" Bùi Hướng Dương.... Vì sao..."
Ánh mắt người trước mặt trở nên sợ hãi, tiếng gầm rú tê tâm liệt phế hòa vào trong tiếng gió dữ càng trở nên mơ hồ.
Thế giới trở nên hỗn độn, cậu giống như đươc ai nâng lên khỏi mặt đất dơ bẩn. Cậu cảm nhận được người kia đang khẽ run.
" Anh trai... đừng mà..." Cậu mơ hồ nghe thấy giọng Bùi Ngọc nức nỡ.
Bùi Hướng Dương cố gắn mở mắt nhưng cái thân thể này không còn nghe theo ý cậu nữa. Cậu cảm giác rằng máu tươi trong cơ thể dần dần bị rút đi, thân thể trở nên lạnh lẽo. Ngay cả giọng nói cũng bị mấy ngụm máu lấp kín khiến cậu không thể phát ra chút âm thanh.
Hình như, cậu lại nghe thấy có người nào đó gọi tên mình.
Bùi Hướng Dương.
Thanh âm truyền đến có phần run rẩy khó hiểu.
Nhất thời Bùi Hướng Dương không rõ, Hạ Sanh vừa tặng cậu một dao vì sao lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy.
Cả thế giới rơi vào hỗn loạn dần đen kịt.
Trong nháy mắt lúc dần mất ý thức Bùi Hướng Dương đột nhiên phát hiện ra bản thân đang sống trong một quyển tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê.
Vai chính thụ trong sách là em trai cậu - Bùi Ngọc. Còn người anh trai lại là một pháo hôi nhỏ giúp Bùi Ngọc tồn tại.
Người vừa mới gϊếŧ cậu còn là một vai ác cao cấp, một cái tên khiến cho người nghe thấy sợ hãi Giang Hạ Sanh.
Quyển sách này, vai chính thụ Bùi Ngọc từ nhỏ thân thể yếu ớt, diện mạo xuất chúng là một mỹ nhân mang bệnh hàng thật giá thật, đi đến đâu nới đó đều thành Tu La tràng.
Trong sách miêu tả chỉ cần nam giới nói chuyện quá ba câu với Bùi Ngọc đều bắt đầu biết yêu, hơn nữa mỗi người vì tranh đoạt em trai đến vỡ đầu chảy máu vô cùng si cuồng. Vai chính thụ sau khi cưỡi ngựa xem mấy khu rừng thì bắt đầu muốn cùng vai chính công Tần Nghiêu tu thành chính quả. Điều đó làm vai ác boss thích vai chính thụ đứng ngồi không yên.
Đầu óc Bùi Hướng Dương ngốc nghếch, đối với tất cả sự việc đều tiêu hóa rất chậm, nhìn sơ qua truyện một lần cậu liền không để ý nữa.
Đến khi cậu muốn biết rõ hơn, một trận mệt mỏi ập đến kéo cậu vào bóng tối.
.
" Ai cho mày đụng vào! Cái đứa bẩn thỉu không ai thèm! Ai cho mày đụng vào trái bóng của tao!"
" Mẹ Hạ Sanh đi trốn cùng tình nhân rồi!"
Từng câu từng chữ ác độc bủa vây, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Chốc lát lại có tiếng khóc trẻ con vang lên, " Cô giáo ơi, Hạ Sanh nó đẩy em!"
" Mày dựa vào cái gì mà đẩy nó!"
Chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thân thể cậu như tự có ý thức, cúi người nhặt bóng cao su lên.
Tay Bùi Hướng Dưng nhỏ, cầm không được một trái bóng nhỏ, phải dùng cả hai tay ôm vào người mới cầm được.
Cậu ôm trái bóng đứng ngốc một bên, đầu óc còn chưa thanh tỉnh.
" Đừng đánh nữa, a dừng lại đi. Cô ơi, cô hu hu."
" Cô Lý ơi, Hạ Sanh và Trịnh Khải Đông đánh nhau!"
Có mấy bạn nữ sợ đến mức khóc lên.
Hạ Sanh, Trịnh Khải Đông, cô Lý.
Nghe thấy danh xưng quen thuộc lại xa xôi, Bùi Hướng Dương đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra, cậu không chỉ sống trong sách mà còn được trọng sinh trở về tiểu học.
Cách đó không xa hai đứa bé lao vào đánh nhau xung quanh bu đầy mấy đứa trẻ con khác. Đứa nhát gan thì khóc, gan lớn còn giúp Trịnh Khải Đông đánh lén Hạ Sanh mấy cái.
Hạ Sanh!
Cái tên quen thuộc làm Bùi Hướng Dưng nhớ đến thời khắc cuối cùng kia, trong đầu cậu hện lê ánh mắt Hạ Sanh nhìn mình. Trái tim không chịu nỏi mà nhói lên hai cái.
Trịnh Khải Đông lớn tuổi hơn, tạng người cũng to hơn rất mau đã dùng ưu thế hình thể chế trụ Hạ Sanh.
Hạ Sanh lúc này không phải người mười mấy năm sau sẽ nắm giữ cả hắc bạch lưỡng đạo, tội trạng chồng chất nhưng cảnh sát nhìn thấy hắn cũng phải nể mặt. Hắn hiện tại chỉ là một đứa bé bị một đứa bé khác đè xuống đánh.
" Thằng con hoang bị vứt bỏ này, sao mày dám cào tao."
Trịnh Khải Đông dùng cả tay và chân đè đầu Hạ Sanh, phía dưới là đứa bé có đôi mắt đen láy hung ác bị kiềm chế. Hạ Sanh cắn chặt răng, toàn thân cứng ngắt không thể giãy giụa. Lúc chống trả được chút tự do, tay hắn chạm được cục đá không chút do dự cầm nó đập vào đầu Trịnh Khải Đông.
Không cần phải nói đầu Trịnh Khải Đông lập tức nhuốm đỏ còn mấy đứa nhóc đánh lén nhìn thấy đều bị dọa cho choáng váng, tiếng khóc lóc xung quanh lại lớn hơn.
Trịnh Khải Đông buông lỏng tay, ngồi bệt dưới đất òa khóc " Hu hu hu cô giáo, Hạ Sanh đánh em!"
Không cần biết rằng đã nhìn thấy cốt truyện rồi hay là do đời trước cái chết đau đớn mà Hạ Sanh gây ra cho cậu quá rõ ràng. Bùi Hướng Dương đáy lòng còn có chút nghĩ mà sợ.
Hai đứa trẻ tiểu học đổ máu, thầy cô nghe được động tĩnh lập tức chạy tới vây quanh Trịnh Khải Đông. Sân trường các bạn học khác đã khóc đến hỗn loạn, chỉ duy có hai đứa nhỏ không khóc.
Một là Hạ Sanh người còn lại đang ôm bóng cao su đứng tại chỗ - Bùi Hướng Dương.
Năm 96 cơ sở vật chất ở trường không được tốt lắm. Bàn tay Hạ Sanh do cọ dưới đất cát thô đã bắt đều bị trầy, không còn bị ai khống chế nữa hắn từ mặt đất bò dậy.
Ngẩn đầu nhìn một vòng bốn phía, ánh mắt chạm đến Bùi Hướng Dương thì tạm dừng lại đôi chút nhưng đó cuxg chỉ là một cái chớp mắt.
Trong trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, giáo viên rất nhanh đã gọi phụ huynh đến.
Ba Trịnh Khải Đông tên Trịnh Vĩ Minh thấy con trai đầu chảy máu, chỉ thẳng mặt Hạ Sanh chửi ầm lên: " Con trai tao nếu có xảy ra chuyện gì, thằng súc sinh mệnh tiện nhưu mày có thể đền lại không hả!"
Ba Hạ Sanh ngồi bên cạnh chỉ cười cười, vì để ra vẻ dạy dỗ ông ta ra tay tát lên mặt hắn, " Rất xin lỗi anh Trịnh, là thằng súc sinh này không hiểu chuyện. Chúng ta mau đưa thằng bé đi bệnh viện, khám thử một chút."
Hạ Giang tát một bạt tay đến tàn nhẫn, tiếng vang lớn đến mức đám người nghe thấy mà rùng mình. Ai cũng không thèm để ý đứa bé chín tuổi Hạ Sanh ngã dưới đất, một hồi lâu hắn mới bò dậy. Trên gương mặt xinh đẹp đã hằng rõ dấu bàn tay, ngay khóe miệng còn bị rách da chảy máu.
Cô Lý quay đầu nhìn thấy hắn như vậy vội hỏi, " Hạ Sanh em có sao không? Chảy máu rồi, hay em cũng đi đến bệnh viện đi?"
Tuy rằng ngoài mặt cô ta hỏi han như thế, ánh mắt nhìn về phía Hạ Sanh chỉ chứa đầy sự ghét bỏ. Khi ánh mắt đó chạm đến ánh mắt hung ác của Hạ Sanh cô ta còn không tự giác lui về sau hai bước.
Đứa bé kia cuối đầu không nói gì, dùng trường tụ ( mình không hiểu nghĩa.) lau đi vết máu, khập khiễng đi ra ngoài.
Thời điểm này là giờ tan học các học sinh lần lượt được phụ huynh đến đón.
Đã vào hạ thời tiết nóng bức, mấy đứa bé tuổi này đều là bảo bối trong lòng bàn tay ba mẹ. Gia đình không giàu có thì ăn mặc cũng tươm tất, sạch sẽ váy hoa quần đùi hoạt bát đáng yêu.
Nhưng mà Hạ Sanh vẫn còn mặc trường tụ quần dài, đồ hắn bị giặt đến mức trắng bệch, ngay cả giày cũng bị tróc keo. Bởi vì mang giày không vừa chân, một ngón chân cái hắn lộ ra ngoài nhìn buồn cười hết sức.
Có đứa trẻ được mẹ dắt tay chỉ vào Hạ Sanh nói " Mẹ oiwm hôm nay Hạ Sanh đánh TRịnh KHải Đông đó."
Người phụ nữ xoay người chặn tầm nhìn đứa nhỏ, miệng lưỡi không chút che giấu " Đừng có nói chuyện với mấy đứa không có cha mẹ như nó."
Hạ Sanh cúi đầu, hắn bị Trịnh Khải Đông đá trúng vào bụng đau quá, trên mặt càng nóng rát nhưng mấy vết thương đó có là gì so với những vết thương bình thường hắn hay bị. Trước mặt người ngoài, Hạ GIang xuống tay như vậy đã là nhẹ.
Thời điểm Hạ Sanh lê bước chầm chậm đi về phía trước đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một đôi giày thể thao hình Doraemon. Đôi giày này trước kia hắn cũng từng có tiếc rằng sau đó bị hư rồi không còn thấy nữa.
Tính cách hắn quái gở, âm trầm hơn nữa còn có lời đồn không tốt. Trẻ con xung quanh đều bị người trong nhà giáo dục xem hấn như quái vật. Dám đứng trước mặt hắn chỉ có đứa nhóc luôn luôn phản ứng chậm nửa nhịp, lúc thi vĩnh viễn chiếm ngôi đầu bản đếm ngược - Nhóc nói lắp.
Hạ Sanh ngẩn đầu, quả nhiên là Bùi Hướng Dương.
Làn da cậu trắng trẻo, ngũ quan lại tinh xảo nhìn qua giống như làm từ gốm sứ rất dễ vỡ. Nếu không do cắt tóc ngắn, mặc quần áo nam chỉ lần đầu gặp ai cũng nghĩ đây là một bé gái xinh đẹp. Đứa nhóc đơn thuần như vậy, cùng người âm u gian nan khát cầu được sống như hắn quả là trời với đất.
Trong tay cậu vẫn ôm bóng cao su, giống như từ khi bắt đầu vẫn luôn không rời tay.
Hạ Sanh vì quả bóng này đánh nhau với đứa bé khác, cậu nghĩ hắn hẳn là thích chơi nó.
Cho nên giây tiếp theo, Bùi Hướng Dương đưa quả bóng đến trước mặt Hạ Sanh.
Ánh mắt Hạ Sanh nhìn cậu ngay lúc này cực kì lãnh khốc, đây không giống như ánh mắt một đứa trẻ chín tuổi nên có. Đôi mắt bại lộ toàn bộ ác ý với thế giới này.
Đối với ánh mắt như vậy cậu thật vất cả mới thôi miên bản thân không nghĩ đến màn gϊếŧ người kia. Cậu theo bản năng lui về sau hai bước, Hạ Sanh liền lộ ra biểu tình quả nhiên là như vậy. Giống như để hả giận, hắn hất quả bóng trên tay Bùi Hướng Dương rớt xuống đất, sau đó đá quả bóng ra xa rồi tiếp tục khập khiễng rời đi.
Đến khi Hạ Sanh đã đi xa, Bùi Hướng Dương mới lấy lại tinh thần. Vừa rồi cậu bị một bé trai chín tuổi dọa sợ. Tuy là từ nhỏ đến lớn cậu không thông minh, tốt xấu gì cũng đã trải qua 25 năm cuộc đời lúc nãy quả thật là chật vật.
Bóng cao su không biết bị Hạ Sanh đá qua chỗ nào, cậu cúi người tìm ở các góc xung quanh.
Cô Lý đi đến cười hỏi, " Dương Dương tìm gì đấy?"
" Qu..quả bóng." Giọng nói cậu nho nhỏ, sọ hãi còn nói lắp.
Từ lúc lên 6 có một hôm cậu đột nhiên sốt cao, khi đó Bùi Tử Giang đang ở thời kì nổ lực gầy dựng sự nghiệp, Phương Nhã Lan ở bệnh viện chăm sóc các bệnh nhi, anh hai thì đi học trong nhà không có một ai phát hiện. Chờ Phương Nhã Lan về nhà cậu đã sốt đến bất tỉnh. Lần sốt cao đó dẫn tới đại não Bùi Hướng Dương trở nên chậm chạp, chức năng ngôn ngữ cũng bị ảnh hưởng khi nói chuyện không ngừng nói lắp. Thật ra bác sĩ có nói rằng tật này qua mấy năm sẽ ổn định nhưng chỉ mình cậu biết ' mấy năm' đó trên thực tế phải đến cao tam ( cấp 3??) mới khá hơn.
Bùi Hướng Dương xoay người lại đã nghe thấy một giáo viên khác hỏi cô Lý, " Làm gì ở đó vậy?"
" Nói muốn tìm quả bóng."
" Lớn lên nhìn quá đáng yêu, chỉ tiếc lại là đứa ngốc đã vậy lời nói cũng không được nhanh nhẹn."
Mấy câu nói như thế này cậu đã nghe rất nhiều lần rồi, trước đến nay cậu không phải một người thông minh. So với anh hai và em trai ưu tú bản thân càng vụng về. Vì thế đời trước hay đời này cậu vẫn chọn làm bộ không nghe thấy, dù sao trong mắt người lớn cậu là đồ ngốc, có đứng trước mặt mắng ngốc cậu cũng không hay biết.
Cuối cùng Bùi Hướng Dương còn chưa tìm được quả bóng kia Trần Vọng Thủy đã đến đón cậu.
" Dương Dương, chú Trần đến đón cháu đây."
Gần đây, đang xôn xao sự việc lừa bắt cóc rồi bán trẻ em nhằm để học sinh an toàn trường học đã vận động phụ huynh của học sinh từ lớp 4 trở xuống đến trường đón trẻ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Vọng Thủy đã nhiều năm không gặp, hốc mắt có chút đỏ lên, lòng cảm khái ngàn lần.
Mấy năm trước, nhà bọn họ kinh tế khó khăn, cha mẹ vì muốn kiếm thêm tiền hầu như không về nhà vì vậy ở nhà chỉ còn mình cậu và em trai Bùi Ngọc. Là vợ chồng hàng xóm Trần Vọng Thủy luôn luôn chăm sóc cả hai bọn cậu, trong trí nhớ của cậu chú Trần còn có vị trí quan trọng hơn ba cậu.
" Cha mẹ hôm nay cũng không đến sao?"
" Ngại quá, bọn họ nói có công việc gấp thật sự không thể phân thân, chỉ có thể nhờ chú đến đón đứa bé."
" Lần này muốn trao đổi là vấn đề liên quan đến đúa bé có lưu ban hay không, như thế nào thì chúng tôi vẫn muốn cha mẹ học sinh đến một chuyến, công việc gấp gáp gì mà phải bỏ qua chuyện học tập của đứa bé."
" Dạ được, được, lúc về nhà tôi nhất định sẽ chuyển lời đến vợ chồng bọn họ."
Nói chuyện với cô giáo xong, Trần Vọng Thủy đi đến bên cạnh Bùi Hướng Dương ngồi xổm xuống, sờ đầu nhỏ: "Hốc mắt con sao lại ửng đỏ?
Là có ai khi dễ Dương Dương nhà chúng ta đúng không?"
Nghe được giọng nói quen thuộc từ lâu, Bùi Hướng Dương rốt cuộc không thể kìm nén nữa, lặp tức nhào vào lòng ngực Trần Vọng Thủy.
Ông thấy thế thuận thế bế đứa bé lên: " Nào đi thôi, chú dẫn Dương Dương về nhà nha."
Bùi Hướng Dương cảm thấy bản thân lớn rồi lại còn òa khóc thật sự quá ngượng ngùng, là do cậu quá nhớ chú Trần, một lúc lâu sau mới lưu luyến rời khỏi cái ôm.
Đời trước, lúc hắn học đến cao tam (?) nhận được tin chú Trần bị bệnh ung thư đã vào thời kì cuối. Tới gần khi thi đại học, Bùi Hướng Dương còn xin nghỉ hai ngày về thăm chú.
Kí ức của cậu, người luôn đón cậu khi tan học, đặt cậu lên bờ vai cường kiện luôn luôn là chú Trần. Lúc ấy cả người chú tiều tụy, hấp hối nằm trên giường bệnh nhìn cậu đến liền cầm tay cậu.
Bùi Hướng Dương nghĩ đến đây, chua xót cực kì nước mắt không thể khống chế vẫn luôn rơi. Trần Vọng Thủy rất nhanh nhận ra có chuyện gì không thích hợp, hỏi cậu: " Dương Dương con làm sao vậy? Thực sự có người chọc phá con hả? COn nói cho chú, chú Trần nhất định giúp con dạy dỗ người kia."
Cậu lắc đầu, lắp bắp trả lời: " Không... không phải. Con chỉ là... chỉ là... không....không muốn lưu ban."
Vừa nãy cậu nghe thấy chú Trần và cô Lý nói chuyện, cậu đã hiểu vấn đề bọn họ muốn để cậu lưu ban. Bùi Hướng Dương không thông minh, thậm chú cí thể nói là vụng về. Khác với cậu dù có liều mạng học tập mà lần nào cũng đội sổ, anh hai Bùi Quyết Minh mỗi cuộc thi đều nằm trong nhóm 3 người đầu bảng.
Đời trước, Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan đã nghe theo kiến nghị của giáo viên để cậu lưu ban một năm. Mặc dù học lại, thành tích vẫn như cũ không có tiến bộ.
Đứa bé chín tuổi khóc đến đỏ bừng mặt mũi, làn da cậu trắng lớn lên đáng yêu khóc lên khiến ai nhìn cũng xót.
Trần Vọng Thủy dùng bàn tay to lớn lau đi mấy giọt nước mắt, dỗ dành: " Được chứ, không lưu ban không lưu ban. Chú Trần về sẽ nói với ba mẹ con không để con lưu ban."
" Là do..do con..quá ngu ngốc. Lần trước...kiểm..khiểm tra lại...được, được hạn..được hạn chót. Trong..trong lớp, lớp..có nhiều, nhiều người...n, nói Dương Dương..ngu ngốc."
Ánh mắt Trần Vọng Thủy thay đổi, trở thành giận dữ: " Ai dám nói Dương Dương nhà chúng ta là ngu ngốc. Dương Dương chỉ là còn nhỏ tuổi, đợi khi lớn lên sẽ trở nên thông minh."
Mặc kệ thầy cô bạn bè, thậm chí là ba mẹ Bùi Hướng Dương tất cả đều thấy cậu là người ngu ngốc. Chỉ có chú Trần sẽ dỗ dành cậu, có lúc Bùi Hướng Dương tin tưởng lời nói này, cậu cho rằng khi lớn lên sẽ trở nên thông minh. Trên thực tế, khi trưởng thành cậu vẫn như cũ, có rất nhiều thứ dù có cố gắn đến mấy đều so ra kém hơn anh hai và em trai.
Bùi Hướng Dương nghĩ chú Trần ra đi sớm, nếu chú Trần còn sống thấy cậu tốt nghiệp đại học rồi vẫn còn muốn em trai nuôi mình như phế vật chắc sẽ rất thất vọng.
Editor: Quá dài luôn. Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.