm thấy anh đẹp trai, công việc cũng tốt, gia thế lại ổn, tôi với không tới.” Điền Táo lấy ra 100 nhân dân tệ từ trong túi đặt lên bàn: “Đây là tiền cà phê của tôi, tạm biệt.” Nói xong đeo túi vào rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại. Phương Minh vẫn chưa kịp phản ứng lại người đã đi xa rồi.

“Đây là tố chất gì chứ, không để cho người khác nói xong đã đi rồi.” Phương Minh lớn giọng cằn nhằn.

Tín Trí Thái mở to lỗ tai lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện ở bên cạnh. Trong lòng nghĩ, còn có loại đàn ông như vậy, coi người khác là kẻ ngốc sao, sau khi kết hôn chế độ AA, không phải đi làm, còn ngủ cùng, thật đúng là cánh rừng lớn chim gì cũng có.

Tín Trí Thái đang nghĩ, đối tượng xem mắt của anh cũng đến rồi: “Tín tiên sinh đúng không, thật ngại quá để anh đợi lâu rồi.” Giọng nói dẻo dẻo truyền vào trong tai khiến cả người Tín Trí Thái nổi da gà.

Ngước đầu lên nhìn về phía người nói chuyện anh không khỏi ngạc nhiên, trời ạ, tóc màu hồng, mặc áo da màu hồng, mùi nước hoa nồng nặc bay đến, trang điểm đậm. Giống như gấu trúc vậy.

“Khụ, khụ, không đợi lâu lắm, ngồi xuống đi, phục vụ tới đây.”

“Cần gì, cô tự gọi đi.”

Cô gái gấu trúc dùng bàn tay sơn đủ các loại màu sắc nhận lấy menu từ tay nhân viên phục vụ rồi đánh dấu lên trên.

Tín Trí Thái bị mùi nước hoa nồng nặc làm cho choáng váng, anh đứng lên nói: “Ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một lát.” Anh vào nhà vệ sinh, châm một điếu thuốc, rửa tay, nhưng vẫn là không muốn trở lại.

Tín Trí Thái thật hối hận vì hôm nay đã đồng ý với người nhà đến đây. Bà nội với mẹ đây đều là có mắt thẩm mĩ kiểu gì vậy, nữ nhân như vậy mà là tiểu thư khuê các sao, thật đúng là lãng phí thời gian của anh. Nhưng anh nghĩ đến Điền Táo cũng đến đây xem mắt lại không có chút hối hận nào nữa. Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Anh trực tiếp đến quầy thu ngân thanh toán cho bàn số 25, thì thầm vài câu vào tai nhân viên phục vụ rồi rời đi.

Ra khỏi quán cà phê Tín Trí Thái lấy điện thoại ra gọi cho bạn tốt La Bân, hẹn cậu ta ra ngoài ăn cơm.

Lúc này Điền Táo vẫn đang vô định đi bộ trên con đường cách quán cà phê không xa, bây giờ cô thực sự không dám về nhà, xem mắt lại thất bại rồi, Điền Táo buồn bã ỉu xìu đi trên đường, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

Cô nhìn xung quanh chỉ thấy đối diện có một trung tâm thương mại, cô đành phải đi vào bên trong trung tâm thương mại, đột nhiên cô mới cảm thấy không lạnh như vậy nữa.

Cô đến quầy trà sữa mua một ly trà sữa nóng, uống được vài ngụm toàn thân ấm lên rất nhiều, tìm một vị trí ngồi xuống, tiếp tục ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK